Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 124 – 235
Ôn nhu lưu luyến 2
Một tia thanh tỉnh cuối cùng, khiến cho nàng ghé bên tai Bạch Lộ, thấp giọng nói một câu: “Chúng ta giờ cho tên Vương gia khốn kiếp kia cắm sừng luôn sao?”
Khi nói ra những lời này, Lâm Quân Tử cũng đã định sẽ trao tất cả bản thân mình cho nam tử dịu dàng như nước, ấm áp như ngọc này.
Chỉ cần hắn nói muốn, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt rút lui.
Nàng không thể nào nắm chắc được tương lại, như vậy, thì hãy đem thứ trân quý nhất, để lại cho người yêu thương nhất đi!
Nhưng mà, một câu này, khiến cho Bạch Lộ trong nháy mắt dừng tay.
Sững sờ trong chốc lát, Bạch Lộ cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, hắn hoảng loạn rụt tay lại, sắc mặt quẫn bách trắng bệch.
Nhanh chóng sửa sang lại quần áo của Lâm Quân Tử, Bạch Lộ có chút buồn hận nói xin lỗi với nàng.
“Thật xin lỗi, ta có chút không kiềm chế được, lúc này, ta không thể làm như vậy, tha thứ cho ta!”
Lâm Quân Tử ngây ngẩn cả người, có chút thất vọng, còn có chút uất ức, chau mày lại hỏi:
“Chàng sợ? Hay là ta không có sức hút?”
“Không, đừng nói vậy!” Bạch Lộ lấy tay nhẹ nhàng che môi Lâm Quân Tử lại.
Sắc mặt có chút xấu hổ giải thích:
“Nếu như nàng không có sức hút, ta sao lại chui đầu vào yêu nàng chứ? Nha đầu ngốc?”
Ôm chặt Lâm Quân Tử, Bạch Lộ vạn phần quý trọng nói:
“Ta là sợ, sợ làm nàng bị thương, sợ sau khi chúng ta vọng động, sẽ khiến cho nàng bất lợi. Ta không thể ích kỷ như vậy!”
Nói một tràng, khiến cho tâm hồn Lâm Quân Tử chấn động.
Hắn lại suy nghĩ cho nàng như vậy, hắn vậy mà lại yêu nàng đến thế!
Hết thảy đều suy nghĩ cho nàng.
Cảm động cùng hạnh phúc sâu sắc, bao vây chặt chẽ Lâm Quân Tử.
Không kìm được ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Lộ, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Sau đó thủ thỉ: “Ta không sợ, để ta cho chàng đi! Ta sợ nhất là, ta đi rồi sẽ không về được nữa, không được gặp lại chàng nữa!”
Nghe lời này của Lâm Quân Tử, trong con ngươi tuấn mỹ của Bạch Lộ, tràn ngập vẻ đau khổ.
Hắn sao có thể không khát vọng, không động lòng. Nhưng là, hắn thật sự không thể làm như vậy.
Bởi vì nơi nàng gả vào là hoàng gia, là nơi quyền lực lớn nhất thiên hạ.
Hắn không thể để nàng vì hắn mà chịu bất cứ tổn thương nào!
“Thật xin lỗi, Quân Tử, ta không thể làm vậy,
Ôn nhu lưu luyến 3
Bởi vì nơi nàng gả vào là hoàng gia, là nơi quyền lực lớn nhất thiên hạ.
Hắn không thể để nàng vì hắn mà chịu bất cứ tổn thương nào!
“Thật xin lỗi, Quân Tử, ta không thể làm vậy, ta không thể để nàng vì ta mà chịu bất cứ tổn thương nào! Cho ta thời gian, ta nhất định sẽ cứu nàng ra, cho dù có phải hy sinh tính mạng!”
Bên trong tròng mắt Bạch Lộ ẩn nhẫn lệ quang thương cảm, hắn thực không đành lòng đối với nàng như vậy.
Lâm Quân Tử ngơ ngác nhìn ánh mắt yêu thương của Bạch Lộ, một câu cũng không nói.
Sau đó tựa vào lồng ngực mang theo hương thơm núi rừng của hắn, an tĩnh nhắm mắt lại, che dấu những giọt nước mắt vô vọng bi thương.
Một thanh âm rõ ràng vang lên bên tai nàng.
Bạch Lộ, cả đời này, ta chỉ yêu một mình chàng, cũng chỉ gả ình chàng.
Ông trời làm chứng, tình này không đổi!
Vào thâm cung 1
Sáng sớm, Tiểu Tháo đang chải đầu trang điểm cho Lâm Quân Tử, Lăng Tiếu Phong tới.
Thân hình cao lớn mang vào trong căn phòng chút không khí lạnh lẽo buổi sớm.
Trên khuôn mặt trước giờ vẫn luôn đầy vẻ anh khí, giờ đầy rối rắm uất ức.
Lâm Quân Tử đứng lên đón, ngước mắt đã phát hiện ra vẻ mặt khác thường của ca ca.
Không khỏi có chút bận tâm hỏi: “Ca ca, lại xảy ra chuyện gì sao?”
Chân mày Lăng Tiếu Phong nhướn lên, miệng chua chát nói:
“Hoàng thượng truyền chỉ, muốn muội tiến cung cử hành vãn yến trùng cửu*.”
*Bữa tiệc tối tổ chức để mừng Tết mồng 9 tháng 9 (âm lịch)
“A? Nhanh như vậy đã muốn muội tiến cung?”
Lăng Tiếu Phong ngồi trên ghế, thanh âm trầm thấp nói:
“Có lẽ Hoàng thượng sợ ta sinh hai lòng, giờ mượn cớ đưa muội vào cung, ông ta sẽ nắm chắc thắng lợi!”
Sắc mặt Lâm Quân Tử cũng xịu xuống, lần này, nàng tuyệt đối không có khả năng trốn được nữa rồi, vì ca ca, chỉ có thể nhắm mắt mà bước!
Lăng Tiếu Phong ngẩng đầu lên, có chút áy náy nhìn Lâm Quân Tử.
“Muội có trách ca ca không, ca ca thật vô dụng! Biết rõ trong lòng muội đã có người thương, vẫn đem muội đưa vào cung!”
Lâm Quân Tử cười có chút khổ sở.
“Sao lại trách ca ca được, đối thủ của chúng ta là kẻ quyền uy nhất thiên hạ, ai có thể đối địch với ông ta được chứ!”
Lại giống như an ủi vỗ vỗ tay Lăng Tiếu Phong.
“Ca ca đừng lo lắng cho ta, ta cũng đâu phải dễ bắt nạt, hơn nữa, vẫn chưa thành hôn, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, ca ca, huynh yên tâm đi!”
Lăng Tiếu Phong nhìn Lâm Quân Tử, trên mặt có một tia cảm động cùng vui mừng.
Muội muội thật sự đã trưởng thành, có thể chia sẻ ưu sầu với hắn.
Lúc này hắn có thể dốc hết tất cả, chỉ cần muội ấy có thể hạnh phúc!
Nhìn nụ cười mạnh mẽ trên gương mặt Lâm Quân Tử, tròng mắt ủ dột của Lăng Tiếu Phong thoáng qua một tia ngoan độc.
Trong lòng thầm nói, chỉ cần Vân Nhi chịu một chút tổn thương, còn ngại gì Lăng Tiêu Cung biến mất trên giang hồ?
__________________________________________________________________________
Mồng chín tháng chín, trùng cửu.
Giờ Thân, kiệu lớn tám người khiêng, đưa Lâm Quân Tử vào Tử Cấm Thành sâu thẳm.
Bên trong cỗ kiệu đong đưa, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm màn kiệu ảm đạm, chiếu lên khuôn mặt ủ dột của Lâm Quân Tử.
Vào thâm cung 2
Bên trong cỗ kiệu đong đưa, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm màn kiệu ảm đạm, chiếu lên khuôn mặt ủ dột của Lâm Quân Tử.
Chiếc khăn trong tay đã bị nàng siết chặt, vẫn không che giấu nổi sự đau đớn trong lòng.
Nàng nhẫn tâm cự tuyệt nói câu tạm biệt với Bạch Lộ.
Nàng không muốn nhìn thấy vẻ ôn văn như ngọc trên mặt hắn lại tràn ngập thần sắc đau thương.
Nàng không muốn nhìn thấy hắn mất đi tất cả vẻ lãnh đạm bình thản, mất đi phong độ nhẹ nhàng vì nàng.
Hãy để nàng mang theo những thứ tốt đẹp kia về hắn ghi tạc trong lòng đi!
Lâm Quân Tử ngẩng đầu lên, nhìn màn kiệu tối đen,, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Có lẽ ta quá mức trì độn, quá mức bướng bỉnh, ông trời mới trừng phạt ta, để ta bỏ qua chàng!
Nhưng mà, chàng yên tâm, ta sẽ sống thật tốt, sẽ khiến cho cái hoàng cung ghê tởm này ầm ĩ!
Có ai không biết, lão nương ta là thế hệ mới, ta không tin, hoàng cung cổ xưa quê mùa này, có thể đánh thắng Lâm Quân Tử ta!
Lâm Quân Tử âm thầm bơm hơi cho bản thân, tận lực che giấu sự thống khổ khi chia lìa kia, để cho lý tưởng hào hùng đã lâu lại sống dậy trong lòng.
_______________________________________________________________________
Cung điện mênh mông, đường sâu hun hút.
Điện lớn phô trương, trang trí vàng son lấp lánh, châu huy ngọc ánh, ánh sáng lóa mắt, đập thẳng vào mắt Lâm Quân Tử, hoa mắt choáng váng.
Đây chính là nơi giàu sang nhất nhân gian, mỗi chỗ đều hiện lên vẻ quân lâm thiên hạ của nó, xa hoa khoe khoang không gì sánh nổi.
Chẳng qua là, những thứ này trong mắt Lâm Quân Tử, tất cả đều phủ lên một lớp bụi lạnh khinh bỉ.
Những kẻ ở chốn xa hoa như thế này, lại có những tư tưởng âm u tối tăm xấu xa nhất trên đời, đúng là một sự châm chọc!
Cỗ kiệu dừng lại cổng lớn một nơi viết Lưu Hương điện.
Một nữ quan mặc trường bào màu xám bạc đưa Lâm Quân Tử vào trong điện,
Tiểu Thảo có chút run sợ đỡ cánh tay Lâm Quân Tử, thấp giọng nói bên tai Lâm Quân Tử: “Tiểu thư, hoàng cung lớn quá à, thị vệ còn nhiều hơn so với trong cung chúng ta.”
Lâm Quân Tử cười lạnh một tiếng.
“Đó là do lão Hoàng Đế kia gây thù chuốc oán nhiều quá, sợ sát thủ xông tới lấy cái mạng già của ông ta. Cho nên, mới an bài chung quanh đều có thị vệ! So với kiến trong nhà còn nhiều hơn.”
Vào thâm cung 3
Lâm Quân Tử cười lạnh một tiếng.
“Đó là do lão Hoàng Đế kia gây thù chuốc oán nhiều quá, sợ sát thủ xông tới lấy cái mạng già của ông ta. Cho nên, mới an bài chung quanh đều có thị vệ! So với kiến trong nhà còn nhiều hơn.”
Tiểu Thảo nghe thấy lời của Lâm Quân Tử, cuống quít kéo tay áo của nàng, chỉ chỉ nữ quan dẫn đường trước mặt.
Ý tử là, những lời bất kính này không thể để nàng ta nghe thấy.
Lâm Quân Tử chẳng thèm để ý giả vờ như chẳng có chuyện gì, một nữ quan nho nhỏ, nàng chẳng thèm để vào mắt.
Nữ quan mời chủ tớ hai người vào trong điện, liền xoay người ra ngoài, có lẽ là đi bẩm lại với Hoàng Đế.
Cung điện lớn như vậy, trừ bốn tiểu cung nữ đứng ở cửa, chỉ có hai người Lâm Quân Tử và Tiểu Thảo, có vẻ rất trống trải vắng lặng.
Tiểu Thảo quan tâm hỏi Lâm Quân Tử: “Tiểu thư, người có muốn uống chút nước không? Trên đường đi người cũng chẳng ăn uống gì cả! Có đói bụng không?”
Lâm Quân Tử giờ thực sự không có lòng dạ nào mà ăn uống, lắc lắc tay: “Không muốn!”
Sau đó quay đầu nhìn xung quanh, bắt đầu quan sát Lưu Hương điện này.
Cảnh trí bên trong trang hoàng khá tao nhã, tranh chữ đồ cổ, chậu cảnh, văn phòng tứ bảo, đầy đủ mọi thứ.
Trên chiếc bàn gỗ lim có một chậu hoa lan, giờ đang nở tung, mui hương thoang thoảng phiêu đãng đến từng góc.
Lâm Quân Tử cầm lấy văn phòng tứ bảo trên bàn, cẩn thận suy nghĩ.
Mực Huy châu, giấy Tuyên thành, bút lông sói, nghiên rồng, đúng là đồ tốt nhân gian khó kiếm nha.
Đùa nghịch trên bàn một lúc lâu, cũng không thấy ai vào điện.
Lâm Quân Tử không khỏi có chút tức giận.
Đây là ý gì vậy?
Ném nàng một mình ở đây, phơi nắng, chẳng quan tâm, thật là buồn cười!
Không được, không thể cứ ngây ngốc như vậy được, trong cung có bao nhiêu chỗ hay, dễ gì có cơ hội đến nơi ở của đế vương cổ đại, đương nhiên phải đi du lịch thăm thú tử tế một phen.
Làm gì có chuyện ngu ngốc ở chỗ này buồn bực chờ mãi chứ!
Nghĩ đến đây, Lâm Quân Tử nói đi là đi, chẳng qua là, trước khi đi, nàng phải lưu một người để tâm lại.
Lâm Quân Tử cười hì hì nhìn về Tiểu Thảo đang đứng ở cửa, “Tiểu Thảo, ngươi tới đây, ta và ngươi thương lượng một chút!”
Tiểu Thảo nhìn thấy vẻ mặt cợt nhả kia của Lâm Quân Tử, lập tức sợ hết hồn.
Thân thể có chút co rúm lại né về phía sau, miệng lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu thư, người không phải lại muốn làm chuyện gì đấy chứ?”