Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 15: Hồn phách trở về cơ thể, miêu yêu


Mèo đen kêu từng tiếng thảm thiết, ở giữa tinh trận bị đánh thảm thương, trong trận có một tầng che chắn không nhìn thấy, bất luận nó kêu rên thảm thiết như thế nào, đều không cách nào thoát khỏi giống như chịu cảnh giam cầm nơi ngục tù vậy!

Đột nhiên, một đạo “phách” bạch sắc đạm nhạt trong suốt, từ trong miệng hắc miêu vèo một cái thoát ra, nhằm phía bầu trời đêm!

Con ngươi Tôn Nhất lóe lên, trong nháy mắt ném bùa chú trong tay, hô to một tiếng: “Hồn phách trở về cơ thể!”

Ba! Bùa chú vững vàng niêm trụ một phách kia, phía trên lóng lánh chữ vàng, lôi kéo phách đang tự do kia vào trong cơ thể Bạch Mộc, cùng lúc bùa chú cũng bốc cháy, từ từ trở thành tro bụi, biến mất trong đêm tối.

Bạch Mộc hôn mê từ từ mở mắt, mơ màng ngồi dậy nhìn bốn phía.

Xung quanh cơ thể được bao quanh bởi nến, đối diện là một vòng lửa, mặc dù lửa không còn mạnh liệt như trước, chính là vẫn làm cho Bạch Mộc kinh hãi! Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tôn Nhất, tâm liền an tĩnh!

Thân thể mệt mỏi quá, cảm giác giống như một hành trình gian nan, băng sông vượt núi rất lâu, thật đau nhức! Giơ tay vô lực lên đấm đấm bả vai mỏi nhừ không còn chút sức lực nào, thần thái mệt nhọc nói: “Nơi này thật kì quái!” Liền nằm xuống ngủ thiếp đi!

Tôn Nhất dập tắt ngọn lửa, ôm lấy Bạch Mộc, giọng nói ôn nhu, mang theo vài phần cưng chìu: “Đứa ngốc, hồn phách của cậu xuyên qua hai thân thể, không mệt mới là lạ!”

Đem cậu trở về phòng, nhẹ nhàng đặt vào trên giường, đắp kín mền!


Sau lưng, thần khuyển ngậm mèo đen đi theo vào, mèo đen tỏ ra vô cùng sợ hãi, cơ thể run lẩy bẩy.

Tôn Nhất nắm nó lên, mang theo trách cứ nói: “Tiểu súc sinh, nam hài này là sủng vật của ta, hồn phách của hắn ngươi không được ăn!” Ngón tay thon dài dùng sức búng một cái vào cái đầu màu đen, chỉ nghe mèo mun rên rỉ “meo meo ô” một tiếng, đầu của mèo con đã gồ lên một cục lớn!

Tôn Nhất đem nó đặt ở bên cạnh Bạch Mộc, thở dài nói: “Hôm nay lại phải tự làm cơm!” Xoay người hướng về phía nhà bếp.

Thần khuyển lắc lư lắc lư theo sát sau lưng hắn, Tôn Nhất cúi đầu xuống nhìn nó một cái, hỏi: “Ngươi muốn ăn cái gì?”

Thức thần vốn chỉ ăn yêu quái và linh hồn, chỉ có điều Tôn Nhất đối đãi thức thần như một trợ giúp đặc biệt, thường xuyên làm đồ ăn cho nó! Thái độ hắn đối với nó giống như hảo bằng hữu, làm cho thần khuyển đối với hắn đặc biệt trung thành!

Đi vào phòng ăn, Tôn Nhất một trận đờ đẫn.

Hắn là một người vừa vệ sinh lại thích sạch sẽ, phòng ăn từ trước đến nay rất gọn gàng, mà giờ khắc này, phía dưới tủ lạnh lại là một vũng nước trái cây bốc mùi hôi thối, cùng nước dưa hấu sềnh sệch. Một đám ruồi nhặng và côn trùng có cánh, ở dưới tủ lạnh không ngừng quanh quẩn, phòng ăn an tĩnh tràn đầy tiếng kêu của côn trùng!

Ánh sáng trong mắt Tôn Nhất dần lạnh xuống, đè nén cơn giận cầm lấy cây chổi, từ dưới tủ lạnh quét ra một đống lớn thịt trái cây nát vụn.

Lúc này, trên khuôn mặt kia nhìn như không có bất kỳ biểu lộ gì, sớm đã sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, thần khuyển biết lúc này Tôn Nhất là nguy hiểm nhất, nhẹ nhàng thối lui từ phía sau!


Thu thập xong nơi đó, Tôn Nhất kiên nhẫn mở tủ lạnh ra, muốn lấy chút nguyên liệu nấu ăn, làm món cơm khoái khẩu, an ủi mình và thần khuyển một chút, nhưng kinh ngạc phát hiện, đủ loại hoa quả từ bên trong lăn ra, tán lạc đầy đất, mà trong tủ lạnh càng rối tinh rối mù!

Một quả táo đặc biệt bị một lực cực đại cắn một miếng, lăn vài vòng, còn phát ra thanh âm “cô lỗ cô lỗ”, như đặc biệt nói cho Tôn Nhất bọn chúng hỗn loạn ra sao, mãi đến khi đụng tới góc tường mới vội vả ngừng lại!

Tôn Nhất cũng không chịu được nữa, trán nổi gân xanh, đi về phòng!

Trên giường, Bạch Mộc đang bất tỉnh ngủ mê man, bên người còn có mèo đen bởi vì vừa rồi phun ra nuốt vào linh hồn hắn mà dị thường mệt mỏi!

Tôn Nhất mắt lạnh liếc nhìn trên giường, không chút lưu tình xốc lên tiểu miêu yếu nhược, bước đi thong thả nhanh chóng đến phòng ăn, vứt nó trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Thu dọn sạch sẽ!” Xoay người đi trở về phòng ngủ!

Tiểu hắc miêu chỉ vừa mới ngủ liền bị cưỡng ép tỉnh giấc, đã rất ủy khuất, còn bị bỏ ở nơi này lao động, thể lực đang nghèo nàn, vô cùng không tình nguyện, meo meo meo meo kêu: “Cũng không phải ta làm loạn mà, tại sao lại để ta thu dọn chứ!” Nó nói hoàn toàn là ngôn ngữ của mèo, nếu mà nhân loại nghe được, cũng chỉ là tiếng kêu u oán của mèo nhỏ thôi!

Trong phòng ngủ, Tôn Nhất ngồi ở bên người Bạch Mộc, tức giận mới vừa rồi biến mất không thấy nữa, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má ôn nhuận trắng nõn của Bạch Mộc, thì thào trong miệng, ngữ khí ôn hòa: “Tiểu ngốc nghếch! Em thật lôi thôi a, em nhìn xem, làm tủ lạnh của tôi cũng biến thành đống rác rồi!” Lời nói mang theo vài phần cưng chìu!

Bạch Mộc ngủ rất say, trong giấc mộng tựa hồ nghe thanh âm của Tôn Nhất, thế nhưng hình ảnh lại bất đồng:


Tôn Nhất hoá thành hoàng tử một thân quần áo hoa lệ, ngồi ở trên một mảnh thảo nguyên xanh biếc thơm mát, khắp nơi đủ thứ hoa dại tươi đẹp.

Trong ngực hắn ôm một “cô bé lọ lem” xinh đẹp, nàng chính là Bạch Mộc! Tôn Nhất đối Bạch Mộc trong ngực nói: “Tiểu ngốc nghếch! Nàng thật lôi thôi a, nàng nhìn xem, làm tủ lạnh của ta cũng biến thành đống rác rồi!”

Bạch Mộc cười trộm, thấp giọng nỉ non: “Thân ái a! Ai bảo chàng yêu mến ta chứ? Nếu thích ta, liền phải tiếp nhận toàn bộ khuyết điểm của ta!”

Trong lúc ngủ mơ chính là nói câu này, mơ hồ không rõ ràng, xuyên thấu qua cánh môi thoát ra ngoài thực tế, Tôn Nhất ngồi bên mép giường nghe rõ chân chân thực thực, khóe miệng nâng lên một nụ cười ấm áp, hắn khẽ cắn lấy phiến môi kia một cái.

Chỉ một chút như vậy, dục vọng trong cơ thể liền dựng thẳng lên! Muốn đẩy ra cánh môi kia, thâm nhập khoang miệng tiếp tục nụ hôn dây dưa ấm áp, mãnh liệt xâm nhập tâm trí Tôn Nhất!

Động tác cứng đờ ngưng trệ ở trong không khí, mặc dù cơ thể kêu gào hắn tiếp tục động tác kế tiếp, nhưng lý trí nói cho hắn biết, người dưới thân là một u linh bất cứ lúc nào cũng sẽ rời đi, hắn không thể lún sâu trong đó!

Nhịn xuống xung động, Tôn Nhất nhẹ giọng: “Hảo hảo ngủ một giấc đi! Mới vừa vượt qua một quãng đường dài nhất định rất mệt!”

Nuốt nước bọt mang theo dục niệm, yên tĩnh suy nghĩ một chút liền đứng dậy đi về phía bàn học, ngồi xuống.

Tôn Nhất đưa tay từ trên giá sách lấy xuống một quyển sách ngoại ngữ, nghiên tập đọc!

Đêm dần khuya, trong phòng bếp, hắc miêu bận rộn hồi lâu cuối cùng đem nhà ăn quét tước sạch sẽ, nào chỉ là sạch sẽ, quả thực chính là rất bóng loáng!


Không ai biết nó làm thế nào quét dọn!

Duy chỉ biết, mèo con làm suốt đêm mới xong! Cái đuôi cuốn lại kéo xe đẩy nhỏ trên sàn nhà, đây là Tôn Nhất đặc biệt chuẩn bị cho nó, thấy nó kéo xe đẩy tự do qua lại như con thoi ở mỗi phòng, cũng biết, nó bị hắn nô dịch đã là bình thường như cơm bữa!

Mèo nhỏ bước đi uyển chuyển mềm mại, bước đi thong thả đến trước mặt Tôn Nhất, phe phẩy cái đuôi vừa đen vừa dài, meo meo kêu.

Tôn Nhất đang nghiêm túc nghiên cứu, nghe được tiếng động, ánh mắt ly khai quyển sách, cúi đầu xuống nhìn về phía mèo con, nhìn thấy trong xe nhỏ chứa hai món ăn ngon miệng và ba bát cơm trắng thơm phức, khoé mắt khẽ híp một cái: “Nga? Rất có tiềm năng nha!”

Khom người, đem hai đĩa thức ăn chia đều mỗi chén 1/3, trong đó bưng lên hai chén đặt xuống sàn nhà, gọi: “Mèo con, thần khuyển hai ngươi cũng đói bụng rồi, cùng nhau ăn đi!”

Sau đó bưng lên một chén cơm sau cùng, đặt ở trên bàn, kẹp một miếng rau xanh ăn!

Thực ra, con mèo này cũng không phải Tôn Nhất nuôi, nó là miêu yêu tu hành trong núi sâu 20 năm! Chủ yếu ăn linh hồn mà sống! Trước đó vài ngày bị một người thi pháp đả thương chạy đến trong nhà Tôn Nhất tránh nạn!

Tôn Nhất thấy nó là yêu quái tốt không hại người, liền đem thu lưu, đợi thương thế tốt hơn rồi thả lại vào rừng!

Nhưng không ngờ con mèo nhỏ này vậy mà thiếu chút nữa ăn tươi Bạch Mộc!

Do linh hồn Bạch Mộc bị cướp đi, tuy rằng lần này hữu kinh vô hiểm, nhưng hồn khí tổn thương nặng nề, không mười ngày nửa tháng là không có khả năng khỏi hẳn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.