Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 123 – 230
Đổi lại hạnh phúc của muội
Ðây ðúng là giàu nhất thiên hạ chân chính không thể nghi ngờ!
Nhìn những đồ đựng trong hộp gấm kia, mỗi viên trân châu to bằng một quả trứng chim bồ câu, sắc mặt Lăng Tiếu Phong không có lấy một tia vui vẻ.
Hắn quay đầu nói với Lâm Quân Tử: “Vân Nhi, những bảo bối này đều là của muội, ta đem những thứ đồ này tặng uội làm đồ cưới.”
Lâm Quân Tử lấy làm kinh hãi, ngay sau đó mở miệng: “Thế này nhiều quá? Quá quý giá, muội chọn mấy thứ là được rồi!”
Lăng Tiếu Phong khẽ lắc đầu, giữa hai hàng lông mày cất giấu sầu lo nặng nề.
Nắm tay Lâm Quân Tử, giọng nói trầm thấp mà trịnh trọng: “Ta hy vọng dùng những thứ này, đối lấy hạnh phúc của muội!”
Lâm Quân Tử khẽ sửng sốt một chút, ngay sau đó, ngực bị lấp đầy bởi nỗi chua xót.
Đây chính là thân tình máu mủ tình thâm, đây chính là ca ca mà nàng luôn mơ ước.
Lăng Tiếu Phong cụp mí mắt xuống, che dấu sự thương cảm bên trong mắt, giọng nói thật trầm nói:
“Phụ mẫu sớm ra đi, muội chỉ có một mình ca ca ta là người thân. Ta vẫn cho là chỉ cần uội tài phú tiền vàng giàu có nhất trong thiên hạ, uội cuộc sống xa hoa nhất, muội sẽ hạnh phúc vui vẻ!”
Lăng Tiếu Phong ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là giễu cợt.
“Nhưng mà, giờ nhìn lại, ta dù co uội cả thiên hạ, cũng không có cách nào có thể khiến muội hạnh phúc. Bởi vì tương lai của muội, ca ca không chi phối được! Ca ca có phải rất vô dụng không?”
Lâm Quân Tử bắt lấy tay Lăng Tiếu Phong, cố gắng mỉm cười, làm bộ tự nhiên không thèm để ý tới nói”
“Sao lại vậy? Ca ca là ca ca tốt nhất trong thiên hạ! Muội rất tự hào vì huynh!”
Trong mắt Lăng Tiếu Phong thoáng qua một tia cảm động rõ ràng.
Lâm Quân Tử tiếp tục an ủi hắn nói: “Ca ca đừng lo lắng cho ta, tên khốn Vương gia kia ghê tởm cở nào, chúng ta còn chưa biết, có lẽ chỉ là tin đồn thổi mà thôi.”
Lâm Quân Tử quơ quơ cánh tay của mình, rất là hùng tráng nói:
“Cho dù hắn có ghê tởm đến mấy, muội muội huynh cũng không phải là ngồi không, ta nhất định sẽ chỉnh đốn hắn thật tốt, ca ca, huynh đừng lo lắng nha!”
Khóe miệng Lăng Tiếu Phong hiện lên một nụ cười an ủi, miệng thở dài từ đáy lòng nói: “Vân Nhi thật sự đã lớn rồi, biết an ủi ca ca. Ca ca vì muội làm chuyện gì cũng đáng!”
Lâm Quân Tử cũng mỉm cười với hắn: “Ca ca yên tâm đi, ta cam đoan với huynh, ta nhất định sẽ sống thật tốt!”
Vòng ngọc huyền bí
Lâm Quân Tử cũng mỉm cười với hắn: “Ca ca yên tâm đi, ta cam đoan với huynh, ta nhất định sẽ sống thật tốt!”
Ánh mắt Lăng Tiếu Phong quét qua cổ tay Lâm Quân Tử, sau đó vươn tay sờ sờ vòng ngọc trên cổ tay nàng, khổ sở nói: “Ca ca có thể uội, chỉ có bấy nhiêu thôi, mà vòng ngọc này, muội càng phải bảo quản nó cho tốt! Về sau nhìn thấy nó, giống như nhìn thấy ca ca.”
Lâm Quân Tử ngây ngẩn cả người, mắt hạnh trợn thật lớn, nửa ngày mới phản ứng ra một câu.
“Vòng ngọc này là huynh tặng uội?”
Lăng Tiếu Phong hỏi sửng sốt, ngay sau đó nói: “Đúng vậy! Chuyện này muội cũng quên?”
Lâm Quân Tử có chút á khẩu không trả lời được, chẳng hiểu làm sao.
Vòng ngọc này rõ ràng là lão già xem bói đó đưa cho nàng mà!
Bây giờ, sao lại biến thành Lăng Tiếu Phong tặng cho nàng?
Lăng Tiếu Phong nhìn sắc mặt Lâm Quân Tử mê man, không nhịn được lại dặn dò.
“Muội nhớ, bất cứ lúc nào cũng không được tháo nó xuống, đây là thứ quý giá nhất ca ca đưa uội, biết chưa?”
“Dạ da! Muội biết!”
Lâm Quân Tử trong miệng rất chi là đàng hoàng đáp ứng, trong lòng vẫn nghĩ mãi không ra.
Vòng ngọc này rõ ràng là lão già xem bói kia, vừa dụ lại vừa gạt đeo vào tay nàng.
Bây giờ sao lại biến thành lễ vật của Lăng Tiếu Phong chứ?
Vòng ngọc này rốt cuộc cất giấu bí mật gì đây, sao càng ngày càng cảm thấy nó không tầm thường chút nào!
____________________________________________________________________________
Điện Hạo Nguyệt, trong ánh nến nhàn nhạt mờ mờ, Bạch Lộ lẳng lặng ngồi bên bàn, nhìn bàn cờ đang dang dở mà ngẩn người.
Trên bàn cờ, quân đen đã khí thế toàn thắng, mà quân trắng, chỉ lạnh run hơi tàn, không có chút khí lực nào để vực dậy/
Bạch Lộ bạch y như tuyết, tóc đen như mực, cặp mắt tuấn mỹ tuyệt thế, nhìn thật sâu vào quân trắng vô lực trở mình.
Giữa hai hàng lông mày ôn hòa, trừ nặng nề ra vẫn là nặng nề.
Có lẽ tâm sự quá nặng, cho tới khi tiếng bước chân của Lâm Quân Tử gian phòng cũng không đánh thức được Bạch Lộ.
“Này, tự đánh cờ một mình không thấy chán sao?”
Lâm Quân Tử tùy tiện vỗ vỗ đầu vai Bạch Lộ.
Bạch Lộ sợ hãi cả kinh, thân hình vừa động đậy theo bản năng, lại chớp mắt nhớ ra cái gì, mới buông lỏng trái tim xuống.
Những thứ đó với ta vô dụng
Bạch Lộ sợ hãi cả kinh, thân hình vừa động đậy theo bản năng, lại chớp mắt nhớ ra cái gì, mới buông lỏng trái tim xuống.
Quay đầu lại đã thấy khuôn mặt cười vô tâm vô phế của Lâm Quân Tử.
Trong lòng Bạch Lộ chán nản thở dài, nếu như ta cũng có thể thoải mái đơn giản như nàng, thì hạnh phúc cỡ nào chứ!
“Về rồi?” Giọng nói Bạch Lộ vẫn nhàn nhạt ôn hòa.
Lâm Quân Tử cười thần bí, hạ thấp giọng nói với Bạch Lộ: “Ta mang về mấy thứ bảo bối độc nhất thiên hạ nha, cho huynh đấy!”
Vừa nói, Lâm Quân Tử vừa lấy từ phía sau ra một cái bọc, nhìn qua có vẻ rất nặng.
Đặt bọc đồ lên bàn, mở ra.
Trong phòng vốn chỉ lập lòe ánh nến, trong khoảnh khắc, chợt trở nên sáng rọi chói lòa, ánh vàng bắn ra tứ phía.
Lâm Quân Tử cầm một cặp ngọc trai đen lên, giơ đến trước mặt Bạch Lộ “Đây là viên ngọc trai lớn nhất trong Tử Nguyệt các đáy, ta chưa thấy qua bao giờ, cho chàng!”
Dứt lời, Lâm Quân Tử lại cầm lên một cái ly bằng sừng tê.
“Cái ly bằng sừng tê này trên có điêu khắc hình uyên ương này! So với cái khấu tử chàng đưa cho ta còn đẹp hơn ấy, cho chàng luôn!”
Lâm Quân Tử cầm thứ bảo bối lớn nhất len, một nhánh san hô màu đỏ chói.
Bảo bối xinh đẹp như ngọc, tản ra ánh sáng lấp lánh ánh lên kia, khiến cho người ta hoa cả mắt.
“Cái này là gốc san hô lớn nhất nha, mặc dù cầm không tiện lắm, nhưng mà, tuyệt đối là đồ hữu dụng, có thể cầm bằng tay, cũng cho chàng!”
Lâm Quân Tử lại lục lọi bên trong bọc vải, lấy ra một khối ngọc, nói với Bạch Lộ:
“Cái này cho chàng làm ngọc bội này, quân tử bội ngọc mà! Ta thấy phẩm chất cũng không tệ lắm!”
Sắc mặt Bạch Lộ vẫn bình thản như cũ nhìn Lâm Quân Tử hưng phấn bận rộn.
Đôi mắt ôn hòa nhìn khuôn mặt đỏ bừng vui mừng của nàng, có một tia ấm áp lưu động trong ánh mắt.
Lâm Quân Tử nói một tràng, lại không thấy Bạch Lộ phản ứng gì, không khỏi có chút bực.
“Sao vậy, mấy thứ này đều không thích? Chàng nói một câu cho ta xem nào! Ta tân tân khổ khổ mới chọn được cho chàng đấy!”
Bạch Lộ dịu dàng nhìn Lâm Quân Tử, mắt chẳng thèm liếc đến đống bảo vật kia một cái.
Trong miệng ôn hòa nói: “Ừ, cũng rất đẹp, cảm ơn tâm ý của nàng, nhưng mà, những thứ đó đối với ta vô dụng!”
Không kìm hãm được
Trong miệng ôn hòa nói: “Ừ, cũng rất đẹp, cảm ơn tâm ý của nàng, nhưng mà, những thứ đó đối với ta vô dụng!”
Lâm Quân Tử có chút buồn bực, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn cũng suy sụp xuống.
“Sao lại vô dụng chứ? Nếu như có chúng nó, chúng ta lần sau có chạy trốn nữa, cũng không cần rửa bát ấy tên khốn kiếp kia!”
Bạch Lộ hơi sửng sờ, sau đó liền cười.
Trong nụ cười an bình mang theo chút bất đắc dĩ cùng tiêu điều.
“Nha đầu ngốc, nàng còn định trốn nữa sao? Bây giờ cho dù bảo bối có chất đống, cũng không cách nào mua nổi một trai tim tự do!”
Lâm Quân Tử chợt sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra suy tư của Bạch Lộ, mơ hồ phiền muộn.
Hắn đang lo lắng cho tương lai của bọn họ, tình cảm của bọn họ.
Buông bảo bối trong tay, Lâm Quân Tử nắm lấy tay Bạch Lộ.
Giọng nói trầm thấp nói: “Ta không biết trời cao tại sao lại an bài như vậy, đến lúc trái tim của chúng ta tựa vào nhau, lại muốn chia lìa chúng ta. Vì ca ca ta không thể chạy trốn lần nữa, chỉ hy vọng chàng biết rằng, chàng sẽ luôn ở trong lòng ta, vĩnh viễn ở vị trí gần nhất trong ta.”
Bạch Lộ biến sắc, trong mắt thoáng qua nỗi xúc động sâu sắc.
Lời nói này, đủ để an ủi tâm trạng vẫn luôn lo sợ nghi hoặc sốt ruột của hắn.
Lời thổ lộ này, cuối cùng cũng khiến hắn co thể an tâm, có thể mong đợi hy vọng.
Vươn tay, kéo Lâm Quân Tử vào trong ngực, dùng giọng nói thấp đến khó mà nghe nổi, lẩm bẩm bên tai nàng:
“Cám ơn câu này của nàng, ta sẽ nghĩ cách đi theo bên cạnh nàng, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, chỉ sợ làm công công, ta cũng phải cứu nàng ra!”
Lâm Quân Tử ngồi ở trên đầu gối Bạch Lộ, vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Một tia nhu tình mang theo chua xót, cuồn cuộn trong ngực.
Chợt nghe thấy câu “chỉ sợ làm công công” kia của Bạch Lộ, Lâm Quân Tử sợ hết hồn.
Vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đôi mắt tuấn mỹ của Bạch Lộ, nghiêm trang nói: “Ta không cho phép, nếu chàng mà làm công công, ta phải làm sao bây giơ hả? Chàng không thể để ta một mình trông phòng được!”
Nhìn nét mặt nghiêm túc trách cứ của Lâm Quân Tử, Bạch Lộ lập tức bật cười.
Trong ánh sáng lung linh, nụ cười kia tinh khôi mà dịu dàng.
Giống như một làn gió xuân nhởn nhơ, hàm chứa ý xuân không tiếng động, ở bên trong phòng nở rộ vô thanh.
Ôn nhu lưu luyến 1
Giống như một làn gió xuân nhởn nhơ, hàm chứa ý xuân không tiếng động, ở bên trong phòng nở rộ vô thanh.
“Nha đầu ngốc, ta chỉ nói vậy mà thôi, ta làm sao nhẫn tâm đi làm công công, cô phụ nàng?”
Bạch Lộ cúi đầu, ghé lên trán Lâm Quân Tử, ánh mắt dịu dàng như nước, si ngốc nhìn tròng mắt trong trẻo của Lâm Quân Tử.
Hương thơm cơ thể nhàn nhạt của Lâm Quân Tử mang theo một luồng ma lực khiến lòng người hỗn loạn, càng giống như một loại mê hoặc, khiến cho thân thể Bạch Lộ, nổi lên biến hóa.
Lâm Quân Tử vẫn u mê không biết gì, rất là nghiêm nghị nói với Bạch Lộ: “Sau này, không được nói những lời như thế nữa, ta cũng không hy vong… Ưm.. chàng làm gì vậy….”
Môi Bạch Lộ nhẹ nhàng ngậm lấy Lâm Quân Tử, tiện đà hôn nhiệt liệt, khiến cho nàng không cách nào thốt nên lời.
Gương mặt Lâm Quân Tử như bị lửa đốt đỏ bừng lên.
Ban đầu là khẽ đẩy ra, né tránh, nhưng mà, từ từ đã bị nụ hôn nóng bỏng của Bạch Lộ hòa tan.
Kìm lòng không được ôm lấy cổ hắn, bắt đầu đáp lại hắn.
Bạch Lộ rất vui mừng, nha đầu này,cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Cuối cùng cũng dùng cái lưỡi trơn mềm nghịch ngợm của nàng, đáp lại nụ hôn của hắn.
Trong nháy mắt, mùi vị hạnh phúc trời đất quay cuồng, nhiệt liệt khiến cho tâm thần hai người dao động.
Chiếc cố trắng nõn mềm mại của Lâm Quân Tử, sau khi được Bạch Lộ nhẹ nhàng hôn lên, để lại dấu hôn nhàn nhạt.
Một đường đi xuống phía dưới, bộ ngực cao ngất khiến cho Bạch Lộ càng thêm vong tình không dứt.
Nhẹ nhàng kéo cổ áo nàng, lộ ra bộ ngực sữa.
Trên làn da nõn nà, một điểm hồng đỏ, phút chốc khiến cho toàn thân Bạch Lộ bốc lửa.
Nhẹ nhàng ngậm lấy, khẽ mút vào.
“A!” Một tiếng thở gấp dật ra từ trong miệng Lâm Quân Tử, không nén được mà bật ra.
Lâm Quân Tử vốn là muốn chống cự, nhưng nàng cảm thấy toàn thân đều bốc lửa, ngọn lửa ngút trời.
Khát vọng phát ra từ đáy lòng kia, lại khiến nàng không có khí lực đẩy hắn ra.
Mà một tiếng thở gấp kia của nàng, càng thêm kích thích Bạch Lộ.
Tay của hắn đã lần vào trong ngực nàng, vuốt ve nơi đẫy đà mềm mại của nàng
Thở dôc càng ngày càng dồn dập, càng thêm chứng minh khát vọng lúc này của hắn.
Lâm Quân Tử là làm y tá, nàng đương nhiên biết cứ phát triển tiếp theo sẽ có kết quả gì.
Một tia tỉnh táo cuối cùng, khiến cho nàng ghé vào bên tai Bạch Lộ, thấp giọng nói một câu
“Chúng ta bây giờ cho tên khốn Vương gia kia bị cắm sừng sao?”