Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 35: Trận đấu bóng rổ (hạ) – Bị ép cùng đằng tú ôm hôn


Tôn Nhất hoàn toàn mặc kệ đám người nhàm chán kia, toàn bộ lực chú ý tất cả đặt tại trên sân bóng rổ, thấy tham dự trong đó có Bạch Mộc, trong lòng thầm mắng: Tiểu ngốc nghếch này! Hắn lại nghĩ đến cậu dù sao cũng là u linh con người không thấy được, liền không quan tâm nữa, hết sức chuyên chú tranh bóng!

Trận đấu rất căng thẳng, hai đội thực lực tương đương, sàn sàn chẳng phân biệt được!

Chẳng qua, bên ngoài sân đã không mấy ai xem bóng, những người không tham gia đã mắng chửi phun nước miếng lẫn nhau, trong lòng ôm náo nhiệt, vây xem trận đấu hoành tráng này chính là đám nam nữ đang tranh cãi kia!

Cuộc so tài giằng co rất lâu, hai đội đều vào 9 trái. Hiện tại, sắp bước vào hồi cuối, bất kì người nào trong sân bóng cũng muốn trở thành người then chốt, giúp đội mình thành đội chiến thắng!

Bầu không khí dị thường khẩn trương, thần kinh mỗi người đều buộc chặt, bọn họ ngươi tới ta đi, người đoạt được bóng né trái tránh phải, đối thủ thì ra sức cướp bóng, hai đội không ai nhường ai!

“Tôn Nhất đón lấy!” Một bạn học đội xanh cướp được bóng hét lớn một tiếng, bay lên đem bóng truyền cho Tôn Nhất.

Trước mặt hắn là đại tinh tinh một thân cao to, y nhảy vút lên, đưa tay chặn bóng, ý đồ giữa đường cướp đi trái bóng quý báu này!

Vóc người Tôn Nhất cũng không thấp, thế nhưng chỉ là vừa tầm  khi chơi bóng, hơn nữa phía trước là tên to con thân cao 2 thước, thì có vẻ hơi lùn đi một chút! Bất quá, hắn từ nhỏ tập võ, mặc dù chỉ là để kế thừa Tôn gia Âm dương thuật, thuận tiện bắt yêu. Nhưng, việc rèn luyện hàng năm là không thể xem thường.

Trong nháy mắt Tôn Nhất tại ‘to con‘, đột ngột nhảy lên, lực nảy lên của hắn so với đối phương mạnh hơn rất nhiều, tay chân cũng so với y linh hoạt, rất dễ dàng liền cướp được bóng.

Tôn Nhất ôm bóng, mau chóng xoay người, hắn tránh trái né phải, hướng rổ đối thủ chạy nước rút….

Tranh chấp ngoài sân đang giương cung bạt kiếm, cãi nhau càng ngày càng nghiêm trọng, nữ sinh chua ngoa đến cực điểm, nam sinh cũng không chút phong độ, hai bên sớm đã đánh đập tàn nhẫn, nam sinh hoà nhã cùng nữ sinh yểu điệu đều trừng nhau, tình hình không mấy lạc quan!

Bạch Mộc cũng khí thế ngất trời, nắm tóc mode vừa soái lại đẹp của đám nam sinh kia kéo thẳng lên!

Ở nơi hỗn loạn này, móng tay dài của nữ sinh không chút thục đức, cào lung tung, xuyên qua cơ thể Bạch Mộc, cào cáu khắp nơi trên mặt nam sinh.

“Oa a a! Đau chết ta!” Bạch Mộc bị nắm mà biến thành từng khối xanh tím, cậu cố sức kêu, thanh âm đã trở nên biến dạng.


Nam sinh cũng xuất ra nấm đấm cứng rắn, đối các nữ sinh không thương tiếc đánh!

Bạch Mộc cứ đáng thương như vậy kẹp ở giữa thiết quyền nam sinh và ma trảo nữ sinh, hai phe lăn thành một cục, cậu là u linh không cách nào để cho mọi người thấy được, trở thành vật hi sinh khi bọn họ đánh nhau!

Không ai chú ý cậu, không ai đối cậu hạ thủ lưu tình, chỉ có âm dương sư mới có thể thấy được, cứ như vậy bị kéo xé tàn tạ không chịu nổi, hồn khói nổi lên bốn phía!

Người cứu mạng a….

Bạch Mộc phát ra: “Cục cục….” Thanh âm vụn nát!

Mặc dù cầu cứu theo bản năng, nhưng mà cậu hiểu, sẽ không ai cứu cậu!

Ngay thời điểm cậu thống khổ ngọ ngoạy, một khí tức ấm áp, đem thân thể vụn vặt loạn bay của cậu gom lại, kéo đi!

Hồn thể rách nát của Bạch Mộc chậm rãi từ trong đám người bay lên, trên không trung hội tụ thành một thân thể hoàn chỉnh, ung dung nhẹ nhàng, bay khỏi đám người, từ từ rơi vào trong ngực ấm áp.

Cảm giác này thật là kỳ diệu!

Bạch Mộc trừng to mắt, kỳ quái nhìn người trước mắt!

Y đeo một cái kính nhạt màu, trên tròng kính phản xạ ánh mặt trời sáng chói, rất loá mắt!

Phản ứng bản năng Bạch Mộc đưa tay che chùm ánh sáng chói mắt này, đầu hơi nghiêng một chút, đằng sau tròng kính là một đôi mắt tử sắc xinh đẹp, trong con ngươi tím kia còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Bạch Mộc sửng sốt: “Đằng Tú!” Việc này làm cậu có chút hoảng hốt, lần trước WC trông thấy Đằng Tú, trong mắt y cũng phát ra ánh sáng màu tím nhạt, hậu quả bản thân không phát giác liền bị khống chế. Vậy lần này…. Toàn thân Bạch Mộc tức khắc một trận rùng mình, bất giác cứng ngắc!

Sắc mặt cậu tái nhợt, con ngươi xanh biếc ngập nước hoảng sợ nhìn Đằng Tú, cho tới lúc mái tóc dài tử sắc của đối phương bị gió thổi lên, lạnh lùng phất qua gò má bản thân cũng hoàn toàn không phát hiện!


“Làm sao vậy? Anh đáng sợ thế sao?” Ánh sáng trong mắt Đằng Tú dập tắt, cười ôn hòa, lực đạo giam cầm trong tay lại không có nửa điểm buông lỏng, rõ ràng không có ý định thả cậu đi.

Miệng Bạch Mộc mở lớn, nhanh chóng sắp xếp tâm tư hỗn loạn, liền lập tức ý thức được trước mặt mình là khốn cảnh. Cậu hoảng loạn giùng giằng, muốn bay lên, thoát khỏi người đối phương, lại phát hiện, chính mình căn bản vô pháp thoát khỏi giam cầm từ y!

Trong lòng lần nữa cuống cuồng, nhìn chằm chằm Đằng Tú ngạc nhiên: “Anh làm gì tôi thế?”

Y không mảy may né tránh ánh mắt nghi vấn Bạch Mộc, cười đùa: “Đúng rồi! Anh còn chưa nói với em, anh và Tôn Nhất có năng lực không giống nhau! Tôn Nhất làm phép là phải thông qua kết ấn hoặc là bùa chú, mà anh, chỉ cần dùng ánh mắt và ý niệm là có thể khống chế một người!”, ngón tay dài mảnh khẽ chạm vào phiến môi khiêu gợi, ra vẻ thần bí: “Hừm! Đây chính là bí mật nga! Ngoại trừ Tôn Nhất thì không ai biết! Em cũng phải giúp anh cùng nhau giữ bí mật, OK?”

Cái gì thế! Người này sao luôn tự cho mình là đúng!

Bạch Mộc căm giận kêu to: “Ai hiếm lạ bí mật của anh! Mau buông tôi ra!” Cả người giãy dụa, gắng sức giãy dụa!

“Vật nhỏ, em hãy ngoan ngoãn một chút!” Giọng nói tuỳ ý, vẻ mặt cùng nụ cười tán tỉnh: “Con mồi anh chọn trúng chưa ai thoát được cả!” Khóe mắt cố ý liếc tới Tôn Nhất trong sân!

Lúc đó, Tôn Nhất đang mồ hôi dầm dề cùng đại tinh tinh giao phong, hắn vỗ bóng liên tục tránh né, hư hư thật thật, muốn mê hoặc đối phương, tìm cơ hội ghi bàn, mà đại tinh tinh khổng lồ kia lại sít sao ngăn ở trước mặt hắn, thiếu điều dán dính với nhau, không cho Tôn Nhất bất kỳ cơ hội ném rổ nào!

Thời điểm đang đến gần, Tôn Nhất đem bóng nâng lên đỉnh đầu, hướng một gã đồng đội cách đó không xa hô to: “Số 4 tiếp lấy!” Đưa tay làm động tác ném bóng giả cho đối phương.

Thần thái Tôn Nhất và động tác y như thật, hoàn toàn che mắt đại tinh tinh, y mắc lừa, cơ thể di chuyển về hướng bên kia, dự tính ngăn chặn cú ném bóng đó. Nhưng không ngờ, mặt trước lộ ra kẽ hở, Tôn Nhất tìm được cơ hội xoay người ném bóng vào rổ!

Trong thời khắc then chốt đó!

Dư quang khoé mắt xuyên qua quả bóng, thấy biểu ca Đằng Tú đang ôm lấy Bạch Mộc thâm tình hôn môi!

Cơ thể nhất thời cứng đờ!


Trận thi đấu bóng rổ như làm nền cho thời khắc lãng mạng của bọn họ! (ố ồ chém nặng)

Bạch Mộc dường như đang trầm mê trong đó, hoàn toàn mất ý thức!

Đằng Tú một bên ôn nhu hôn Bạch Mộc, một bên dùng cặp mắt tà mị lại câu hồn khiêu khích liếc về hướng bên này!

Trong nháy mắt này lại như cả một đời người, bóng trong tay sắp vào rổ, lại bị người cướp đi!

Bóng bị người nào cướp, đã không trọng yếu, cảm giác món đồ trong lòng trân quý nhất bị trộm đi làm Tôn Nhất nổi trận lôi đình! Hắn bay lên một cước, dùng động tác tối phạm quy đem bóng trong tay người kia đá ra ngoài.

Đằng Tú thấy không ổn, hối hả bỏ lại Bạch Mộc, tự mình nhảy ra!

Bạch Mộc nặng nề ngã trên mặt đất, trói buộc trên người và đại não bị kiểm soát trong nháy mắt được giải!

Cậu đau đớn kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp che P đau, đã bị trái bóng phẫn nộ bay tới trên mặt!

Ba!

Đầu liền trở thành một mảnh rời rạc!

“#@¥….” Rõ ràng là tiếng kêu thống khổ, rồi theo đó dần biến thành khói, âm thanh kỳ quái như từ mười chín tầng địa ngục!

Thật vất vả khôi phục nguyên trạng, Bạch Mộc vuốt vuốt tóc lộn xộn mang theo một đầu đau nhức, đứng lên nổi giận đùng đùng, hướng nơi bóng bay tới rống: “Người nào a!”

Tôn Nhất lạnh như băng nhìn cậu chằm chằm, trong mắt mang theo trách cứ nóng hừng hực!

Bạch Mộc mới vừa ý thức được mình bị khống chế, không biết chuyện gì xảy ra! Chỉ nhớ mang máng mình bị Đằng Tú ôm vào trong ngực, tiếp đó giãy dụa, sau đó, cậu hoàn toàn không còn ấn tượng, đầu óc không tỉnh táo, tựa như cảm giác ngủ nhưng lại không phải, sau đó, cậu lại bị trái bóng doạ mà tỉnh lại!

Sờ sờ đầu đau nhức nháy đôi mắt to mờ mịt, đối với tình trạng hiện nay rất không hiểu, thế nhưng trái bóng ban nãy, lại khắc sâu trí nhớ cậu!


Lần nữa ưỡn ngực, cao giọng: “Học trưởng, là anh dùng bóng ném em!”

Cái tên không có trinh tiết này! Ánh mắt âm lạnh của Tôn Nhất dời khỏi người Bạch Mộc, phẫn nộ hướng Đằng Tú bên cạnh.

Đằng Tú núp ở dưới cây liễu rậm rạp, thò ra nửa thân trên, điệu bộ cúi đầu, ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài, đối Tôn Nhất khoát khoát tay cười híp mắt, đôi chân như có gió, nhanh như chớp chạy mất tiêu!

“Uy! Tôn Nhất, cậu thua!” Phía sau, đại tinh tinh bước tới, khoát lên vai Tôn Nhất, vẻ mặt ngạo mạn!

Mới vừa rồi, ngay lúc động tác ném bóng nhất thời ngừng lại, đại tinh tinh mang theo đồng đội cướp lại bóng, bằng tốc độ mãnh liệt công kích vào trong sân đối thủ, phía bên kia không có mãnh tướng Tôn Nhất, lực lượng liền yếu bớt phân nửa, vẻn vẹn hai phút, đã bị đánh hạ thảm thương, sau cùng đại tinh tinh ném vào một trái, thắng được cuộc thi.

Lúc này, y trên mặt cười tươi như hoa!

Đối diện, Bạch Mộc mặt hầm hầm do lời của đại tinh tinh mà trở thành kinh ngạc!

Cái gì? Học trưởng thua?

Còn có, cánh tay cứng cáp tráng kiện kia là chuyện gì? Tên đại tinh tinh kia làm gì mà ôm học trưởng?

Bạch Mộc vẻ mặt giật mình lần nữa biến trở về tức giận lúc trước, hàm răng trắng noãn cắn chặt cánh môi, đứng ở đó, cùng Tôn Nhất lạnh lùng nhìn nhau!

Thắng trận bóng này, đại tinh tinh rất hài lòng, y vốn xem thường đối phương, lúc này lại rất thưởng thức cái người nhìn như nho nhã yếu ớt này, kì thực là tên mọt sách siêu cường hãn. Y không ngờ, Tôn Nhất chơi bóng rổ tốt như vậy, không chỉ tư thế đánh banh quy cách, lực đạo phát bóng cũng đặc biệt hung mãnh, hoàn toàn có năng khiếu bóng rổ!

Đại tinh tinh vẻ mặt dương quang nói: “Đã lâu không đấu một trận đã nghiền như vậy, Tôn Nhất, hay là gia nhập vào đội bóng rỗ chúng tôi đi!” Vươn tay thịnh tình mời hắn, thái độ thân thiết như anh em, ngay cả xưng hô ban đầu ‘Tôn Nhất bạn học’ cũng chuyển thành hai chữ càng thêm thân ‘Tôn Nhất’!

Nét mặt Tôn Nhất băng lãnh như trời đông giá rét, trong mắt của hắn ngoại trừ lửa giận đối Bạch Mộc, lời của đại tinh tinh căn bản không lọt tai.

Gương mặt âm trầm, một mình hướng phòng thay đồ đi tới!

“Tôn Nhất!” Đại tinh tinh tiến lên níu cánh tay Tôn Nhất lại.

Tâm tình Tôn Nhất buồn bực, một động tác nhỏ này lại như mồi lửa, tức khắc đem trái bom là hắn bùng nổ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.