Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 10: Quan tâm ngoài ý muốn.


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 10: Quan tâm ngoài ý muốn.

Công tử vững chãi ngồi trên lưng ngựa,cả người thong thả hướng về cổng thành, từ từ tiến tới.
Cửa thành chỉ có hai tên tiểu binh xem xét tới lui người qua đường.
Bên trái cổng thành, một tên bộ dáng có vẻ như là đương quan* đang đứng trước binh sĩ thủ thành phân phó.
*quan lớn nhất.
“….Cấp trên nói, nếu lần này có thể bắt được hai tên nghi phạm kia, tiền thưởng một ngàn lượng. quan thăng hai cấp. Mọi người nhớ cho kĩ, thủ phạm trên trán có một cái bớt, đây là dấu hiệu dễ nhận biết nhất, các huynh đệ nhanh chóng tìm kiếm. Một khi bắt được trọng phạm, tất cả chúng ta chẳng cần phải lo lắng cho cuộc sống nữa a!”
Một đám người bắt đầu xoa tay.
Các huynh đệ nhớ lấy, cấp trên nói, chỉ cần sống, không cần chết, cho nên, đến lúc bắt được, tuyệt đối không được giết a!”Đương quan lại dặn dò một câu,
“Giáo úy, khi nào thì bắt đầu lục soát nha?” Một tên tiểu binh nôn nóng không kìm được hỏi thăm.

Đương Quan đáp : “Đang chờ mệnh lệnh cấp trên, an tâm một chút chớ nóng nảy!”
Nghe đến đó, trong lòng Lâm Quân Tử cảm khái thở dài, xem ra, thời đại nào thăng quan phát tài cũng đều là thứ nhân loại vĩnh hằng theo đuổi a!
Đang lúc cảm động và suy tư, ngựa của Lâm Quân Tử cùng công tử đã đến trước mặt hai tên tiểu binh canh gác.
Công tử đột nhiên rất ân cần nhìn về phía Lâm Quân Tử hỏi: “Đầu còn đau không? Chúng ta trước tìm một y quán xem xét thương thế của ngươi đi ?”
Lời nói ôn nhu đến cực điểm, cùng với thâm ý tha thiết, làm cho Lâm Quân Tử lập tức ngây dại.
Cảm giác thoải mái khi được quan tâm này, giống như gió xuân phe phẩy a !
Lâm Quân Tử đang bị một câu này kích thích cảm xúc phập phồng, lại thấy công tử quay đầu nói với một tên tiểu binh canh gác hỏi: “Vị quan đại ca này, y quán gần nhất ở nơi nào? Bằng hữu ta bị thương ở đầu, nghĩ nên nhanh chóng đi xem thương thế.”
Tiểu binh canh nhìn đầu Lâm Quân Tử một chút, lại liếc nhìn tên tiểu binh còn lại, nhớ tới lời phân phó lúc nãy,2 nghi phạm vốn là hai nam nhân, không có phụ nữ.
Vì vậy tên tiểu binh kia không kiên nhẫn nói: “Vào thành đi tiếp, trong cái ngõ bên trái có một cái Y quán.”
Công tử ôm quyền, cảm kích mà nói: “Đa tạ đại ca chỉ điểm.” Sau đó thúc ngựa, hai con ngựa thong dong mà đi vào thành Sâm Châu.
Khiến Lâm Quân Tử không ngờ được chính là, sau khi vào thành, công tử cũng không có tìm Y quán giúp nàng, mà là dừng chân ở nhà trọ Như Ý.Mỹ nhân cổ điển.
Phòng trọ ở lầu hai, công tử rất có phong độ mà đưa Lâm Quân Tử về phòng, trong miệng luôn mồm xin lỗi: “Chúng ta còn có chút chuyện phải xử lý, cô nương trước cứ nghỉ ngơi tạm đi, ta đã nói tiểu nhị một lúc nữa mang chút đồ ăn đến rồi.”
Trong khách điếm đèn đuốc sáng trưng, Lâm Quân Tử nhìn công tử trước mặt một thân trường sam thuần khiết, vóc người thon dài, nhưng lại vẫn mang theo mũ như cũ nhìn không rõ mặt, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ.
Chẳng lẽ công tử này chính là hai kẻ mà quan binh đang truy tìm?

Hắn vẫn luôn mang theo mũ không dám lộ chân diện mục a!
Hơn nữa hắn cùng Cửu Nguyệt vừa vặn hai người, vốn là một đôi nghi phạm a!
Chẳng lẽ chính mình không chỉ xuyên qua, mà lại còn rơi vào tay hai tên ác ma bại hoại ?
Lâm Quân Tử hành sự mặc dù tùy tiện, tục tằn ngay thằng, nhưng là bên trong vẫn tính toán nhỏ nhặt, đây là thô trung đãi tế* đi!
*bên ngoài thô kệch bên trong tinh tế
Nàng còn đang nghĩ xem có nên đánh rớt mũ của công tử xem trên trán hắn có cái bớt nào không, công tử đã xoay người bước ra khỏi cửa rồi.
Lâm Quân Tử cũng không tiếp tục truy xét, quay đầu vào phòng,lại nhìn thấy trong phòng có một chiếc gương đồng.
Lập tức, lực chú ý của Lâm Quân Tử nhanh chóng dời đi, không hề bận tâm đến chuyện người tốt kẻ xấu gì nữa.
Nàng đóng chặt cửa phòng, bước thẳng về phía gương đồng.
Nàng còn không biết bộ dáng của chính mình sau khi xuyên qua như thế nào đâu!

Trong gương đồng xuất hiện một khuôn mặt đẹp đẽ, khuôn mặt trái xoan, búi tóc vấn cao, trán ày đẹp, mắt đen lay động, môi đỏ tay trắng, xoay đầu hoa nở, khí tự u lan
Cổ hương cổ sắc gương đồng, hơn nữa trong gương lại xuất hiện một mỹ nhân cổ điển xinh xắn đẹp đẽ, một chuỗi hơi hướm cổ xưa như vậy, có nói gãy răng cũng khó mà miêu tả cho hết, thế nhưng một chút ý thức hiện lên trong đầu Lâm Quân Tử.
Dáng người ánh mắt thanh tú như vậy, hơn nữa trên đầu lại quấn băng vải trắng, cả người cũng như liễu mềm đón gió, hoa soi bóng nước, thật đúng là linh tú xuất trần a!
Lâm Quân Tử nhìn chính mình mà ngây người, hơn nửa ngày mới phản ứng ra một câu của họ Lâm: “Ta dựa vào, làm sao xuyên thành mỹ nhân xinh đẹp như vậy hả!
Chẳng lẽ thật sự giống như câu nói kia, hồng nhan thì bạc mệnh a!
Cô gái xinh đẹp như vậy, đã sớm hoa rơi nước chảy rồi?
Thật sự là bị ta chiếm một đống tiện nghi a!
Ai mà chẳng thích mình xinh đẹp, Lâm Quân Tử sau khi ngắm đi ngắm lại vẻ đẹp của mình xong, lại đột nhiên nhớ tới thân phận vừa rồi, sau đó, Lâm Quân Tử nghĩ đến phát điên mà đập vỡ gương đồng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.