Phùng Xuân

Chương 23: Ba ơi, đừng đánh nữa, mình mang cô út về nha ba...


Sau cái ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, mấy ngày sau Diệp Du Đồng vẫn còn sợ hãi không dám tiếp cận với cha mình. Cũng may là lúc xem biểu diễn không cần phải nói gì với nhau, nên cũng vô tình tránh được tình trạng xấu hổ. Nhưng đến vài ngày sau, cậu nhóc vẫn cảm thấy bầu không khí kì lạ giữa hai người vẫn chưa tan hết.

.

Lúc này tiết trời cũng đã chuyển lạnh, may mà cây dã hương không rụng lá dù nó không còn xanh um tươi tốt như ngày thường nhưng vẫn có thể che giấu được thân thể mảnh mai của cậu bé. Diệp Du Đồng phát hiện từ cái ngày mẹ kế cậu rời khỏi, hầu như cha cậu không trở về phòng chính nghỉ ngơi nữa, đa số thời gian y đều ở phòng sách làm việc, hoặc vào căn phòng mà y thường nghe nhạc nghe giai điệu y thích nhất. Gần đây dường như cha cậu đang lo lắng chuyện gì đó, cậu thường hay thấy y ngồi một mình trong phòng nhắm mắt lại như đang suy nghĩ điều gì, dường như có gì đó vui vui, lại có gì đó khiến y rầu rĩ… Cậu thật lo lắng.

Không bao lâu sau lễ Giáng Sinh cũng đã đến. Mặc dù ngày này tính ra thì cũng không có gì quan trọng với người Trung Quốc nhưng đối với những người trẻ tuổi mà nói lại rất được hoan nghênh, nói trắng ra thì đó là cái cớ để họ cho bản thân một đêm chè chén vui chơi mà thôi.

Hôm đó vừa đúng là đêm thứ sáu, cha cậu bảo với cậu là tối đó y có việc không thể về nhà ăn cơm chiều, hơn nữa dưới sức ép của Tư Khấu Khấu, Diệp Du Đồng đành phải chấp nhận theo cô và mấy bạn học khác ra ngoài chơi.

“Cậu đúng thật là bị động!” Cô bé phê bình thẳng thừng, “Ngoài hầu hạ phụ hoàng nhà cậu ra, còn có chuyện gì có thể khiến cậu tích cực hơn nữa vậy!”

“Cái gì mà phụ hoàng, đừng nói ba tớ vậy chứ!” Nói cứ y như cha cậu là một bạo quân không bằng, Diệp Du Đồng dở khóc dở cười nhìn cô bạn, “Ờ, không phải mỗi lần tớ đều chủ động làm hết mọi chuyện trong ban biên tập giúp cậu hay sao!”

“Thế có muốn biết tối nay chúng ta sẽ đến đâu chơi hay không?” Biết rõ vấn đề đó là điều không nên nói, nhưng cô bé đã thành công khởi động lại đầu óc cho Diệp Du Đồng, tức thì cô chuyển đề tài, vẻ mặt trông rất vui, “Chú của tớ mở khu giải trí rất lớn và y đã hứa cho tớ dẫn bạn học vào đó chơi cho nên tối nay đều miễn phí hết đó nha!”

Diệp Du Đồng bĩu môi, tỏ vẻ không hứng thú, với cậu mà nói chỗ nào không có cha cậu thì tất cả đều như nhau. Mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng những nơi ăn chơi đó không phải cậu chưa từng biết tới, huống chi hầu hết những nơi này đều là những chỗ ồn ào, phức tạp, cậu thật không thấy có chỗ nào vui cả.

“Cậu đúng là khó tính mà, coi chừng biến thành ông cụ non đó!” Thấy mặt cậu bạn mình nhăn nhó tỏ vẻ không hài lòng, cô bé trừng mắt bảo một câu như thế.


————————–

Nơi ấy đúng là một nơi đông đúc ồn ào, lúc này Diệp Du Đồng chỉ lẳng lặng ngồi trong góc, mặt ngây ra nghĩ không biết giờ này cha cậu đang làm gì.

“Nè, nè, cậu đừng có ngồi ngây ra đó chứ! Mau đi với tớ tới khu trò chơi đập chuột đi!” Tư Khấu Khấu đội một chiếc nón giáng sinh đầy màu sắc, chạy tới kéo lấy cậu, “Nếu không thì tới quảng trường xem bắn pháo hoa cũng được!”

Đập chuột… Miệng Diệp Du Đồng giật giật, “Hay là đi xem bắn pháo hoa đi!” Bên ngoài mặc dù có hơi lạnh nhưng dù sao vẫn tốt hơn khu trò chơi đầy tạp âm đó nhiều.

Tư Khấu Khấu gật đầu, câu lấy cánh tay cậu, “Đi thôi!”

Mặc dù cậu hiểu rất rõ tính phóng khoáng của cô bạn, với lại hai người cũng không phải lần đầu thân cận như thế nhưng Diệp Du Đồng vẫn thấy không quen lắm. Liếc trộm sang cô bạn kế bên, thấy vẻ mặt cô bé rất tự nhiên, cuối cùng cậu chỉ phải thở dài, để cô lôi tới quảng trường.

“Biết tại sao tớ lại thường nô dịch cậu không?” Pháo hoa đầy màu sắc rực rỡ ánh lên khuôn mặt Tư Khấu Khấu, cô bỗng quay sang nói lớn vào tai Diệp Du Đồng.

Diệp Du Đồng kinh ngạc, vội quay qua nhìn, “Là sao?” Thật ra thì cậu cũng thắc mắc chuyện này lâu lắm rồi, cậu thật không hiểu tại sao ngay từ lần đầu gặp nhau bà chị này đã sai cậu này nọ rồi.

“Bởi vì trông mặt cậu như thiếu ngược!” Bất kể cô đưa ra yêu cầu quá đáng thế nào, chỉ cần có thể làm được cậu ấy chưa bao giờ từ chối. Sự nhẫn nại, trầm tĩnh nhưng rất cứng cỏi ở cậu ấy luôn khiến người ta muốn thử xem giới hạn đó là ở nơi nào, tuy nhiên cho đến nay cô vẫn chưa chạm tới được. Cậu thiếu niên nhìn như đơn giản này thật ra là một chiếc đầm lầy thật sâu, thật sâu.


“Cậu…” Diệp Du Đồng dở khóc dở cười, cậu vừa định nói gì đó chợt nhìn thấy phía sau có hai nam một nữ đi lướt qua, cậu ngây ra. Hai người thanh niên đó cậu không quen, nhưng cô gái uống say mèm đó đúng là cô út lâu ngày chưa về nhà của cậu – Diệp Tri Thu.

Có lẽ là đã quá say rồi, đến cả đi cũng đi không nổi để hai người thanh niên nhìn mặt như lưu manh đó dìu đi. Hai gã xấu xa đó còn thừa cơ hội ăn đậu hủ trên người cô nữa chứ, thỉnh thoảng họ còn liếc nhau cười cười, vẻ mặt giống như đã thực hiện thành công kế hoạch tệ hại gì đó, ngay cả Tư Khấu Khấu đứng bên cạnh cũng chịu không được nhăn mày.

Thấy hai người nọ dìu Diệp Tri Thu đi, Diệp Du Đồng cảm thấy lo lắng không thể tiếp tục ngồi ngắm pháo hoa được nữa, cậu vội nói với cô bạn một tiếng, “Để tớ đi xem thử, người đó là cô tớ…” Nói xong cậu vọt đi ngay, chờ đến khi Tư Khấu Khấu giật mình phản ứng lại, cậu bạn bên cạnh đã lẫn vào trong đám đông.

Lúc Diệp Du Đồng chen ra khỏi đám đông trước mặt, hai người nọ đã đưa cô út cậu lên một chiếc xe. Cũng may kế bên khu giải trí thường có rất nhiều taxi, cậu vội gọi một chiếc, leo lên rồi bảo tài xế bám theo chiếc Jetta màu trắng phía trước. Lúc này trong lòng cậu luôn đắn đo, không biết có nên nói cho cha cậu biết hay không, cậu vừa sợ cô út gặp chuyện không may lại sợ cha cậu nổi giận.

Lát sau, xe ngừng phía trước một khách sạn nhỏ, chờ cho đến khi hai người nọ dìu cô út vào trong, Diệp Du Đồng mới xuống xe đuổi theo. Cảm thấy tình huống không tốt lắm, tim cậu đập mạnh lên, nắm chặt di động trong tay.

Thấy hai người đó đứng trước quầy lễ tân một lát rồi vội vã ôm cô út đã gần như bất tỉnh nhân sự đi, cậu chạy nhanh tới, đánh bạo theo hai người đó vào thang máy. Thấy phím tầng năm sáng, cậu lơ đễnh ấn cao hơn họ một tầng, hai người nọ trông cậu còn nhỏ nên không để ý tới, chỉ lo nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Mẹ! Cái khách sạn này tồi tàn thật!” Gã béo lùn chửi một câu tục tằn, sau đó lại đổi giọng, lộ ra bộ dáng thấp kém, “Chúng ta như thế có được tính là vừa được tiền vừa được người không thế?”

“Coi cái mặt của mày kìa!” Gã ốm kế bên trông có vẻ thâm hiểm hơn gã mập nhiều, “Leo lên được chiếc thuyền lớn này rồi, sau này mọi chuyện sẽ xuôi thôi… Mấy thứ đó mày đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Tao làm việc, mày cứ yên tâm đi!” Gã mập ngả ngớn đáp lại, tay gã ta còn không ở yên sờ tới sờ lui cái mông nở nang của Diệp Tri Thu.


Diệp Du Đồng nghe thấy không khỏi kinh hãi, lúc này cậu đã hoàn toàn xác định hai gã này sẽ làm chuyện bất lợi với cô mình, tay cậu đổ đầy mồ hôi. Lúc thang máy dừng lại, chờ hai người đó kéo cô út ra ngoài xong, Diệp Du Đồng lập tức ấn thang máy trở xuống. Sợ bị đối phương phát hiện, cậu lại chờ thêm chút nữa, xong mới khẽ bước tới, tránh ở góc tường xem hai gã đó đi tới đâu.

Cũng may là khách sạn này không lớn, nên không có nhiều hành lang quanh co, Diệp Du Đồng nhìn hai gã nọ ôm cô út vào một căn phòng, cậu vọt tới ghi nhớ số phòng rồi chạy tới bên cầu thang, gọi điện thoại cho cha cậu.

Có lẽ Diệp Phùng Xuân đang bận, trong điện thoại vẫn vang lên tiếng nhạc chuông “Arabesque No. 1”, nhưng không có ai bắt máy, bấy giờ lòng Diệp Du Đồng giống như lửa đốt. Cậu gọi thêm vài cuộc nữa, cuối cùng giọng nói trầm mạnh của Diệp Phùng Xuân cũng vang lên bên tai cậu, “Đồng Đồng?” Vì trong lúc y bận việc cậu bé ít khi làm phiền đến y lắm, lần này lại gọi nhiều cuộc như thế, y không dám chắc đó có phải là con y hay không.

“Ba ơi, ba có thể đi nhanh tới khách sạn Uy Đạt ở đường Dân Quyền hay không?” Diệp Du Đồng lại hạ giọng xuống, “Cô út… Dường như bị người xấu theo dõi, hiện họ đang ở tầng 5 phòng 5016. Bọn họ có hai người…” Cậu biết mình không đánh lại bọn họ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, với lại chuyện này còn liên quan tới thanh danh của cô, cậu không dám báo cảnh sát. Vào thời điểm này, lựa chọn duy nhất của cậu là báo cho cha hay. Nói thật, lúc này cậu cảm thấy rất hối hận vì đã không chịu cho ba hay sớm một chút, không biết giờ này cô út sao rồi nữa.

“Giờ con đang ở khách sạn đó à?” Diệp Phùng Xuân ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, lại rất bình tĩnh, “Con ở đó một mình không được làm ẩu, ba tới ngay… Đừng tắt điện thoại, chờ ba tới khách sạn rồi tụ hợp với con.”

Y bắt xe chạy một hơi tới khách sạn mà cậu bé nói, lúc này Diệp Phùng Xuân đã tìm được cậu bé đang hoảng sợ ở góc cầu thang. Vì hôm nay biết mình phải ở đến khuya nên y đã cho tài xế về nhà, giờ này lại vội vã chạy tới ngay nên cũng không kịp cho ai hay trước, thêm vào đó là sự lo lắng cho an toàn của em gái và con, y đành phải chạy tới khách sạn trước rồi nói sau.

“Bọn họ đang ở bên trong, cô út bị họ mang vào…” Diệp Du Đồng chỉ vào phòng 5016, “Có cần gọi bảo an lên không ba?”

Diệp Phùng Xuân mím môi, nhíu mày rồi lắc đầu. Nghe giọng điệu của cậu bé có lẽ hai gã đó sẽ làm những chuyện không hay ho với em gái y, chuyện như thế không thể để người ngoài nhúng tay vào được, “Con đứng ở chỗ này, khi nào ba gọi mới được vào, chuyện này tự ba sẽ biết cách xử lý!”

“Nhưng mà…” Cậu rất lo cho cha mình, dù sao bọn họ cũng có hai người, mà cha cậu lại bị thương vừa mới khỏi, “Con đi với ba nha!” Bắt cậu trơ mắt nhìn cha mình bước vào nơi nguy hiểm, chuyện như thế cậu không làm được.

Y biết con mình rất cố chấp, nhưng cũng đã đến tình huống này rồi, nếu ngay cả y cũng cố chấp nữa thì đúng là không xong, “Vậy con đi theo ba, nhưng con phải hứa với ba là không được chạy lung tung, cũng không được lộn xộn, chỉ cần lo cho cô út là được rồi, biết không?”


Diệp Du Đồng gật đầu, đi sát theo phía sau cha mình.

Diệp Phùng Xuân đi tới cửa phòng 5016, bình tĩnh ấn chuông cửa, đúng như y dự đoán không có người nào ra mở cửa. Y vẫn tiếp tục ấn chuông như thế, khoảng một phút sau, rốt cuộc người ở bên trong cũng chịu không nổi quấy rầy, cách lớp ván cửa, y có thể nghe rõ ràng tiếng người nọ hùng hùng hổ hổ mở mạnh ra.

Vừa trông thấy gã mập xuất hiện ở cửa, Diệp Phùng Xuân nhanh chóng lấy lọ thuốc sát trùng giấu trong áo ra phun vào mắt gã ta. Khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, y cũng đã đá văng cánh cửa phòng. Do đã luyện tập thái cực quyền hơn mười mấy năm qua, động tác của y vừa chuẩn lại vừa độc, nên mặc dù là lần đầu tiên đánh người nhưng gã mập đã bị y đánh tới không bò dậy nổi.

Cho đến khi gã ốm đang quần áo không chỉnh kịp phản ứng lại, gã đã phát hiện tên bạn của mình đang nằm ngay đơ ở cửa. Gã nhìn thoáng qua vẻ mặt u ám của Diệp Phùng Xuân khi lướt qua cô gái trần truồng nằm trên giường và chiếc DV đang hoạt động trên bàn, lúc này gã sợ tới mức run cả lên, “Mày là ai… Muốn gì…”

Diệp Phùng Xuân không để ý tới gã ta, y đi vội tới rút ra giường bao lấy thân thể em gái, rồi lại cởi âu phục khoác lên người cô, cúi người xuống muốn ôm cô ra ngoài.

“Ba, cẩn thận! A….!”

Nghe thấy tiếng rên khẽ của con, Diệp Phùng Xuân quay người lại, đập ngay vào mắt y là hình ảnh cậu bé ôm lấy khuỷu tay phải, máu tươi len theo khe hở bắt đầu chảy ra ngoài, rơi từng giọt xuống tấm thảm màu xám.

Thấy con mình bị thương, hai mắt Diệp Phùng Xuân híp lại, y cảm thấy cả đời này y chưa bao giờ phẫn nộ như lúc này. Tên khốn đó dám dánh con của y! Buông cô em gái đã bất tỉnh nhân sự xuống giường, chộp lấy con dao trong tay gã ốm quẳng ra đằng xa, lúc này y túm lấy tên hạ lưu chỉ biết đánh lén người đó nện liên tục như nện bao cát trong phòng tập thể hình, chỉ một lúc sau gã đã nằm trên mặt đất thoi thóp.

Từ đó đến giờ Diệp Du Đồng luôn rất sợ những người đàn ông bạo lực, nhìn thấy cảnh này, tim cậu run lên, trong tích tắc cậu thật muốn nôn ra ngoài. Nếu còn tiếp tục đánh nữa e là sẽ có án mạng mất, cậu bé bất chấp đau đớn trên tay, nhào tới ôm lấy thắt lưng cha mình, “Ba ơi, đừng đánh nữa, mình mang cô út về nha ba…” Trông thấy người cha ngày thường luôn bình tĩnh tao nhã giờ giận đến nỗi mắt đỏ cả lên làm cậu sợ đến ngay cả nói cũng sắp không nổi.

Nghe thấy giọng nói run rẩy của con, lúc này Diệp Phùng Xuân mới khôi phục lý trí, ngừng tay lại. Thấy khuỷu tay trắng nõn của cậu bé giờ lại nhuộm đỏ hoe, y lập tức lấy khăn tay trong túi ra gấp thành hình tam giác băng bó lại cho con, “Đau lắm phải không… Đều tại ba không tốt…” Y không nên chạy vội tới lo cho Tri Thu như thế, đáng lẽ y phải đánh hai tên khốn nạn đó nằm lăn ra hết mới phải. Nhưng với tình huống như vậy, y thật sự không thể để thân thể em mình phơi ra như thế, cho dù chỉ một giây…

“Con không đau, ba ơi, mình đem cô út về nha ba!” Cậu bé hít sâu một hơi rồi cầu khẩn cha mình, nếu cậu phải ở lại chỗ này thêm một chút nữa e là cậu sẽ nôn ra mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.