Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 9: Không thể nào biện bạch 1
“A?”
Đang uống nước, Lâm Quân Tử một ngụm sặc nước chui vào trong khí quản , thiếu chút nữa bị sặc chết!
Vừa ho khan kịch liệt, Lâm Quân Tử thấy công tử cùng với Cửu Nguyệt sắc mặt đều tái đi, ánh mắt nhìn Lâm Quân Tử cũng đã thay đổi.
Đương nhiên nàng không có thấy mặt của công tử, nhưng là hai người bốn con mắt kia nhìn chằm chằm vào nàng ý tứ đã quá rõ ràng.
Ngươi nguyên lai là nữ tử thanh lâu a!
Lão nhân lại không biết đã nói ra điều gì huyền diệu, tiếp tục nói tiếp: “Náo loạn như vậy, Cát Thái Lang kêu là xui xẻo, vốn muốn đem cô nương kia xuống vách núi cho sói ăn, nhưng là đại phu nhân của hắn tâm địa thiện lương, sợ hắn nghiệp chướng càng nhiều, mới mua một cái quan tài đơn bạc, phái vài người qua loa chôn cất.”
Lâm Quân Tử rốt cục phục hồi lại tinh thần, nhất thời nổi cơn lôi đình, thèm vào nha, thân thể của nàng cư nhiên là nữ tử thanh lâu?
Thế này cũng con mẹ nó quá đáng, rất không thể tiếp thu đi!
Nàng một phen bỏ xuống bát nước trong tay, xông lên giận dữ kêu to với lão nhân kia “ Làm sao có thể? Làm sao có thể? Ngươi nói bậy, ngươi ngậm máu phun người, ta mới không phải thanh…”
Công tử nhanh tay lẹ mắt, một phen bưng kín miệng Lâm Quân Tử, kéo nàng lùi lại mấy bước.
Sau đó cáo lỗi quay lại nói với lão nhân còn đang kinh ngạc : “Muội muội ta thống hận ác bá chủ khi dễ người khác, đột nhiên kích động, lão nhân gia chớ trách nàng!”
Lão nhân nghe thấy lời giải thích như vậy, cũng bình thường trở lại, miệng nói: “ Đúng vậy, cái tên Cát Thái Lang kia, người trong thành Sâm Châu a, đều e ngại hắn ba phần a! Thời thế như vậy….”
Lão nhân vẫn còn muốn nói tiếp, công tử đã vội vàng lôi kéo Lâm Quân Tử cáo từ: “Đa tạ lão nhân gia, quấy rầy ngươi rồi, chúng ta còn phải lên đường.”
Ba người vội vàng rời khỏi nhà lão nhân.
Đi được rất xa rồi, Lâm Quân Tử rốt cuộc cũng đẩy đại chưởng của công tử đang che miêng nàng ra, bất mãn chất vấn: “Ngươi tại sao lại cản ta, ta còn chưa có hỏi rõ đâu!”
Công tử mang chút bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho vị lão nhân kia ngươi chưa có chết sao? Ngươi không sợ tên ác bá kia nghe được tin tức, sẽ bắt ngươi về làm thập ngũ thiếp thất a ?”
Lâm Quân Tử ngạc nhiên, hiểu được dụng tâm của công tử.
Nhưng là, vẫn còn tức giận nói: “Ta không phải nữ tử thanh lâu, ta không phải nữ tử thanh lâu, lão nhân kia nhất định là tin vỉa hè. Ta bị bọn họ vu tội.”Không thể nào biện bạch 2
Cửu Nguyệt luôn luôn ở bên cạnh ánh mắt khinh bỉ miệng truyền ra một tiếng cười nhạo “Thanh lâu nữ tử cũng không có dấu hiệu trên mặt, ngươi nói không phải thì không phải chắc? Hay là ngươi đã nhớ ra cái gì ? Nhớ ra thân thế của chính mình?”
Lâm Quân Tử bị lời nói của Cửu Nguyệt làm cho bực tức đầy bụng, mắt hạnh trợn lên, ánh mắt sắc bén như muốn giết người tới nơi.
Nhưng là, nàng căn bản cũng không rõ ràng tình trạng bây giờ, lấy gì để chứng minh chính mình a ?
Hơn nữa, nếu trước lúc xuyên qua, thân thể này của nàng quả thật là thanh lâu nữ tử, thì nàng biện bạch thế nào được a ?
Lâm Quân Tử không thể nào biện bạch, lại không thể nhịn được nữa, rốt cục phẫn uất ngửa mặt lên trời than một tiếng: “Vì sao a ? Mẹ nó, ta cứ xui xẻo như vậy hay sao ? Vì sao lại xuyên thành thanh lâu nữ tử a? Ta mặc kệ, ta muốn một lần nữa xuyên qua! A a a!”
Thấy bộ dáng Lâm Quân Tử phẫn nộ như thế, công tử cùng Cửu Nguyệt đều bị dọa cho hoảng sợ.
Cửu Nguyệt che miệng nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo công tử “Công tử, nàng thật sự tinh thần có vấn đề a ! Cái gì mà xuyên a xuyên a, chúng ta vẫn là đừng có chọc đến nàng thì tốt hơn, mau chóng rời đi thôi!”
Công tử vẫn rất trầm mặc, có thể thấy tâm tư của hắn giờ cũng đang giãy dụa trong mâu thuẫn.
Cuối cùng, công tử rốt cục cũng hạ quyết tâm, nói với Lâm Quân Tử một câu “Cô nương, trước theo chúng ta vào thành, nghỉ tạm một đêm rồi tính sau!”
Hoàn cảnh xấu hổ như vậy, Lâm Quân Tử cũng chẳng thể nói được gì, nàng chỉ có thể cảm thấy bản thân thật đúng là vạn phần may mắn gặp được người tốt!
Hiện tại, cho dù có hận trời đến mấy cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể trước nghỉ tạm qua đêm nay mới quyết định.
Lâm Quân Tử vô lực gật gật đầu.
——– ta là phân cách tuyến ——–
Thành Sâm Châu, tường thành cao ngất, thủ vệ nghiêm ngặt.
Gần qua giờ Tuất*, cửa thành sắp đóng lại.
*khoảng từ 8 đến 10h tối.
Bóng đêm dày đặc, đã có vô số cây đuốc, đem cửa thành chiếu rọi sáng như ban ngày
Lác đác dân chúng ra vào cửa thành cùng phần đông thủ vệ mặc khôi giáp, có thể thấy, trong thành đang có chuyện gì đó trọng đại xảy ra.
Binh sĩ như đang ở thế trận sẵn sang đón quân địch cùng với đao kiếm sáng loáng, đều làm cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng. Cửu Nguyệt vẫn kéo dây cương cho Lâm Quân Tử cưỡi ngựa, công tử cùng Lâm Quân Tử ngồi ở trên ngựa sóng vai mà đi.
Lúc sắp đến cửa thành, Cửu Nguyệt đột nhiên hành động mất tự nhiên quay đầu liếc mắt nhìn công tử một cái.