Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 18: Cực kỳ ngụy nương.
Mà lúc Lâm Quân Tử nghe đến ba chữ “Thanh cô nương” kia lại càng nổi trận lôi đình.
Nàng vụt đứng lên, chỉ vào Cửu Nguyệt chửi ầm lên: “Khốn nạn, ta mới không kêu là Thanh cô nương đâu ! Ta nói lại lần nữa, ta không phải thanh lâu nữ tử! Nếu như không phải ta cứu hắn, hắn sớm đã chết. Cái gì mà tác phong phóng khoáng ? Đây là cứu người, ngươi có hiểu hay không ? Vô lương tâm, linh tinh, cút ra ngoài!”
Cửu Nguyệt bị bộ mặt thật bưu hãn của Lâm Quân Tử làm cho kinh sợ.
Trời ạ, cư nhiên dã man như vậy a !
Lúc ở trong mộ bò ra, không phải là rất dịu dàng sao?
Vậy bộ dáng thục nữ nhu nhược kia đều là giả vờ ư ?
Lâm Quân Tử nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cửu Nguyệt, tức giận mà hét lớn: “Còn không đi, chờ ta cho ngươi một quyền đánh bay a?”
Cửu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, cuống quít lùi về phía sau, chu miệng nói: “Hung ác như vậy làm cái gì, đi thì đi!”
Nói xong, Cửu Nguyệt nhìn công tử vẫn nằm trên mặt đất như cũ liếc mắt một cái, vẻ mặt giống như nói người tự mình bảo trọng, trong nháy mắt đã biến mất ngoài cửa sổ.
Lâm Quân Tử quay đầu nhìn công tử trên mặt đất, vẫn tức giận mà hỏi: ” Ngươi thế nào rồi ? Có thể đứng dậy chưa ?”
Công tử chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, che dấu sự xấu hổ trong ánh mắt.
Chậm rãi hướng về Lâm Quân Tử chắp tay, thanh âm ôn nhu mà nói: “Tại hạ Bạch Lộ, đa tạ cô nương cứu giúp, ân cứu mạng, nhất định sau này sẽ báo đáp!”
Lâm Quân Tử có chút kinh ngạc, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tin được.
Một đại nam nhân như vậy cư nhiên gọi là Bạch Lộ a ?
Thật là con gái mà!
Chẳng lẽ lúc sinh ra, cũng đã giống con gái rồi, cho nên cha mẹ mới đặt ột cái tên cực kỳ con gái như thế ?
Lúc này, Bạch Lộ toàn thân ướt đẫm, y phục tuyết trắng tất cả đều dán sát lên thân thể.
Lâm Quân Tử nhìn lướt qua trong ngực hắn, nhìn không xót lồng ngực khỏe mạnh to lớn.
Chỉ là, mái tóc đen nhánh kia dán vào một bên gương mặt, cùng với hai má trắng nõn hắc bạch phân minh, vừa vặn phù hợp với câu diện như quan ngọc.
Bọt nước trong suốt từ trên gương mặt tuấn dật như tranh chảy xuống phía dưới, thật là thùy lộ dục tích*, tuyệt sắc khuynh quốc.
*sương buông ướt át.
Mà chiếc bớt màu đỏ như xích tinh giữa hai hàng lông mày, dính chút bọt nước, lại càng rực lên sắc hồng diễm, khiến cho cả người Bạch Lộ càng trở nên cực kỳ xinh đẹp quyến rũ.
“Ừng ực” Lâm Quân Tử không nhịn được mà nuốt nước miếng xuống, ta thèm vào, mỹ nhân như vậy, làm ta cũng xuân tâm nhộn nhạo rồi.