Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 34: Trận đấu bóng rổ (thượng) – Nam nữ hai phe tranh cãi


Tôn Nhất đứng ở bên ngoài sân, thấy mọi người đang chơi rất hưng phấn, nhưng lại không có ý vào tham gia.

Hắn muốn rời khỏi, nhưng không chịu được Bạch Mộc sống chết nháo loạn, buộc lòng phải ở bên ngoài sân bóng lẳng lặng quan sát.

Sân bóng rổ, bên trong cạnh tranh quyết liệt, bốn phía vòng ngoài đứng đầy học sinh, sinh lực bọn họ bắn ra bốn phía, tâm tình rất hứng thú, có người thẳng thắn đem hai tay bao lấy miệng, lạc giọng gào thét có người lại huýt sáo trợ uy thậm chí, quơ nắm tay, còn kém là không có nhảy vào bên trong chiến đấu.

Mỗi người đều hăng hái dạt dào!

“Hàn Nãi đồng học cố lên!”

“Địa Hải học trưởng, anh là nhất!”

“Quy Địa Hải nhanh lên! Mau! Sút gôn….!

Đủ loại tiếng động ồn ào liên tiếp, tất cả mọi người vì cầu thủ mình yêu thích nỗ lực cổ động!

“Cố lên! Cố lên! Cố lên!” Bạch Mộc cũng mù quáng theo, giơ nắm tay lớn tiếng hò hét.

Trong sân bóng, đại tinh tinh vừa cướp được bóng, rất nhanh vọt tới rổ đối phương, làm động tác ném bóng vào rổ, nhưng ở một khắc này, dư quang khóe mắt dừng lại bên ngoài sân bóng, an tĩnh quan sát Tôn Nhất.

Trong nháy mắt y thay đổi mục tiêu ném bóng, dùng tốc độ rất mạnh ném quả bóng lên không, rồi đập hướng Tôn Nhất.

Bá! Bóng xoay tròn…

Chứng kiến một màn như vậy, tất cả mọi người tức khắc ngừng thở, kinh thanh: “A…..!”

Mỗi người đều cho rằng, Tôn Nhất nhất định sẽ bị quả bóng đang xoay tròn kia ném trúng!

Thật là hành động trẻ con! Tôn Nhất vẻ mặt lạnh lùng, khinh thường!


Hắn hoàn toàn có thể tiếp được nó, tiếc là hắn không có hứng thú và tìm ra dụng ý của đối phương! Rất tùy ý, dùng một cúi đầu như lơ đãng, động tác khom lưng buộc dây giày, dễ dàng tránh thoát quả bóng ác ý kia.

Tất cả mọi người như trút được gánh nặng!

Có người vỗ ngực một cái: “Hô! Làm mình sợ muốn chết!”

Có người vẻ mặt mừng rỡ: “Bạn Tôn Nhất không có việc gì thật là quá tốt!” Đa số người cảm thán Tôn Nhất là nữ sinh.

Có người lại tức giận bất bình oán trách: “Tiểu tử này, rõ là may mắn! Hắn được lão sư yêu mến như thế, nên chịu chút đau khổ mới đúng!” Bực tức là một đám nam sinh chẳng thích học hành!

“Ai? Bạn học sao bạn nói như vậy! Người nào cần phải chịu khổ? Là nam nhân trượng phu, bạn cũng quá ác độc rồi!” Trong đám nữ sinh, mạnh mẽ bùng nổ! Nộ khí chỉ vào miệng đám nam sinh mắng to lên!

“Sao không nói mình, ngươi đỏ mặt gì a! Còn không phải là hậu cung của Tôn Nhất sao! A? Ha ha…” Thanh âm nam sinh căm phẫn không thua kém, công kích ác liệt, văng cả nước miếng!

“Ngươi nói ai vậy? Còn ngươi lớn lên dáng dấp như cóc nhái, nữ sinh phải dũng khí lắm mới muốn ngươi a!”

“So tướng mạo không ra gì của ngươi, nữ nhân lại theo sau một tên đào hoa, coi chừng không ai cưới!”

Nam sinh nữ sinh ầm ĩ thành một đống, bên ngoài sân bóng không khí khẩn trương, người chơi bên trong cũng tràn đầy mùi thuốc súng.

Người cùng lớp với đại tinh tinh, đi ra bên ngoài sân, nhặt bóng trên đất, đi tới bên người Tôn Nhất, châm chọc khiêu khích: “Ta nói Tôn Nhất bạn học, ngươi sao thay đồ xong lại không vào sân? Còn không phải sợ thua!” Quay đầu, nhìn đồng đội phía sau, cầm đầu gây hấn: “Anh em! Tụi bây nói đúng không?”

“Đúng!” Trong đội, có người hùa theo đùa bỡn!

“Ha ha ha….” Những thành viên khác cũng cười ha ha theo!

“Này! Tên đại tinh tinh thích làm đỏm kia! Thật là quá đáng!” Bạch Mộc bên cạnh tức giận kêu to, tiến lên cắn cánh tay tên đó!

Đáng tiếc, u linh đối cơ thể còn sống không có lực, miệng mạnh mẽ mở lớn, hung hăng cắn một ngụm, gương mặt thanh tú tức khắc thay đổi, Tiểu Bạch tan thành đám khói.


Đại tinh tinh căn bản không cảm thấy đau!

Tôn Nhất và đại tinh tinh đứng mặt đối mặt, giằng co lẫn nhau, trong con ngươi của hai người phóng ra điện hoả, sát y nổi lên bốn phía, tình hình giương cung bạt kiếm, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt!

Bạch Mộc bên này, không thức thời, lại bởi vì không cắn được đại tinh tinh, hướng về phía tai Tôn Nhất lớn tiếng kêu la: “Học trưởng! Anh nhất định phải thắng hắn, tức chết em, lại cắn không được hắn!”

Hừ? Tôn Nhất quay đầu, nhìn Bạch Mộc ngây thơ, vừa tức vừa không nhịn được, là tình hình gì đây, em ấy sao có thể nói ra một câu thiếu muối như vậy.

Bắt Bạch Mộc lại, hung hăng đem cậu vứt sang một bên, lạnh lùng nói: “Thành thật ngồi chỗ này cho anh!”

Quay lại, đối đại tinh tinh lạnh lùng nói: “Chúng ta bây giờ thi đấu!”

“Cẩn thận cái P của mình một chút!” Đại tinh tinh trào phúng.

Hai người nặng nề bước trên đất, toàn thân mang sát khí, đi vào sân bóng rổ!

“Mày! Đi ra ngoài!” Đại tinh tinh chỉ một gã yếu nhất trong đội đối phương, dùng khẩu khí vênh váo ra lệnh.

Người bạn học kia ngẩn ra, trong lòng sức bất mãn đối với thái độ của y, nhưng lại ngại bản thân là sinh viên năm nhất, mà không dám đắc tội học trưởng lớn hơn, không được tự nhiên một hồi, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện rời sân!

“Cậu với bọn họ một đội!” Đại tinh tinh bày ra tư thế lão đại, chỉ vào đội xanh, ra lệnh cho Tôn Nhất.

“Trời! Tên mọt sách vào đội chúng ta, lần này thua thảm rồi!” Giọng nói bất thiện một gã thành viên đội xanh, châm biếm.

“Không đâu! Học trưởng rất giỏi!” Bạch Mộc Ngồi ở phía ngoài sân, sau khi nghe vì học trưởng mà bất bình, song quyền cậu giơ cao lên, lớn tiếng ồn ào: “Học trưởng, cố gắng lên! Để bọn chúng nhìn thấy lợi hại của chúng ta!”

Tôn Nhất trừng Bạch Mộc một cái, loại tranh đấu không chút ý nghĩa nào này, thật phiền phức!


Bên ngoài, Bạch Mộc không cảm thấy điều này, vẫn là một tiểu trung khuyển lợi hại như vậy, gâu gâu gào thét: “Học trưởng, cố lên! Học trưởng, hăng hái lên!….”

Trên sân bóng, có một học sinh làm trọng tài, đại tinh tinh đem bóng nhanh chóng xoay tròn ở đầu ngón tay một hồi, lúc này mới vứt cho tên trọng tài kia, mang theo một tầng mồ hôi mỏng xấu xa vẫy vẫy, dùng loại ngữ khí khinh thường nói với Tôn Nhất: “Bạn học Tôn Nhất, mình bắt đầu thôi!”

Tôn Nhất lúc nào cũng một gương mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút hứng thú, khiến đại tinh tinh rất chán ghét, hai người mỗi người vào vị trí của mình, đứng giữa sân cướp bóng, đại tinh tinh mượn thể cao vai rộng, cố tình dùng cơ thể hung hăng đụng Tôn Nhất một cái.

Tôn Nhất không đề phòng, ở giữa không ổn định lui về phía sau lảo đảo vài bước.

Bên ngoài sân, Bạch Mộc ngồi không yên, cậu phẫn nộ nhảy lên, trên không trung dậm chân, gào thét: “Thối tinh tinh, ngươi hiếp người quá đáng!”

Tôn Nhất trừng Bạch Mộc, ra hiệu cậu câm miệng!

“Oa a a! Học trưởng là tên đại ngu ngốc!” Chứng kiến Tôn Nhất quay lại với ánh mắt khiển trách, Bạch Mộc phi thường nóng giận, lại cảm thấy rất ủy khuất, giương nanh múa vuốt, than thở một hồi, trở lại mặt đất, quệt mồm ngồi ở chỗ đó!

Phụ trách giành bóng trong trận đấu, đại diện cho hai đội là hai người bề ngoài vượt trội, Tôn Nhất đội xanh và đại tinh tinh đội đỏ, những người còn lại thì giữ vị trí khác!

Theo một tiếng còi vang lên: “Hô!” Trọng tài đem bóng ném đến đỉnh đầu hai người.

Hai người như lò xo song song bắn lên, đưa tay tranh bóng!

Đại tinh tinh thân thủ nhanh nhẹn, Tôn Nhất cũng không kém chút nào, song, đại tinh tinh người cao mã đại, cánh tay lại dài, bắt đầu tranh bóng lập tức đứng đầu, đem bóng trực tiếp cướp tới tay, đội đỏ bọn họ liền đoạt quyền chủ động!

Thi đấu bắt đầu!

Những cầu thủ khác ở đội đỏ, luôn cho là Tôn Nhất rất yếu, căn bản không để cuộc tranh tài này trong mắt.

Một người trong đó có chút thờ ơ, một bên chạy, vừa hướng một gã đồng đội cách đó hô: “Tên đó như vậy, còn muốn so cùng đại soái bóng rổ chúng ta, thật không tự lượng sức!”

Tên đồng đội kia vừa chạy vừa trả lời: “Đúng! Nhìn hắn dáng vẻ văn văn nhược nhược, còn dám chơi bóng rổ!”

Tiếng cười nhạo vang dội từ người này tới người khác!

Bên đội đỏ vô cùng thả lỏng, đội xanh tự biết trong đội có một ‘con mọt sách’ yếu ớt, hoàn toàn không dám chủ quan, luôn luôn duy trì cảnh giác, cũng mạnh mẽ công kích.

Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới, thân thủ Tôn Nhất lại mạnh mẽ, động tác linh hoạt!


Chẳng những như thế, hắn còn có thể phối hợp hoàn mỹ mô hình trận đấu của cả đội, nhanh như chớp đột kích, vọt vào phe đối thủ, thừa dịp bọn họ đề phòng sơ suất, thả lỏng phòng thủ, cướp được bóng, thuận lợi đi qua sân địch, dùng tư thế hoàn mỹ nhất ném bóng vào rổ đối phương, vì đội xanh giành được khởi đầu tốt đẹp!

Cả đội xanh cùng hoan hô kêu lên, ôm ôm lẫn nhau, nhao nhao quơ quơ nắm tay, làm ra dáng vẻ thắng lợi!

Ánh mắt bọn họ nguyên bản đối với Tôn Nhất khinh bỉ thoáng chốc trở nên hoà nhã lên, đều lao tới trước mắt Tôn Nhất, ôm lấy hắn, ồ ạt giơ ngón cái thở hồng hộc: “Bạn học! Quá tuyệt!”

Đội đỏ mặt hướng bên này ngó, lộ ra biểu tình không thể tin, bọn họ không nên coi thường nữa hắn, trong lòng nhịn không được ảo não.

Đại y thất kinh châu, một lần này bọn họ nhất định phải toàn lực ứng phó! Đội đỏ âm thầm nghĩ!

Ngoài sân bóng, các học sinh hò hét trợ uy: “Tôn Nhất Tôn Nhất ngươi giỏi nhất! Tôn Nhất Tôn Nhất ngươi hay nhất!….”

Nam sinh không khỏi trở nên quá khích, kêu lên kinh ngạc, hoan hô của nữ sinh càng lúc càng kịch liệt vang dội!

Trong đó, cũng có rất nhiều đồng học không phục, ở một bên huýt sáo, thét: “Tôn Nhất bạn học, ngươi may thôi, lần tới có thể không may như thế đâu!” Đám người kia, đa số là thành tích học tập không tốt, thấy người ta tốt thì không vui!

Còn có vài người, là anh em chí cốt của đại tinh tinh, anh em có chuyện càng phải ra sức!

Họ mới vừa cùng đám nữ sinh kia cải nhau, thật vất vả hai bên mới dừng tranh chấp, lúc này mâu thuẫn xuất hiện lần nữa, lại càng kịch liệt hơn!

Nhóm lúc nãy bị nói là hậu cung của Tôn Nhất, lần nữa giận không kềm được mà vây quanh đám này không miệng mồm như nam nhân, tay chống eo, chỉ bọn họ nổi giận mắng: “Đam nam nhân nhục nhã các ngươi, mắt mù sao? Tôn Nhất bạn học hoàn toàn dựa vào thực lực mà thắng! Đám Tiểu đệ đệ, không hiểu chuyện nên trở về nhà lật lật sách, không nên ở chỗ này giả bộ đàn ông!”

Nam sinh cũng không chút khách khí, nói móc: “Vóc người soái! Hoa đào khắp nơi! Ta xem, những nữ nhân này con mắt mới mù đi, chỉ là một tiểu bạch kiểm! Hắn còn không phải xem thường đám đám muội muội yếu ớt các ngươi, chỉ sợ giỏ trúc tát nước công toi, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a!”

“Ha ha ha….”

Mấy người nói xong, một đám người tiếp theo cười sằng sặc!

Đám nữ sinh kia mắc cở mặt đỏ bừng, lần thứ hai nam nữ lửa đạn đại chiến!

Trên sân bóng rỗ, trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra, căn bản không bị hỗn loạn bên ngoài sân ảnh hưởng!

Bạch Mộc vốn phải xem đấu bóng, ghét nhất học trưởng bị người khác nói xấu, huống chi còn mắng khó nghe như vậy, dứt khoát cũng nhẹ nhàng qua đó, gia nhập hàng ngũ nữ sinh, cùng các nàng rít gào oán giận, hướng về phía nam sinh quang quác chửi bậy một trận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.