Phúc Vận Kiều Nương

Chương 39


Đọc truyện Phúc Vận Kiều Nương – Chương 39


Nếu nói Kỳ Nhị Lang trước giờ chưa từng xem loại tranh này thì mới là gạt người.
Bình thường trong thư phòng hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ để mấy quyển loại này, Kỳ Vân đã xem hết sách trong nhà thì đương nhiên nhìn thấy cũng không có gì là lạ.
Huống hồ hiện giờ loại tranh vẽ đông cung này phần lớn vẽ rất mơ hồ, cũng không dùng để giải trí mà chủ yếu thông qua đó để giáo dục chuyện phòng the của phu thê, coi như sách vỡ lòng.

Cho dù có đặt ở đó, Kỳ Vân mở ra trông thấy cũng sẽ chẳng có cảm giác gì.

Rốt cuộc vẽ đẹp đến mấy thì thật sự Kỳ Vân cũng chỉ cảm thấy cay mắt rồi ném qua một bên.
Chỉ là bây giờ, hắn đối với Diệp Kiều đã động tâm tư, cho nên có một số việc hắn chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nhưng giờ đột nhiên bị nương tử nhà mình cầm bản xuân cung đồ mang đến trước mắt, ý tứ này có thể gây ra hiểu lầm to lớn lắm.
Kỳ Vân biết Diệp Kiều đối với mấy chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, xem xuân cung đồ mà chỉ như xem hoa xem cỏ thì chỉ sợ cũng chỉ có mình nàng.
Chỉ có điều trong lúc này Kỳ Vân nhất thời lại không biết nên giải thích như thế nào cùng với Diệp Kiều giải thích, đặc biệt là khi đối mặt với cặp mắt xinh đẹp trong sáng kia.

Kỳ Vân càng có rất nhiều lời nói nghẹn ở trong miệng không nói nên lời.
Vốn dĩ những chuyện này trước khi xuất giá người nhà mẹ đẻ phải là người nói, thế nhưng hiện tại nhiệm vụ này rơi xuống đầu Kỳ Vân.
Hắn bỗng dưng có loại cảm giác đang dạy hư nàng.
Chính là nếu vẫn không nói gì thì cũng không được.

Kỳ Vân chỉ có thể nắm lấy tay Diệp Kiều, bảo nàng để quyển sách này sang một bên, rồi sau đó bắt đầu giải thích cho nương tử nhà mình những việc quan trọng cần phải làm sau khi thành thân.
Diệp Kiều không khỏi lẩm bẩm ở trong lòng, thành thân thật là tốt, chỉ là những chuyện phải làm thật sự hơi nhiều.
Nhân sâm nhỏ đơn thuần nhưng càng là người đơn thuần thì ngược lại gan càng lớn.
Người khác có khả năng sẽ cảm thấy nói mấy chuyện này sẽ ngượng ngùng, nhưng Diệp Kiều ngược lại khá là thản nhiên.

Nàng nghe Kỳ Vân nói xong liền gọn gàng dứt khoát hỏi: “Tại sao phải làm mấy chuyện này?” Nàng hỏi rồi lại cầm lấy sách, tùy tiện lật xem.
Kỳ Vân nỗ lực để giọng của mình hòa hoãn lại một chút, ôn thanh giải thích: “Có lẽ là để gia tăng tình cảm.”
Nhân sâm nhỏ chớp chớp mắt: “Cùng nhau ăn cơm cũng có thể gia tăng cảm tình, cái này thoạt nhìn có chút không thú vị.”
Kỳ Vân nghĩ thầm: Không! Ta cảm thấy rất có ý tứ.

“Có lẽ, về sau chúng ta có thể thử xem xem? Thú vị hay không thì mình phải thử qua mới biết được.”
Diệp Kiều nghiêng nghiêng đầu: “Vì sao phải đợi sau này? Chúng ta đã thành thân, hiện tại thử không được sao.”
Nàng nói những lời này rất đơn giản, thẳng thắn, lại mang theo một ít tò mò nóng lòng muốn thử.
Loại tò mò này làm Kỳ Vân nghe rõ tiếng tim đập như đang đánh trống reo hò, thế nhưng hắn vẫn khống chế bản thân mình, thấp giọng nói: “Kiều Nương, lại chờ thêm hai ngày nữa đi.

Phải đợi lang trung tới chẩn bệnh mới có thể.”
Diệp Kiều không khỏi lại nhìn về phía những hình vẽ trên trang sách, vẻ mặt bừng tỉnh: “Cũng đúng nhỉ.

Những cái này nhìn qua có vẻ rất mất sức, tướng công thân mình vừa moies khá hơn một chút vẫn nên cẩn thận một ít mới tốt.” Nói tới đây, nhân sâm nhỏ lại săn sóc nhìn Kỳ Vân: “Yên tâm, ta nhất định giúp chàng.”
Diệp Kiều nói giúp là muốn giúp hắn dưỡng tốt thân thể nhưng nghe vào tai Kỳ Vân lại có hương vị khác.
Kỳ Vân ho nhẹ một tiếng, nỗ lực để bản thân mình tránh đi ánh nến, có như vậy mới có thể ngăn cản nét ửng đỏ trên gương mặt mình.
Diệp Kiều lúc này cũng hiểu được dụng ý của Đổng thị khi đưa quyển sách này cho mình.

Thì ra nàng ấy cũng không phải muốn nàng nghiên cứu hoa cỏ.
Bất quá nhân sâm nhỏ hiện tại đã tìm được công dụng khác của quyển sách.
Nàng lại mở sách, suy nghĩ nên nghiên cứu kỹ một chút.
Thế nhưng Kỳ Vân lại gấp quyển sách này lại, bỏ qua một bên: “Đã khuya rồi, nên nghỉ sớm đi.”
Diệp Kiều thấy hắn vẫn luôn muốn lấy quyển sách trong tay mình trong tay mình cất đi thì không khỏi hỏi: “Tướng công, sách này không tốt sao?”
Kỳ Vân nhìn vào mắt của Diệp Kiều từ tốn nói: “Không! Tốt! Thật sự rất tốt.”
Sáng sớm ngày hôm sau, khi quản sự các nhà tới tìm Kỳ Vân để nói chuyện, hắn chỉ giữ lại một mình Đổng quản sự.
Hôm nay Đổng quản sự vốn chỉ định đến hỏi Kỳ Vân xem cây nhân sâm lần trước có dùng được không, nếu như dùng tốt thì lại đưa đến.
Chỉ là ông ta còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã nghe Kỳ Vân nói một câu như dội phải gáo nước lạnh: “Sang năm, việc xây dựng dược viên tạm hoãn lại một chút.”
Nhưng sau đó trong lòng Đổng quản sự lại lập tức nở hoa vì lại nghe hắn nói tiếp: “Đầu năm là thời điểm tốt, cùng với xây dựng thêm dược viên, còn không bằng tranh thủ thời gian, tận dụng nhân thủ mở rộng hiệu thuốc.”
Đổng quản sự như mở cờ trong bụng.

Ông ta là quản sự dược viên nhưng nơi thật sự kiếm ra tiền lại là hiệu thuốc.


Dược viên của Kỳ gia chuyên cung cấp hàng hóa cho hiệu thuốc, thật sự mà nói thì quy mô của dược viên hiện tại cũng đã rất lớn, nếu lại mở rộng thì cũng chỉ như dệt hoa trên gấm, còn hiệu thuốc thì đúng là hơi nhỏ.
Dược viên cho dù có mở rộng thêm tám lần thì cuối cùng cũng phải đem bán ra ngoài mới được, mà điều này lại phụ thuộc vào hiệu thuốc.

Huống hồ nữ nhi duy nhất của ông ta hiện giờ chính là lão bản nương của hiệu thuốc, nếu có thể xây dựng thêm hiệu thuốc thì tất nhiên Đổng quản sự lại càng cao hứng.
Kỳ Vân cũng đã có kế hoạch từ sớm: “Năm trước đã có tin tức, cửa hàng bán tơ lụa ngay bên cạnh hiệu thuốc muốn dọn đi, nếu có thể gộp chung hai nhà lại thì quá tốt.

Bất quá nếu muốn gộp hai nhà lại với nhau thì bài trí trong cửa hàng và hậu viện thông với nhau chắc sẽ phải tốn mười mấy ngày.”
Đổng quản sự lập tức nói: “Dược viên khi nào xây dựng thêm đều được, nhị thiếu gia, có lẽ vẫn nên mở rộng hiệu thuốc trước.”
Kỳ Vân cũng có ý này, bất quá hắn ngay từ đầu không tính lập tức xuống tay xử lý chuyện của hiệu thuốc, chỉ là bây giờ, Kỳ Vân cảm thấy chuyện này vẫn là làm sớm thì tốt hơn.
Dù rằng Kỳ Nhị Lang không muốn thừa nhận quyển《 hoa trận sáu kỳ 》ngày hôm qua nổi lên tác dụng, bất quá con người luôn là như vậy khẩu thị tâm phi.
Chỉ sợ chính bản thân Đổng quản sự cũng không ngờ tới hỉ sự ngày hôm nay chỉ bởi vì nữ nhi nhà mình đưa cho Diệp Kiều một quyển đông cung.
Vẻ mặt Kỳ Vân vẫn nhàn nhạt, không có vẻ gì là thay đổi, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ nhịp trên mặt bàn rồi nói: “Vậy ngươi liền trở về an bài một chút, đi nói với chưởng quầy Phương Lệ của hiệu thuốc ngày khác lại đây một chuyến.”
“Dạ.”
Kỳ Vân do dự một chút, lại nói: “Cũng nói một tiếng với Lý lang trung, hai ngày tới mời hắn tới bắt mạch cho ta.” Nói đến khúc sau, Kỳ Vân không tự chủ được ho nhẹ một tiếng.
Đổng quản sự tự có cân nhắc tất nhiên hiểu được giữa hai chuyện này thì việc mời Lý lang trung càng quan trọng hơn.
Bên kia phải nhanh chóng mời Lý lang trung tới, còn chuyện con rể nhà mình có thể hoãn lại một chút.
Cho dù Đổng quản sự trong lòng chỉ ước gì hiện tại có thể ngay lập tức bắt tay vào mở rộng hiệu thuốc, nhưng làm một người quản sự, hết thảy vẫn phải làm theo ý muốn của chủ nhân.
Trước khi đi, Đổng quản sự còn quan tâm hỏi thăm Kỳ Vân: “Nhị thiếu gia, nhìn sắc mặt ngài hình như là không nghỉ ngơi tốt, tuy rằng gần đây công việc rất nhiều, thế nhưng buổi tối vẫn phải ngủ đủ giấc mới tốt.”
Kỳ Vân gật đầu, nói cảm tạ rồi nhìn Đổng quản sự rời đi.
Chỉ là trong lòng Kỳ nhị thiếu gia lại tránh không khỏi thở dài một tiếng.
Tối hôm qua lần đầu tiên hắn mới biết được thì ra, trên đời thật sự có thứ gọi là mộng xuân.
Bất quá Kỳ Vân hôm nay lại không tiếp tục ở tại thư phòng xem sổ sách, mà lại trở về cùng Diệp Kiều ăn cơm trưa, sau đó lại ở trong phòng giúp Diệp Kiều chọn lựa quần áo.
Tuy nói mỗi năm rằm tháng giêng mới là thời điểm ngắm hoa đăng đẹp nhất, thế nhưng từ sau khi ăn tết, trên đường cũng đã náo nhiệt lên rất nhiều.
Bình thường triều đình ngoài nghiêm cấm mở sòng bạc ra thì mỗi năm từ mùng một đến mùng ba tháng giêng, phía triều đình sẽ bỏ lệnh cấm ngày, chỉ cần không vượt qua quy định của triều đình thì ở trên phố liền có thể chơi hai ngày.

Mấy ngày nay cũng là ngày bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm.

Vào đêm, trên đường hoa đăng đã sớm thắp sáng lên, vô cùng lộng lẫy xinh đẹp.
Lần trước Kỳ Vân có nói muốn cùng Diệp Kiều lên phố du ngoạn, cho nên lần này liền chuẩn bị đưa Diệp Kiều cùng đi dạo thị trấn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Kiều và Kỳ Vân cùng nhau ra cửa, cho nên nàng tất nhiên rất vui vẻ.
Tuy rất vui nhưng Diệp Kiều vẫn khá cẩn thận, dùng hết một buổi sáng để bố trí xe ngựa, chỉ riêng chăn dùng để chắn gió cũng để mấy tấm, còn có thảm lông dê mềm mại, chỉ hận không thể che chắn từng góc của xe ngựa tới mức kín mít, sợ Kỳ Vân hứng gió bị cảm lạnh.
Lúc này Diệp Kiều đang cầm xiêm y ở trên người khoa tay múa chân, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Tướng công, chàng hiện tại vẫn là đừng để bị nhiễm gió đêm mới tốt.

Tấm áo lông cừu kia cũng phải mặc cẩn thận, còn có mũ nữa, cũng phải đội lên biết không?”
Kỳ Vân có chút bất đắc dĩ quay đầu, nhìn đống trang bị được Diệp Kiều giúp mình chuẩn bị.
Chiếc áo lông cừu đó là do Diệp Kiều mua cho hắn, màu đen, lông xù xù, nhìn là thấy ấm áp.
Mà mũ cũng là lông thỏ màu đen, so với những chiếc mũ thông thường thì lớn hơn một chút, phỏng chừng nếu đội lên thì chỉ còn nhìn thấy mỗi mắt với mũi.
Kỳ Vân thử tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi mình mặc lên bộ đồ này không khỏi nói: “Kiều Nương, nàng đây là muốn bọc ta thành cục than sao?”
Diệp Kiều phồng má nhìn hắn: “Đẹp hay không thì có cái gì quan trọng chứ? Dù sao thì người khác cũng không biết chúng ta, sức khỏe của chàng mới là quan trọng nhất.”
Kỳ Vân lập tức gật đầu không hề do dự.
Nếu Kiều Nương đã chọn thì hắn liền mặc, cũng không thể phụ lòng tốt của nương tử nhà mình.
Diệp Kiều nhìn nhìn xiêm y trong ngăn tủ.

Lần trước Liễu thị cho nàng khá nhiều.

Cũng bởi vì đây là lần đầu tiên cùng Kỳ Vân ra cửa cho nên nàng nhất định phải chọn ra một bộ đẹp nhất.
Diệp Kiều bỏ xuống một bộ màu xanh nước biển rồi lại cầm lên một bộ màu xanh nhạt: “Lần trước Tam Lang không phải nói muốn đi cùng chúng ta sao?”
Kỳ Vân ngồi nghiêng một bên, dùng cánh tay chống đầu nhìn Diệp Kiều nói: “Tam Lang nói với ta.

Hắn cùng với Tam công tử mới quen có hẹn, hơn nữa vị Tam công tử kia đại khái là muốn mang theo vị tráng sĩ trước kia cứu hắn đi cùng, Tam Lang cũng muốn mang vài thứ coi như là lễ vật để tỏ lòng biết ơn.”
Diệp Kiều dường như rất ưng ý với bộ màu xanh lam.

Nàng cười vui vẻ, giọng nói ôn nhu: “Đều đi cùng đường, vậy thì để tam lang đi chung xe ngựa một đoạn cũng tốt.”
“Đệ ấy muốn đi vào trong núi trước cùng với người ta luận văn, sáng sớm là phải đi rồi, bất quá chờ đến buổi tối bọn họ hẳn là sẽ đi đến thị trấn xem đèn, đến lúc đó chúng ta cũng có thể gặp được.


Đến lúc đó đệ ấy theo sẽ chúng ta cùng nhau trở về.” Nói tới đây, Kỳ Vân khẽ dừng một chút.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì vị tráng sĩ đã cứu Kỳ Minh cũng họ Diệp.
Bất quá Kỳ Vân cũng không đem việc này để ở trong lòng, rốt cuộc họ Diệp cũng là một dòng họ phổ biến, chỉ riêng vùng phụ cận quanh đây cũng có tới hai cái Diệp gia thôn, người cùng họ đếm không hết.
Kỳ Vân chỉ là nhẹ giọng nói: “Như vậy cũng tốt, có thể gặp vị Tam công tử kia cùng Diệp tráng sĩ.”
Dù cho Kỳ Vân cũng không cảm thấy Kỳ Minh là kiểu người hồ đồ loạn nhận bằng hữu, nhưng mà dù sao đệ đệ nhà mình vẫn còn nhỏ.

Hai người kia chỉ nghe Kỳ Minh miêu tả liền biết không phải là dân chúng bình thường, hắn cảm thấy tốt hơn hết mình vẫn nên gặp mặt cho thỏa đáng.
Lúc này, Diệp Kiều đã chọn xong xiêm y.

Nàng chọn một bộ màu trắng ngà điểm một chút màu lam nhạt, kết hợp với áo khoác bên ngoài nhìn qua khá là tươi sáng.
Mặc vào trên người, kết hợp với làn da trắng mịn nõn nà, lúc quay đầu lại mỉm cười làm Kỳ Vân nhìn đến thất thần.
“Tướng công, đẹp không?” Diệp Kiều vừa nói vừa giơ cánh tay lên cho Kỳ Vân nhìn.
Ở trong mắt Kỳ Vân, nương tử nhà mình đẹp mặc cái gì cũng đều đẹp.
Nhưng lời này nói ra giống như là nói cho có lệ, cho dù là lời nói thật, nói thẳng ra cũng không quá dễ nghe.
Vì thế Kỳ Nhị Lang thật khẳng định gật đầu: “Đẹp, ánh mắt của Kiều Nương thật tốt.”
Diệp Kiều cười tươi, nhón mũi chân chạm nhẹ môi lên mặt hắn một cái rồi quay đi trang điểm.
Kỳ Vân ngửi mùi hoa quế nhàn nhạt, hít sâu một hơi, ở trong lòng nghĩ thầm.

Sớm biết như vậy thì không nên thương lượng với Đổng quản sự mà nên mời luôn Lý lang trung tới thì giờ đã tốt rồi..
“Tướng công! Tới giúp ta vẽ mi.”
Lúc này, giọng nói của Diệp Kiều vang lên làm Kỳ Vân thu lại tâm trạng thất thần vừa rồi.
Kỳ Vân lập tức đứng dậy đi qua, hoàn thành công việc mỗi ngày.
Hiện giờ Kỳ Nhị Lang đã có tay nghề điêu luyện khi vẽ mi kiểu núi xa.

Ngày nào cũng vẽ, như thế nào cũng có chút ít tâm đắc.
Trời vừa chạng vạng, lúc màn đêm dần buông xuống, hai người ngồi lên xe ngựa, mang theo Tiểu Tố và Thiết Tử đi về hướng thị trấn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.