Đọc truyện Phúc Vận Kiều Nương – Chương 40
Dọc theo đường đi, Diệp Kiều đều không vén mành lên nhìn bên ngoài.
Bình thường khi ngồi trên xe, nhân sâm nhỏ luôn thích nhìn ra bên ngoài nhìn một chút, chỉ là hôm nay Diệp Kiều sợ vén mành lên làm gió lùa vào thổi trúng Kỳ Vân nên từ đầu đến cuối vẫn cố gắng nhịn xuống.
Thời điểm này bạch hồng quả vẫn còn chưa kết trái, thứ đồ bảo mệnh này nếu chưa nắm được trong tay thì Diệp Kiều tự nhiên phải hết sức cẩn thận.
Tướng công chỉ có một thôi, tất nhiên không khác gì bảo bối.
Kỳ Vân cũng phát hiện ra sự lo lắng của Diệp Kiều dành cho mình.
Trong lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp dễ chịu, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Kiều.
Nhân sâm nhỏ dựa vào đệm dựa mềm mại, cảm thấy xe ngựa xóc nảy, cho nên đơn giản mà trực tiếp dựa vào trên vai Kỳ Vân lẩm bẩm: “Còn có bao lâu nữa?”
“Nhiều nhất còn có một chén trà nhỏ thời gian liền đến.”
Diệp Kiều duy trì tư thế dựa vào người Kỳ Vân lấy ra một viên mứt hoa quả nhét vào trong miệng: “Tướng công, chàng kể cho ta nghe xem lát nữa sẽ có gì đi.”
Kỳ Vân điều chỉnh tư thế một chút để Diệp Kiều dựa cho thoải mái hơn rồi sau đó từ từ kể.
Dựa theo tập tục, mười lăm tháng giêng tết Nguyên Tiêu mới là thời điểm lễ hoa đăng chính thức bắt đầu.
Thế nhưng trên thực tế từ năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, bắt đầu từ mùng một đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng lan tỏa khắp nơi.
Từ mùng một đến mười lăm đều là khoảng thời gian các bá tánh dùng để vui chơi, náo nhiệt.
Cổ nhân có câu: “Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ.
Canh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.” Chính là dùng để hình dung sự hưng thịnh của thời đại này.
Trên không trung, từng chùm pháo hoa nở rộ giống như mưa, hoa đăng lộng lẫy bốn phía, trên đường lớn nhiều người qua lại vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì quá đông người, thường thường đều có cảnh chen chúc xuất hiện, trong lúc mọi người vui chơi quá vui vẻ, trâm cài hay đồ trang sức có bị rơi xuống cũng không ai chú ý tới.
Vì thế sẽ có người sau nửa đêm cầm theo cây đèn nhỏ tìm kiếm đồ bị rơi ở trên phố bán lấy tiền, thông thường bọn họ đều từ cách này kiếm được một chút tiền của phi nghĩa.
Diệp Kiều vừa nghe thấy thế thì theo bản năng sờ lên cây trâm ngọc trên đầu mình: “Cái này là tướng công đưa ta, ta cũng không dám đánh mất.”
Kỳ Vân nắm tay nàng, cười nói: “Chỉ cần có Kiều Nương ở đây, những thứ đồ khác có bị rơu mất hay không cũng không cần quá để ý.”
Diệp Kiều cười trêu hắn: “Lời này của tướng công sai rồi, đồ vật đều do chàng kiếm bạc mua về, tướng công mỗi ngày vất vả như vậy, nếu như làm mất chẳng phải là uổng sự vất vả của tướng công hay sao?”
Kỳ Vân nghe vậy, nghiêm trang trả lời: “Nương tử nói rất đúng, là vi phu sơ sót rồi.”
Diệp Kiều thấy hắn dỗ dành mình thì không thèm để ý đến hắn nữa, lại cầm mấy viên mứt hoa quả bỏ vào trong miệng.
Lúc này, xe ngựa ngừng lại, Thiết Tử ở bên ngoài nói: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi, đã đến nơi rồi” Nói xong hắn ngập ngừng một chút rồi bổ sung thêm: “Bên ngoài người rất nhiều, xe ngựa sợ là không đi vào được.”
Diệp Kiều không nói gì chờ Kỳ Vân quyết định.
Chỉ là Diệp Kiều không biết, đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Vân đi dạo phố, cho nên đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này.
Có điểu Kỳ Vân thoạt nhìn khá trầm ổn.
Hắn đưa tay vén tấm mành lên nhìn ra ngoài, sau khi xác định lại vị trí thì nói: “Chúng ta đi xuống trước.
Thiết Tử! Ngươi đem xe ngựa gởi lại tiệm rượu gần chỗ này, lúc nào về đi lấy là được.”
Thiết Tử lên tiếng, dọn ghế đẩu đỡ hai người xuống xe.
Diệp Kiều một thân váy áo màu nguyệt bạch, khoác thêm một chiếc áo ngắn, bên ngoài choàng một chiếc áo màu đỏ, thoạt nhìn rất xinh đẹp, quý khí.
Kỳ Vân thì ngược lại, áo lông rồi mũ lông màu đen lại còn xù xù, đem cả người hắn bọc lại kín mít, nếu đứng ở trong bóng tối thì chẳng khác gì hòa làm một với bóng đêm.
Bất quá trên đường rất nhiều người đều đeo mặt nạ, hoặc là cầm một cây trúc phía trên dán một tờ giấy trắng đang lung lay trong gió.
Kỳ Nhị Lang cảm thấy bản thân mình cũng không đến nỗi quá kì lạ.
Trong lúc Thiết Tử đi gửi xe ngựa, hai người liền mang theo Tiểu Tố đi dạo ở gần đó.
Chẳng mấy chốc, trên tay Tiểu Tố đã nhiều thêm mấy bao giấy gói, bên trong đều là mấy thứ nho nhỏ Diệp Kiều vừa mua.
Diệp Kiều không mua đồ ăn, có lẽ là vì ở Kỳ gia bị tay nghề tinh vi của nữ đầu bếp làm điêu miệng nên có chút kén ăn.
Kỳ Vân luôn theo sát Diệp Kiều, cẩn thận che cho Kiều Nương nhà mình, sợ bị đám người chen lấn lạc mất.
Một lát sau, Kỳ Vân nhìn thấy Diệp Kiều đứng ở trước một sạp bán đồ làm bằng ngọc.
Chỗ bán rong này bán đủ loại đồ vật linh tinh từ mặt trang sức đến khuyên tai..
Giá cả cũng khá là rẻ, phần lớn tầm mười mấy hai mươi văn, phần lớn đều là ngọc thạch cấp thấp.
Người bán hàng rong tuy rằng cảm thấy Kỳ Vân mặc như quả cầu lông xù nhưng nhìn qua cũng biết chất lượng áo lông cừu này rất đắt, còn Diệp Kiều thì khỏi phải nói trang điểm rất tinh xảo.
Ông ta lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười chào mời: “Lão gia, phu nhân ăn tết vui vẻ, có muốn chọn gì đó không? Đây đều là mấy thứ tốt ta mang từ Nam Dương tới đó!”
Bởi vì người bán rong thấy không rõ lắm gương mặt của Kỳ Vân, cho nên cũng không đoán ra tuổi, tóm lại kêu một tiếng lão gia chắc chắn sẽ không sai.
Kỳ Vân cũng không thèm để ý.
Mấy thứ đồ trong sạp này cũng không lọt vào mắt hắn.
Kỳ gia Nhị Lang tuy chưa đi dạo trên đường bao giờ thế nhưng những thứ đồ tốt đã thấy không ít, nếu chỉ với loại chất lượng như thế này thì chỉ sợ đến liếc mắt một cái cũng lười.
Nhưng hôm nay hắn đi cùng với Diệp Kiều mà đôi mắt nàng vẫn luôn nhìn chăm chú vào một tảng đá nằm trong góc.
“Cái kia trông thật là đẹp.” Diệp Kiều túm lấy ống tay áo của hắn rồi nói.
Kỳ Vân nhìn qua, sau đó có chút kinh ngạc nhướng mày lên.
Đó là một khối ngọc thạch thoạt nhìn có chút lạc loài.
Không giống các loại ngọc khác toàn thân trắng bóng hoặc xanh biếc, mà lại là một khối ngọc màu tím nhạt.
Phía trên khối ngọc này còn có một vết rạn, nhìn qua giống như là vật liệu bị người ta gõ hỏng vậy.
Người bán rong thấy Diệp Kiều cố ý đến vì tảng đá này nên lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười vô cùng chuyên nghiệp.
Ông ta nói tảng đá này của mình là do thương đội Nam Dương mang đến, nhưng thực tế ông ta chỉ là một người bán hàng rong bình thường, nào có dư tiền mà nhờ người đến Nam Dương mua về chứ.
Cùng lắm chính là mua một ít ngọc thạch mà người ta không dùng đến hoặc là một số đồ bị vứt đi mà thôi.
Tảng đá này là ông ta nhặt được cũng khá lâu rồi nhưng vẫn không có người mua, hôm nay mang nó tới cũng chỉ là muốn thử vận may.
Rốt cuộc khối đá này màu sắc khó coi không nói, còn có vết nứt ở ngay chính giữa khối ngọc, có muốn cũng chẳng giấu được, nếu đem đi cho người khác thì lại tiếc của, giờ thấy có người muốn mua nên ông ta đã vui mừng khôn xiết.
Vì thế, người bán rong đã chuẩn bị sẵn sàng để khen khối ngọc này của mình.
Đáng tiếc ông ta còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Kỳ Vân hỏi: “Không biết khối ngọc này, ngươi lấy được từ chỗ nào?”
Người bán rong lập tức ba hoa nói: “Đây chính khối ngọc ta tốn không ít tiền mới mua được từ thương đội Nam Dương.
Nó được vận chuyển từ biển về đấy.
Lão gia ngài nhìn xem, tỷ lệ rồi phẩm chất này, còn có..”
“Ra giá đi.” Kỳ Vân nhàn nhạt nói.
Người bán rong thấy hắn nói như vậy thì không chớp mắt lấy một cái, vội vàng giơ ra hai ngón tay: “200 văn, thiếu một văn ta sẽ không bán.”
Diệp Kiều không biết giá cả của ngọc thạch thế nhưng Kỳ Vân lại biết, loại ngọc thạch với phẩm chất này hoàn toàn không có giá đó, người bán hàng rong này chính là đang chào giá trên trời.
Thế là Kỳ Vân bình tĩnh nói với Diệp Kiều: “Kiều Nương, có thể cho ta một nén bạc không?”
Diệp Kiều lập tức lấy từ trong túi tiền ra một nén bạc nhỏ đưa cho hắn.
Người bán rong vừa thấy thế hai mắt đã sáng lên.
Tuy nén bạc nhỏ thế nhưng giá trị của nó ít nhất cũng phải 500 văn!
Kỳ Vân nhìn người bán rong nói: “Chỉ cần ngươi nói cho ta biết làm sao ngươi lại có khối ngọc này, nói rõ ràng một chút thì cái này liền cho ngươi.”
Người bán rong không hề do dự, một hơi từ đầu đến cuối làm sao có được khối ngọc này đều nói ra hết: “Lần trước, ta nhặt được nó từ chỗ một thương đội..
Không không không, mua, bọn họ thường thường mùa hè ra biển sau thu mới trở về, lúc này hẳn là đang ở nghỉ ngơi đây.
Bọn họ ở trong một đại trạch ngay trong thành.
Người chủ nhà họ Tôn, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết ngay.”
Kỳ Vân gật gật đầu, đem nén bạc cho người bán rong, rồi sau đó cầm lấy khối ngọc thạch kia đưa cho Diệp Kiều, cười nói: “Cho nàng.”
Diệp Kiều cũng không cảm thấy lấy bạc của mình mua đồ cho chính mình có gì không đúng.
Dù sao số bạc này là Kỳ Vân giao cho nàng bảo quản, xem như tiền của cả hai người, muốn mua gì thì cứ tự nhiên lấy dùng thôi.
Chỉ là chờ tới khi đã đi xa, Diệp Kiều mới hỏi hắn: “Tướng công, hắn đã nói là chỉ cần 200 văn là có thể bán, vậy vì sao chàng lại phải cho hắn nhiều tiền như vậy chứ?”
Kỳ Vân chưa bao giờ gạt Diệp Kiều cái gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều giải thích đến rành mạch, lần này cũng không ngoại lệ: “Thứ ta muốn không phải là khối ngọc này mà là tin tức.
Hiện giờ tiệm rượu nhà chúng ta buôn bán càng lúc càng lớn, tiền càng ngày càng nhiều không sai, chính là có một số thứ khá khó tìm, thế cho nên cần phải nhờ thương đội hỏi thăm, tìm giúp.
Có điều các thông tin về các thương đội này cũng không dễ có được, bây giờ nhờ có người bán hàng rong mà bọn họ đã có manh mối, xem như là gặp may rồi.”
Diệp Kiều chớp chớp mắt: “Vậy là chàng dùng tiền để mua may mắn hả?”
Kỳ Vân nắm tay nàng: “Đúng vậy, trên đời này vận may là không thể chiếm được, chẳng qua lúc gặp được thì không thể bủn xỉn, nếu không đó sẽ không phải là phúc mà là họa.”
Diệp Kiều cái hiểu cái không gật gật đầu ghi nhớ trong lòng, đợi sau này sẽ từ từ cân nhắc.
Lúc này, Thiết Tử cũng đã trở lại, sau đó bọn họ đi về hướng trung tâm thị trấn.
Hai bên đường phố giăng đầy các loại đèn hoa đăng, còn có những bục cao được vây lại để biểu diễn xiếc ảo thuật, người đứng xem rất náo nhiệt.
Diệp Kiều vẫn luôn nắm chặt tay Kỳ Vân, dựa sát vào hắn, ánh mắt tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Lúc này, bỗng có người gọi Kỳ Vân lại: “Ngài là nhị thiếu gia Kỳ gia phải không?”
Kỳ Vân quay đầu lại, chiếc mũ trùm đầu to rộng chỉ để lộ một đôi mắt.
Hắn trông thấy một người trung niên có vẻ phúc hậu.
Kỳ Vân chưa từng thấy qua người này, bất quá Thiết Tử vẫn luôn ở bên ngoài giúp Kỳ Vân làm chân sai vặt lại nhận ra thân phận của người này.
Hắn nhỏ giọng nói bên tai Kỳ Vân: “Nhị thiếu gia, đây là Tôn chưởng quầy của tiền trang.”
Diệp Kiều vừa nghe cái tên này liền nhớ ra, đây còn không phải là Tôn trưởng quầy, người lần trước bị Thái gia tìm du côn tới tiệm rượu nháo sự hãm hại sao?
Tôn chưởng quầy cũng là vì nhận ra Thiết Tử, cho nên mới thử gọi một tiếng, kết quả lại thấy cái người như quả cầu lông xù màu đen kia dừng bước.
Ông ta liền biết mình không nhận sai người, cho nên tiến lên hai bước, cười hiền lành: “Kỳ nhị thiếu khó được ra ngoài một chuyến, có thể để Tôn mỗ gặp được, quả thật là duyên phận.” Rồi sau đó hắn nhìn về phía Diệp Kiều, cười ha hả nói: “Nhị thiếu cùng phu nhân thật là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, chắc chắn có thể bạch đầu giai lão.”
Kỳ Vân thấy hắn có ý tốt muốn làm quen nên nói: “Mượn Tôn chưởng quầy cát ngôn.”
Diệp Kiều lại có chút kỳ quái nhìn Tôn chưởng quầy, có điểm không rõ, tướng công nhà mình đã bọc cả người đến kín mít, mặt mũi cũng không rõ ràng lắm, sao ông ta có thể nhìn ra bọn họ trai tài gái sắc ở chỗ nào chứ?
Trên thương trường, giúp mọi người làm điều tốt là cơ bản nhất, hiện giờ đụng phải minh hữu tương lai của mình, Kỳ Vân liền nói hàn huyên vài câu: “Tôn chưởng quầy sao lại một mình đi dạo hoa đăng thế này?”
Tôn chưởng quầy cười khổ một tiếng: “Cũng không phải là ta muốn đi một mình.
Vốn dĩ ta cùng với nương tử đã thương lượng tốt, muốn cùng nhau ở lại trong thành xem đèn.
Ai mà biết, nàng ấy không biết từ nơi nào nghe nói nơi này có hoa đăng rất đẹp, thế là một hai phải lôi kéo ta tới.
Này không phải sao, ta cùng nàng tới, kết quả nàng ấy lại muốn đi mua đồ vật nên mang theo hạ nhân đi mất dạng, để lại mình ta lẻ loi chỗ này.”
Tôn chưởng quầy nói đến cực kì đáng thương, nhân sâm nhỏ đều có thể nghe ra sự ủy khuất của ông ta.
Chính là Kỳ Vân lại là chú ý tới ông ta mới vừa nói “Ở lại trong thành”.
Hắn lại nghĩ đến vừa rồi người bán rong có nói qua thương đội kia ở tại một nhà họ Tôn, không khỏi hỏi: “Thì ra Tôn chưởng quầy ở trong thành cũng có nhà cửa à?”
Tôn chưởng quầy cười ha hả nói: “Chẳng qua là tổ tiên phù hộ, để lại cho ta một tòa đại trạch, nếu là Kỳ nhị thiếu sau này rãnh rỗi, có thể đến phủ của ta uống trà ngắm ngắm hoa, Tôn mỗ tất nhiên vô cùng vui mừng đón chào.”
Quả nhiên thương đội này đang ở trong nhà vị Tôn chưởng quầy này!
Kỳ Vân xác định xong thì khóe miệng hơi giương lên, chỉ là có chiếc mũ che lại nên không ai thấy được, thế nhưng giọng nói của hắn cũng trở nên thản nhiên hơn rất nhiều: “Nếu vậy đến lúc đó không thiếu được làm phiền.”
Diệp Kiều nhìn thấy Tôn chưởng quầy cùng Kỳ Vân nói chuyện vui vẻ như vậy nên cũng không mở miệng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Kỳ Vân, vừa nắm chặt tay hắn không buông, vừa đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.
Lát sau nàng trông thấy có một cái sạp dựng cách chỗ bọn họ không quá ba bước chân có một cái đèn hoa đăng.
Đó là một cái đèn được làm từ các hạt châu, trên đó những hạt châu năm màu kết nối với nhau tạo thành các mắt lưới, chúng tạo thành hình một con thỏ đáng yêu, phía dưới còn được tô điểm bằng dây tua rua, trông rất bắt mắt.
Đây là chiếc hoa đăng lớn nhất mà Diệp Kiều nhìn thấy từ khi vào thị trấn.
Nàng không khỏi nhìn nhiều một chút.
Mà cũng trong lúc này, còn có mấy người cũng bị chiếc đèn hoa đăng này hấp dẫn đến đây..
“Diệp đề hạt, chủ tử cùng phu nhân nói muốn đi xem đèn.” Lưu Vinh ghé vào bên người Diệp Bình Nhung nói.
Diệp Bình Nhung vẫn luôn đi theo sau Đoan Vương Sở Thừa Duẫn cùng Đoan Vương phi Mạnh thị cách họ không xa, một khắc cũng không dám lơi lỏng, nghe vậy liền hỏi: “Đây không phải đều là đèn sao?”
Lưu Vinh chỉ chỉ cái đèn hoa đăng thỏ ngọc làm bằng hạt châu: “Chủ tử nói muốn đi xem cái đèn kia.”
Hoa đăng hình thỏ ngọc treo ở nơi đó rất dễ thấy Diệp Bình Nhung lập tức nói: “Đi, theo sau, nói với các huynh đệ không được cách xa chủ tử quá hai trượng.”
“Dạ vâng.”.