Phùng Xuân

Chương 22: Thật sợ, sợ cái cảm giác bị ba ba ghét bỏ


“Đồng Đồng, xong chưa con?” Diệp Phùng Xuân từ tốn gõ cửa phòng con mình, xong lại đứng chờ ở bên ngoài.

.

“Sắp xong rồi! Ba chờ con một chút nha!” Trong phòng truyền ra giọng hấp tấp của cậu bé, Diệp Phùng Xuân nghe xong thì đẩy cửa phòng bước vào, lúc này y mới phát hiện cậu bé đã mặc chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần tây đen, trong tay còn đang cầm chiếc cà vạt và tất nhiên là cả hai đang cùng đấu tranh kịch liệt.

Thấy cha mình bước vào, cậu nhóc ngượng ngùng  ngẩng đầu lên nhìn y cười cười ra chiều có lỗi, “Cà vạt này nhuyễn quá, con thắt mãi mà không được!” Vì sắp phải đi xem biểu diễn, để thể hiện sự trang trọng cậu không thể không ăn mặc đàng hoàng một chút.

Nhìn qua, thấy cha cậu mặc chiếc áo sơ mi đen thuần, bên ngoài là chiếc áo khoác tây trang màu xám, ở giữa được điểm bởi chiếc cà vạt màu ngọc đỏ thẫm, cả người y toát lên khí chất cao quý, lại còn tỏa ra hơi thở thần bí, mị hoặc… Diệp Du Đồng ngây người ra, quên cả động tác trên tay: Trời ạ! Chẳng lẽ ba định mặc thế này đi ăn lẩu với mình? Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy thật xấu hổ với cái chủ ý chết tiệt của mình.

“Sao thế? Để ba thắt giúp con!” Thấy cậu bé ngốc nghếch túm lấy chiếc cà vạt trên cổ áo, Diệp Phùng Xuân thật tự nhiên bước tới bên cạnh cậu, dễ dàng thắt cho cậu kiểu “Hoàng tử Albert” phù hợp với chất liệu mềm mại của cà vạt. Chỉnh chỉnh lại một lúc y mới phát hiện trên cà vạt của cậu bé ẩn hiện các hoa văn như: sao màu bạc, quả táo đỏ, chòm sao Tâm và những quả khí cầu bé xíu đến tưởng chừng như không nhìn thấy, y không khỏi há hốc mồm ra. Ngay từ nhỏ đứa con này của y đã phải nếm nhiều khổ cực, nên trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Cũng chính vì thế mà Diệp Phùng Xuân đã quên cậu chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn còn trong độ tuổi chưa thể chịu trách nhiệm với hành vi của mình… Bất kể kết quả của cuộc tình dấn sâu trong vòng cấm này có như thế nào đi nữa, y mới là người phải chịu hết toàn bộ trách nhiệm.


“Ba ơi?” Thấy cha mình đứng ngây ra đó, cậu nhịn không được mà gọi y một tiếng. Giờ phút này hai người mặt đối mặt, khoảng cách thật quá gần, khắp xoang mũi cậu đều tràn ngập hơi thở của ba, đại não của Diệp Du Đồng gần như ngừng hoạt động. Vừa rồi ngón tay thon dài linh hoạt của cha cậu chỉ cần di chuyển vài cái đã có thể giải quyết xong chiếc cà vạt không chịu nghe lời, sau lại cẩn thận chỉnh chu cho cậu, đôi mắt xinh đẹp đó cứ mãi nhìn cậu… Cậu thật xấu hổ, “Ba…” Đừng nhìn con như thế nữa.

Vốn không phải là đối thủ của cha mình, cậu bé chỉ biết nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

“Uhm, trời lạnh, con nên mặc thêm áo len hoặc áo lót đi!” Diệp Phùng Xuân hít sâu một hơi, cố lơ đi áng mây đỏ khả nghi trên mặt con mình, rồi dặn dò giống như bình thường, “Mặc áo khoác xong rồi xuống lầu, ba xuống trước chờ con!”

“À, ba ơi!” Diệp Du Đồng lập tức gọi cha mình lại, thổ lộ chút băn khoăn trong lòng cậu, “Mình mặc như vậy có phải không đi ăn lẩu sẽ tốt hơn không ba?” Nói không chừng còn trở thành trò cười của cả quán ăn, đều tại mình không suy nghĩ kĩ mới thành ra như vậy, “Hay là mình đi ăn cơm Tây…” Tuy là cậu không thích chút nào.

Diệp Phùng Xuân nghe xong lo lắng của con, nở nụ cười, “Mình sẽ đi ăn lẩu, không có sao đâu!” Nếu ngay cả chút yêu cầu này mà y còn không thể thỏa mãn con được, thì còn gọi là phần thưởng gì nữa, “Yên tâm đi, ba sẽ mang con đến một nơi, bảo đảm sẽ không biến cả người toàn mùi dê!”

Nghe được sự khẳng định kèm một chút trêu chọc của cha, bấy giờ Diệp Du Đồng cũng đã quen với một người cha hay trêu chọc cậu, nở nụ cười an tâm. Trông thấy nụ cười của con, không hiểu sao trong lòng Diệp Phùng Xuân lại cảm thấy lo lắng. Cho đến khi cậu bé nghe lời y mặc vào một chiếc áo lót màu nâu nhạt, y lại cảm thấy tiếc: Aizz, y không thể nhìn thấy những họa tiết đáng yêu đó nữa rồi.

Dẫn cậu bé đến một quán ăn đã dự định từ trước, lúc này trời vẫn còn sớm nên trong quán cũng chưa có mấy người, đến khi bồi bàn dẫn hai cha con đi vào một gian nhỏ, Diệp Du Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, như vậy sẽ không lo có ai nhìn mình và ba ba nữa.


Biết cha mình rất thích ăn cay, trong lúc y lấy cho cậu ít cơm, cậu đã nhanh chóng cho bột ớt vào trong nước lẩu.

“Ơ? Con có thể ăn như thế sao?” Biết dạ dày của cậu bé không tốt, Diệp Phùng Xuân lập tức phản đối, “Mình đang dùng lẩu uyên ương mà!” [Ngạo: ta chết, cái gì gọi là lẩu uyên ương zợ =))]

Cậu bé nghĩ nghĩ, rồi cũng không nói gì thêm. Cho đến lúc bắt đầu ăn, cậu nhanh chóng cho nguyên liệu vào trong phần lẩu đỏ rực phía bên kia. Diệp Phùng Xuân cũng cho thịt dê vào trong lẩu, chỉnh độ lửa. Đến khi nhìn thấy hành động của con, không khỏi bật cười, “Đồng Đồng, ba muốn ăn gì ba sẽ tự lấy, con mau gắp rau ăn trước đi, thịt dê cũng sắp chín rồi!” Thằng bé này lúc nào cũng nghĩ tới cha mình trước nhất, Diệp Phùng Xuân y có tài đức gì mà có thể có được tình yêu không hề giữ lại đó chứ? Y làm sao có thể báo đáp lại được đây?

Ăn xong lẩu còn phải xem biểu diễn nên Diệp Phùng Xuân quyết định không uống bia, hơn nữa vì muốn tốt cho dạ dày của con, y đã cố ý gọi sinh tố ngô cho cả hai dùng.

Vì muốn ăn cùng một phần lẩu với cha mình, Diệp Du Đồng thừa dịp y không chú ý gắp trộm mấy miếng bỏ vào trong bát. Tuy nhiên, dù sao thì cậu cũng không thể ăn cay như y được, không mấy chốc cậu đã cảm thấy cả khoang miệng mình như bị hỏa thiêu. Để giảm bớt cái nóng cháy trong miệng, cậu vội vã uống mấy ngụm sinh tố ngô vào.

Diệp Phùng Xuân nhìn đồng hồ, rồi gắp mấy miếng thịt dê đã được nấu chín cho vào trong bát con. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy khóe miệng cậu bé dính mấy miếng ngô, thêm vào đó là vị cay làm đôi môi ấy như sưng lên, đỏ bừng, bóng loáng. Về sau khi nhớ lại chuyện này, Diệp Phùng Xuân còn cho rằng mình đã bị ma nhập. Nếu thời gian có thể xoay ngược lại, có lẽ y sẽ không làm như thế.


“Từ từ ăn…” Y vừa nói vừa không thể khống chế được mà vươn tay ra, muốn lau đi vết bẩn trên miệng con. Cùng lúc đó, cậu bé cũng cảm nhận được bên miệng mình dính cái gì đó, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm… Đầu lưỡi phấn hồng mềm mại ấy liếm lên ngón cái thon dài của cha mình, đầu ngón tay thô ráp bị hai phiến môi mềm mại chạm vào… Không hiểu sao tất cả lại vô tình biến thành những cử chỉ ám muội đầy hàm xúc, trong thoáng chốc đã khiến cả hai ngây ra.

Tuy nhiên, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Diệp Phùng Xuân lại cảm giác như có luồng điện cao thế mấy trăm ngàn Volt đánh thẳng vào người mình, hai mắt y trầm hẳn xuống. Nhiều năm qua y luôn cố ép bản thân phải thật tỉnh táo, thật tự chủ vậy mà giờ phút nào tâm y lại dao động. Ngay tức khắc, y giật tay ra, rồi phát hiện hành động này lại là một sai lầm khác, đang trong tình huống gay cấn bất kì một hành động nào cũng sẽ trở thành quá mức, lúc này vẻ mặt của cậu bé đã chuyển từ kinh ngạc sang sợ hãi, hoang mang.

“Đồng Đồng, ba…” Y muốn nói gì đó để xoa dịu đi bầu không khí này, nhưng giờ phút này y có nói gì cũng thành không thích hợp, nhưng nếu vẫn im lặng như thế, tình huống giữa hai người lại càng thêm xấu hổ. Có lẽ đứa con mẫn cảm của y đã phát hiện ra điều gì đó, đồng thời hành động của y khi nãy cũng đã làm thương tổn đến con rồi.

“Ba, con vào toilet một chút!” Cậu bé bật mạnh dậy, chủ động rời khỏi cục diện khó xử giữa hai người. Diệp Phùng Xuân còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cậu bé đã vội vã chạy ra khỏi cửa. Nghe tiếng cửa đóng lại y mới giật mình, trong giọng nói của con khi nãy, dường như chứa đầy sự sợ hãi.

Trực giác nói cho y biết giờ phút này y không thể để cậu bé ở một mình, vì thế y vội vã lao ra khỏi phòng. Vọt vào toilet, thấy cậu bé đang liều mạng lấy nước lạnh rửa mặt. Y lẳng lặng đứng một bên chờ cậu bé ngẩng đầu lên, lúc này y mới phát hiện đôi mắt trong vắt của cậu giờ đã biến thành màu hồng, trong đôi mắt ấy đầy tuyệt vọng, thẫn thờ.

“Đồng Đồng!”

Tim y như có ai đó đâm một dao vào, y đưa tay kéo con vào lòng, ôm thật cẩn thận. Khẽ vuốt lên tấm lưng yếu ớt, rồi lại nhịn không được hôn lên tóc mai của bé, khẽ an ủi, “Xin lỗi… Là ba không tốt, đã làm con sợ!” Y cũng không biết đến cuối cùng thì mình đang xin lỗi chuyện gì, nhưng y cảm thấy mình nên làm như vậy.


Bị cha mình ôm chặt trong lòng như thế, trong thoáng chốc con tim cậu réo gọi làm như ngày trước cậu đã từng làm: Vươn hai tay ra, ôm lấy thắt lưng rắn chắc của ba.

Thật sợ, sợ cái cảm giác bị ba ba ghét bỏ.

Thấy cha mình rút tay lại như chạm phải rác rưởi, một khắc đó cậu bé hoảng sợ, sợ Diệp Phùng Xuân sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa. Nếu đó là kết cục khi ba phát hiện những suy nghĩ điên rồ trong đầu cậu, thì chẳng thà cậu chết còn thoải mái hơn. Cũng may là y chỉ tưởng cậu bị dọa sợ lại còn dịu dàng an ủi cậu như thế… Nếu không phải được hơi ấm khiến người khác an tâm từ trên người cha cậu truyền sang, có lẽ Diệp Du Đồng còn tưởng là mình đang nằm mơ.

“Trở về thôi, thịt dê nhừ hết cả rồi!”

Đợi cho đến khi thân thể trong lòng không còn run rẩy nữa, Diệp Phùng Xuân mới nhẹ nhàng kéo cậu bé ra, thở dài khi phát hiện trên chiếc áo sơ mi màu đen của mình còn đọng lại vài giọt nước. Mà cũng có thể, đó là nước mắt của cậu bé, bản thân y cũng không thể xác định được.

“Uhm!” Diệp Du Đồng chỉ gật đầu mà không nói gì, cậu ngoan ngoãn nắm lấy tay cha mình, trở lại gian phòng ăn lẩu khi nãy.

Chú thích: Đây, đây! Cái lẩu uyên ương nó có 2 ngăn như vầy nè:D

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.