Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 16: Biến mất


Sáng sớm hôm sau, Tôn Nhất liền gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, xin phép nghỉ nửa tháng, ở nhà hết lòng chiếu cố Bạch Mộc hư nhược, chuyện của Không Thái cũng hóa thành bọt nước!

Cuối tháng có bài thi, vì không để mình rớt môn, hắn luôn luôn thừa dịp thời gian nhàn hạ mà tự học khoá trình.

Bạch Mộc ước chừng ngủ một tuần, trong lúc đó mèo đen cũng đã hoàn toàn hồi phục, vì bù đắp lòng áy náy đối với Bạch Mộc, cùng bày tỏ cảm kich đối sự cưu mang của Tôn Nhất, nó không rời đi, mà là một mực ở trong phòng cùng Tôn Nhất cùng nhau chăm sóc Bạch Mộc.

Ánh nắng chói chang của mùa hè, bên ngoài tiếng ve sầu huyên náo, trong phòng coi như cũng mát mẻ.

Bạch Mộc ngủ tương đối thư sướng cuối cùng cũng tỉnh lại bên cạnh Tôn Nhất, mở ra mắt to xinh đẹp, ánh nhìn đầu tiên là thấy khuôn mặt anh tuấn của Tôn Nhất.

Giấc ngủ khiến cậu cảm thấy tinh thần và thể lực thật thoải mái, vươn người, dùng sức duỗi người, chỉ cảm thấy thắt lưng có một tiểu tử có lông thật mềm mại, theo bản năng sờ sờ ngực, phát hiện nó lại là con mèo cắn mình, trước khi ký ức kinh khủng cùng với đau đớn như địa ngục kia, bây giờ hồi tưởng lại.

Bạch Mộc nhảy dựng lên, sợ đến toàn thân lạnh như băng, cậu dính chặt vào mặt tường, động tác quá mạnh làm mèo đen một ngày một đêm canh giữ cậu mà mệt mỏi tỉnh dậy.

Mèo con chớp đôi mắt to, biết là mình dọa Bạch Mộc, ủy khuất liếc về phía Tôn Nhất.

Mặc dù là miêu yêu, một cổ buồn phiền kia lại rất chân thật, từ trong ánh mắt toát ra rõ ràng.

Tôn Nhất cười cười, cũng không có trách cứ bất kỳ bên nào.

Bạch Mộc hoảng sợ nhìn chằm chằm mèo con, kêu to: “Làm sao nó lại ngủ trong chăn của tôi?”


Mèo nhỏ rũ đầu xuống, nằm lỳ ở trên giường, đáng thương mà nhìn chằm chằm Bạch Mộc.

Bạch Mộc cảm thấy càng thêm sợ hãi.

Mèo con nhìn chòng chọc cậu một lúc, tiếp theo, vụng trộm dịch chuyển vị trí bốn chân nhỏ bé, bò lổm ngổm chui vào sâu trong chăn, dùng chăn che đậy, núp ở bên trong không dám lộ diện.

Cái dáng vẻ lén lén lút lút này vô cùng khả ái, thật giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu, thế nhưng Bạch Mộc rất sợ nó, cậu không hề thấy nó khả ái, mà là hung hãn, kinh khủng nhất!

Tôn Nhất đưa tay nắm cánh tay Bạch Mộc, đem cậu kéo đến trong lòng, trấn an nói: “Đừng lo lắng, con mèo này tuy rằng thích ăn linh hồn, nhưng không có mệnh lệnh của tôi, nó không dám ăn cậu đâu!”

Bạch Mộc vẫn còn rất sợ, dính sát trong lòng Tôn Nhất, được ôm trong ngực đặc biệt rắn chắc, khiến người ta cảm thấy rất an tâm!

Bạch Mộc rất vui vẻ, tim mạnh mẽ đập thình thịch, mỗi một tiếng, mỗi một lần đập như vậy đều làm rung động tâm tư nhỏ bé của cậu, hạnh phúc nhỏ nhoi lúc này liền ở trong lòng lan ra.

Học trưởng, nếu như có thể được anh ôm cả đời như thế này, tôi tình nguyện vĩnh viễn làm u linh!

Đây là tâm nguyện nho nhỏ của Bạch Mộc!

Giọng nói ôn hoà dễ nghe của Tôn Nhất vang lên bên tai: “Bạch Mộc thật đúng là thích ngủ, vậy mà ngủ tròn một tuần!” Hắn cũng không phát hiện, thanh âm của mình đã hàm chứa dầy đặc tình tứ!

“Hả? Một tuần?” Bạch Mộc mắt to ngây thơ mở lớn, ngửa mặt nhìn học trưởng.


“Thật! Cậu không chỉ là một con mèo tham lam, còn là một tiểu trư lười biếng!” Tôn Nhất trong mắt mang theo vài phần tiếu ý cùng chế nhạo.

Nghe được chữ ‘mèo’, cơ thể Bạch Mộc không cầm được run một cái, run rẩy nho nhỏ trốn không được ánh mắt sắc bén, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Bạch Mộc về sau biết sợ mèo chưa?”

Bạch Mộc rũ đầu xuống, trong lòng mâu thuẫn, không biết trả lời như thế nào! Nhưng mà, vừa nghĩ tới mèo dữ tợn kia, cậu đã cảm thấy toàn thân rét run!

Tôn Nhất bất đắc dĩ, thở dài một tiếng!

Toàn bộ lời nói của hai người mèo con trong chăn đều nghe được, nghĩ đến mình sớm đã khoẻ lại, Bạch Mộc cũng đã tỉnh, vì vậy khi trời tối, thừa dịp Bạch Mộc phòng ngủ nghỉ ngơi, mèo đen theo sau Tôn Nhất, đi vào nhà bếp.

Tôn Nhất đang muốn làm cơm tối, mèo meo meo kêu, hướng hắn dùng miêu ngữ nói: “Tôn Nhất đại nhân, hôm nay ta thương thể đã khỏi, đến lúc nên rời đi! Mấy ngày nay cám ơn ngài che chở, mai sau nếu có gì cần ta giúp một tay, liền đến phía sau núi tìm ta! Miêu yêu nhất định đem hết toàn lực!”

Nói xong, nhảy lên ban công, dưới ánh mắt tạm biệt Tôn Nhất biến mất ở trong đêm tối.

Tôn Nhất nhìn bóng đen biến mất, lẩm bẩm một câu: “Chúc ngươi may mắn!” Rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối dinh dưỡng.

Động tác hắn thành thạo mà tao nhã, tốc độ làm cơm cũng rất nhanh, chỉ chốc lát, bốn đĩa thức ăn thơm ngon đầy đủ màu sắc, liền làm xong toàn bộ.

Tôn Nhất mang từng cái đặt ở trên xe thức ăn, hướng phòng ngủ đẩy đi.

Trong phòng ngủ, Bạch Mộc nằm ở trên giường lớn mềm mại, cầm trong tay hộp điều khiển ti vi, tiêu sái xem ti vi, thỉnh thoảng còn thay đổi kênh.


Cậu bây giờ, mặc dù rất thanh tỉnh, nhưng cơ thể vẫn là rất yếu ớt.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới hương thơm thức ăn, Bạch Mộc lười biếng liền ngồi dậy, sau khi cậu chết, cái mũi so với ngày xưa còn linh mẫn hơn nhiều, vén chăn lên, ngửi mùi thơm trong không khí bay tới, cơ thể tuỳ ý bay theo, đồng thời theo mùi vị thổi tới từ phía cổng.

Ngay khi cậu bay tới cửa, trong nháy mắt khi nắm lấy tay cầm mà kéo, Tôn Nhất đẩy xe thức ăn, đẩy cửa vào.

Rầm!

Bạch Mộc bị cánh cửa xô mạnh té ngã, cả người bắn về mặt tường phía sau cửa, bị cánh cửa và mặt tường kẹp lại, biến thành một linh hồn mỏng như tờ giấy.

Tôn Nhất không biết chuyện, vừa vào phòng liền nhìn về mặt giường mềm mại, tìm kiếm thân ảnh của Bạch Mộc, lại phát hiện trên giường trống không.

“Bạch Mộc? Bạch Mộc?” Tôn Nhất gọi vài tiếng, không có trả lời, hắn trở nên có chút nổi nóng, “Người này, rõ ràng nói với mình sẽ ngoan ngoãn ở trên giường tĩnh dưỡng, không chạy loạn, sao lại không nghe lời! Xem tôi bắt được sẽ phạt cậu như thế nào!”

Bạch Mộc vốn muốn khôi phục nguyên trạng, xuất hiện ở trước mặt Tôn Nhất, không để hắn lo lắng! Thế nhưng, vừa nghe đến lời nói ngoan lệ của hắn, Bạch Mộc sợ đến không dám đi ra, khẩn trương an tĩnh trốn ở kẽ hở cánh cửa cùng bức tường.

Tôn Nhất tìm kiếm khắp nơi, phòng trong phòng ngoài, trần nhà dưới giường, thậm chí không gian chật hẹp dưới sopha cũng tìm, chính là nửa cái bóng cũng chẳng thấy.

Tâm đột nhiên trở nên hoảng hốt, lo sợ bất an!

Chẳng lẽ, Bạch Mộc đã thoát khỏi trói buộc giữa hai người rồi một mình rời đi?

Cảm giác mất mác dâng trào, trong lòng một trận bàng hoàng, khó chịu nói không nên lời!


Tâm giống như bị khoét một lỗ vậy, như cái xác không hồn ngồi trở lại trên giường trống rỗng, bốn phía yên tĩnh không tiếng động!

Tôn Nhất bỗng phát hiện, nguyên lai cô độc lại đáng sợ như vậy!

Tay nặng nề cử động, từ trong ngực lấy ra một miếng giấy hình cẩu, triệu hồi thần khuyển, đem thức ăn bưng đến trước mặt nó, bày ra khuôn mặt không có tinh thần, vô lực nói: “Những thứ này ngươi ăn đi! Ta không đói bụng!”

Bạch Mộc ở trong khe hở nghe thấy thức ăn ngon miệng sắp trở thành thức ăn cho thần khuyển, cũng không chịu đựng được nữa, kêu to: “Không nên a! Tôi còn đói bụng mà!”

Nhanh chóng đẩy cửa ra, từ mặt tường nhảy xuống, nhưng bởi vì cơ thể quá mức yếu ớt mà nằm úp sấp ngã xuống đất!

Tôn Nhất ngạc nhiên nhìn hết thảy trước mắt, trong lòng một trận xúc động không rõ, sải bước dài vọt lên phía trước, chặt chẽ đem cậu ôm vào trong ngực: “Bạch Mộc, cậu không có rời khỏi tôi, thật là quá tốt!” Nói đã có chút không được mạch lạc!

Bạch Mộc nghĩ đến mỹ thực, vô tâm không chú ý đến biểu cảm trên mặt Tôn Nhất, trơ mắt nhìn thần khuyển lang thôn hổ yết ăn hết thịt kho tàu sườn lợn mà cậu thích nhất!

Toàn thân lập tức chịu đả kích, cậu ngốc lăng, trở nên ủ rũ không phấn chấn!Thân thể giống như một bãi nước, theo cánh tay Tôn Nhất chảy xuống, nản lòng hoà trên sàn nhà!Trong thân thể ở trạng thái nước phát ra âm thanh vô lực: “Bữa tối của mình….”

Tôn Nhất nhịn không được bị cậu chọc cười: “Vật nhỏ, thời khắc này lại vẫn nghĩ tới ăn!” Lời nói chính là chế nhạo, lại mang theo vài phần yêu thương.

Cô lỗ! ‘Vũng nước’ trên sàn quệt mồm, trong miệng phát ra thanh âm đói bụng của bao tử, tỏ vẻ kháng nghị!

Tôn Nhất cười trêu ghẹo nói: “Tôi lần đầu thấy bao tử thay thế cho miệng ni!”

Nói rồi, lấy điện thoại di động ra gọi cho một dãy số: “Alo! KFC phải không? Hamburger cho ta mỗi loại một phần, trứng đánh, cá tuyết….!” Cơ hồ thực đơn mỗi loại đều gọi một phần, xong hết mới tắt điện thoại, dùng ngón tay khều ‘thuỷ nhân’ trên sàn: “Này! Tối nay chắc chắn cho cậu no bụng!” Giọng nói cưng chiều, mười phần thích thú!

Lúc này Bạch Mộc mới khôi phục nguyên hình, mạnh dạng vọt lên, ôm lấy cổ Tôn Nhất, lại bởi vì lực đạo quá lớn mà đem hắn đẩy ngã xuống đất!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.