Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta

Chương 105 - 140


Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 105 – 140

Gian tế từ địch quốc
Mộ Dung Hàn quả nhiên sắc mặt trầm xuống, không nói thêm gì nữa, đành phải kiên trì nói: “Chúng ta vẫn là vừa đi vừa chờ Cung chủ đi!”
“Hảo, lên đường!” Lâm Quân Tử nhanh nhẹn buông màn xe ngựa.
Cửu Nguyệt vẻ mặt đau khổ, run run ngồi lại trên càng xe, tiếp tục thúc ngựa.
Vạn vạn thật không ngờ, tiểu yêu nữ này quả nhiên lại thật là người của Lăng Tiêu Cung.
Hơn nữa lại là nhân vật trọng yếu của Lăng Tiêu Cung, Lăng đại tiểu thư!
Kế hoạch của công tử có lẽ có thể thuận lợi thực thi .
Đúng vậy,nhưng tình ý của công tử đối với yêu nghiệt đại tiểu thư này phải làm sao bây giờ?
Ăn của người nào hướng về người đó, Cửu Nguyệt buồn thay cho công tử a!
______________________
Trong xe, Lâm Quân Tử hướng về Bạch Lộ nhăn mặt, hạ giọng, vui rạo rực nói: “Ta giả bộ đại tiểu thư khí thế như thế nào a? Gã Mộ Dung công tử này đều không có biện pháp làm gì ta a!”
Cố nén sắc mặt u buồn, Bạch Lộ ôn hòa nở nụ cười “Ngươi không cần giả bộ, ngươi chính là Lăng Tiêu Cung đại tiểu thư.”
Ngữ khí dừng một chút, thanh âm càng thấp nói: “Chính là vị này Mộ Dung Hàn, ngươi nhất định phải cẩn thận rồi. Ta khẳng định, hắn chính là Mộ Dung công tử mà Lý Nguyên đã nói!”

Lâm Quân Tử rất đồng cảm gật gật đầu “Ừ, nhìn hắn bộ dáng âm khí dày đặc, sẽ không phải là kẻ tốt lành gì, ta nhất định phải kêu Cung chủ ca ca trừ bỏ hắn!”
Lâm Quân Tử vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến một cái thanh âm thô lỗ.
“Đứng lại, trong xe ngựa là người nào? Dừng xe kiểm tra!”
Lâm Quân Tử cùng Bạch Lộ đồng thời cả kinh.
Lâm Quân Tử lặng lẽ vén rèm lên, theo khe hở nhìn ra phía ngoài.
Một đại đội quan binh, đang đứng ở cửa thành, kiểm tra người qua đường.
Mộ Dung Hàn nghênh đón, nói với đầu lĩnh quan binh: ” Người của Lăng Tiêu Cung, ngươi cũng dám kiểm tra?”
Lâm Quân Tử hướng Bạch Lộ bĩu môi, cậu của ngươi thế lực cũng quá lớn đi!
Đầu lĩnh quan binh không thèm để ý Mộ Dung Hàn, quay lại đám binh sĩ phía sau vung tay lên “Các huynh đệ, tìm, nếu bắt được gian tế của địch quốc, tiền thưởng hai ngàn lượng!”
Lâm Quân Tử sửng sốt, gian tế của địch quốc?
Không phải chú rể đào hôn sao?
Bạch Lộ hiển nhiên thấy Lâm Quân Tử trong mắt nghi hoặc, ở nàng bên tai nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, bọn họ bắt người khác!
Chuẩn bị tốt tròng mắt
Bạch Lộ hiển nhiên thấy Lâm Quân Tử trong mắt nghi hoặc, ở nàng bên tai nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, bọn họ bắt người khác! Nhưng là hiện tại cũng có thể thấy, người giang hồ nói đúng là tin vịt. Cái gì Lăng Tiêu Cung dám cùng hoàng đế chống đối, Lăng Tiêu Cung cũng không hơn gì ai a! Một cái thủ thành tiểu đầu mục cũng không để vào mắt đâu!”
Trong giọng nói đầy ý khinh miệt khinh thường, lập tức xúc động tế bào giang hồ của Lâm Quân Tử.
Phần trượng nghĩa hùng tráng từ đáy lòng kia lại đầy lên.
Đúng rồi, không phải Lăng Tiêu Cung thực lực cường thịnh, không ai bì nổi sao?
Làm sao có thể bị vài tên tiểu binh khi dễ?
Lâm Quân Tử nói vọng ra ngoài: “Mộ Dung Hàn, ngươi hỏi thử bọn hắn, nếu tìm không ra gian tế, bọn họ có cái gì công đạo!”
Mộ Dung Hàn lập tức quay đầu đối cái kia tiểu đầu mục hỏi:
” Đại tiểu thư của chúng ta hỏi, nếu tra không ra gian tế, các ngươi như thế nào công đạo? Xe ngựa của Lăng Tiêu Cung, cũng không phải là các ngươi tưởng tra liền tra !”

Tiểu đầu mục hiển nhiên chậm lại một chút, Lăng Tiêu Cung này cũng không phải dễ chọc , nếu thật sự tra không ra, thật đúng là không tốt nha!
Lâm Quân Tử ánh mắt chớp chớp, còn nói thêm: “Mộ Dung Hàn, cho bọn họ tới lục soát đi, lục soát xong bắt đi, tra không ra, liền để lại một cánh tay, hai tròng mắt.”
Mộ Dung Hàn lập tức chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng cười lạnh , hắn âm trắc trắc đối cái kia tiểu đầu mục nói:
“Nghe được đi? Đại tiểu thư lên tiếng , đi tra đi, nhưng là, tay nào tra để cánh tay, hai tròng mắt trước chuẩn bị cho tốt !”
Tiểu đầu mục hiển nhiên bị chọc giận, hùng hùng hổ hổ nói: “Chúng ta là phụng mệnh làm việc, ngươi mẹ nó còn có cậy vào a? Lăng Tiêu Cung là sao vậy?Chỗ nào không phải là vương thổ, Lăng Tiêu Cung cũng phải nghe Tể tướng nghe Hoàng đế! Người tới, tìm ra cho ta, nếu tra không ra nhân, ta cá xem ai dám động một ngón tay của ta!”
Trong ánh mắt dài nhỏ của Mộ Dung Hàn hàn quang chợt lóe, một tia sát khí xẹt qua.
Hắn nhìn phía trước gã cưỡi ngựa phía trước, cười lạnh nói: “Đủ lá gan, không hỗ Tể tướng hoàng đế thủ hạ hảo binh sĩ. Tra đi! Ta hôm nay nếu không lấy hai tròng mắt của ngươi, ta sẽ không ở Lăng Tiêu Cung!”
Tiểu đầu mục cũng hùng hổ kêu gào nói: “Hảo, ta xem ngươi như thế nào lấy hai tròng mắt của ta!” Nói xong hướng về phía trước chạy lại đây.
Cung chủ của Lăng Tiêu Cung
Tiểu đầu mục cũng hùng hổ kêu gào nói: “Hảo, ta xem ngươi như thế nào lấy hai tròng mắt của ta!” Nói xong hướng về phía trước chạy lại đây.
Vì thế, tại cửa Duyên Châu thành, hai đội nhân mã điều tra cùng bị điều tra đã hoàn toàn quên mục đích ban đầu.
Tất cả đều nổi giận đùng đùng xông tới phía trước, chuẩn bị đấu võ.
Một hồi võ đấu, lập tức trình diễn.
Liền ở phía sau, một thanh âm như hồng chung vang dội vang lên “Dừng tay, các ngươi đang làm cái gì?”
Mộ Dung Hàn cùng thủ hạ phía sau sửng sốt, nhất tề quay đầu, sau đó vội vàng nhảy xuống ngựa thi lễ “Tham kiến Cung chủ!”

Thì ra là Lăng Tiêu Cung Cung chủ Lăng Tiếu Phong đến.
“Vân Nhi ở nơi nào?”
Thanh âm thật to, kích động mang theo hơi hơi run run.
Lâm Quân Tử nghe thế câu, bỗng dưng trong lòng căng thẳng, thế nhưng dâng lên một cỗ hơi hơi khẩn trương.
Xấu muội muội sắp gặp ca ca .
Thiên linh linh, địa linh linh, phù hộ ta trăm ngàn không cần làm lộ a!
Hít sâu một hơi, nâng tay, xốc màn xe lên.
Một cái uy mãnh thân ảnh xuất hiện ở trước mắt Lâm Quân Tử.
Dáng người khôi ngô cao lớn, một thân trang phục gấm vóc màu xanh lam, càng tăng thêm tư thế oai hùng hiên ngang vô hạn.
Khuôn mặt hơi tròn, cái trán rộng lớn, có vài nếp nhăn nhàn nhạt tinh tếm, ẩn ẩn hiện hiện, lộ ra vẻ thông minh lanh lợi cùng khí phách hào hùng.
Mội đôi mày dày rậm, hai mắt sáng ngời hữu thần, mũi cao thẳng.
(nino: aiz, tả người Maroon làm đi ah~, ta ghét mấy khúc này >_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.