Bạn đang đọc Phúc hắc Vương gia đừng yêu ta – Chương 104 – 135
Yêu ngươi hết thuốc chữa >_Cửu Nguyệt không biết tức giận với ai , xe ngựa chạy nhanh, vung roi rất là hung mãnh.
Đáng thương cho con ngựa đỏ thẫm kia, dưới tay Cửu Nguyệt tàn phá, đã sắp chạy đến không thở ra hơi, trên thân đều là mồ hôi .
Trong ánh nắng mặt trời kim sắc rực rỡ , Duyên Châu thành cách đó không xa đã sắp xuất hiện ở trong tầm mắt.
Cổng thành nguy nga kia, giống như một kẻ lạnh lùng không nói gì, quan sát chiếc xe ngựa nhỏ đang dần dần chạy tới.
Cửu Nguyệt nhìn hai chữ Duyên Châu mờ mờ, trong lòng âm thầm cầu nguyện, ông trời, cho chúng ta nhanh chóng làm tốt sự tình, để trở về nhanh một chút đi!
Ta rất sợ công tử nhà chúng ta bị tiểu yêu nữ này hại chết a!
Cầu nguyện còn chưa xong, con ngươi của Cửu Nguyệt đã co rút lại.
Từ trong cánh cửa lớn của Duyên Châu thành đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã, chạy nhanh hướng về xe ngựa của bọn họ.
Cửu Nguyệt lập tức kích động, nhanh chóng kiềm giữ dây cương, hướng về bên trong xe ngựa giọng gấp gáp nói: “Công tử, phía trước một đội nhân mã lại tới nữa, làm sao bây giờ?”
Bạch Lộ sớm đã tỉnh, đang ở điều tức chữa trị nội lực.
Lâm Quân Tử đang ngủ thật ngon, vô tâm không phế.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Cửu Nguyệt, Lâm Quân Tử sợ tới mức liền lập tức tỉnh lại.
Sau đó, cầm tay Bạch Lộ, kích động hỏi: ” Son ngày hôm qua đâu? Nhanh lấy lại đây, ta hoá trang cho ngươi! Không phải nói Duyên Châu không có thế lực của cậu ngươi sao? Tại sao còn có truy binh a?”
Bạch Lộ cười khổ “Ta cũng không biết. Có lẽ mấy ngày không thấy, chức quan của cậu ta lại tăng đi!”
Lâm Quân Tử kích động lục lọi quần áo trang sức bên trong xe, muốn tìm ra hộp son.
Nhưng, còn chưa tìm ra, chợt nghe thấy bên ngoài xe ngựa vó ngựa từng trận vây quanh.
Lâm Quân Tử sợ hãi bất đắc dĩ nhìn Bạch Lộ liếc mắt một cái.
Xong rồi, không còn kịp rồi!
Nàng bắt lấy tay Bạch Lộ, thấp giọng an ủi nói: “Đừng sợ, có ta đây, lúc ta cùng bọn họ đánh, ngươi bỏ chạy, không cho phép quay đầu, không cần lo cho chúng ta a!”
Bạch Lộ nhìn Lâm Quân Tử trấn định, làm ra vẻ mặt mạnh mẽ, ánh mắt biến si ngốc , vừa an ủi lại mang theo một tia ưu thương nhợt nhạt.
Chính vì ngươi như vậy hoàn toàn không có tâm cơ tính kế, thô lỗ nhưng lại nhiệt tâm , hoàn toàn nắm bắt trái tim của ta làm tù binh, khiến cho ta yêu thương ngươi đến hết thuốc chữa.
Nhưng, ngươi lại đem trái tim này hung hăng chà đạp khinh thị. (nino: Bạch Lộ ca à, ca có cần sến vậy ko?)
Lăng đại tiểu thư
Nhưng, ngươi lại đem trái tim này hung hăng chà đạp khinh thị.
Ta không cần ngươi cứu cơ thể của ta, ngươi hãy cứu trái tim của ta đi!
Đừng để nó bị nỗi buồn từ chối tra tấn!
Bên ngoài toa xe truyền đến tiếng Cửu Nguyệt kiên cường chống đỡ “Các ngươi có gì phải làm sao? Vì sao ngăn đường của chúng ta?”
Một thanh âm tinh tế vang lên”Cung nghênh Lăng đại tiểu thư, chúng ta phụng mệnh Cung chủ, đến đón đại tiểu thư!”
Bạch Lộ và Lâm Quân Tử đều cùng sửng sốt.
Lập tức, Lâm Quân Tử thật dài thở ra một hơi.
Nàng an ủi vỗ vỗ tay Bạch Lộ “Không có việc gì, không có việc gì , bọn họ tìm lầm người, sợ bóng sợ gió một hồi!”
Lâm Quân Tử tự mình xốc lên màn cửa xe ngựa, thấy rõ bên ngoài mấy chục đại hán đã xuống ngựa.
Sau đó nói với người cao cao gầy gầy có lẽ là cầm đầu: “Các ngươi tìm lầm người, nơi này không ai là Lăng đại tiểu thư, nếu tìm Lâm đại tiểu thư thì có một!”
Lâm Quân Tử vừa lộ diện, lập tức mấy chục người này phát ra tiếng hít sâu một cái.
Hơn nữa cái người cầm đầu kia, trên khuôn mặt thon gầy lại đột nhiên biến sắc.
Một đôi mắt dài nhỏ, hiện lên một tia sắc kinh hãi.
Lâm Quân Tử cảm thấy thần thái của nhóm người quái dị này thật kỳ quặc, ta dựa vào, đây là làm sao vậy?
Trên mặt ta có yêu khí a?
Làm sao tất cả đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm ngắm ta a?
Lâm Quân Tử đang định buông màn xe, đám người kia lại giống như tỉnh táo trở lại, đột nhiên tất cả đều quỳ xuống.
Bọn chúng nhất loạt mở miệng, thanh âm rõ ràng “Tham kiến đại tiểu thư!”
Lâm Quân Tử thật sự bị dọa, ta dựa vào, đây là làm sao nha?
Ai là đại tiểu thư a?
Nàng khẩn trương quay đầu nhìn nhìn Bạch Lộ.
Ngươi không phải là nữ phẫn nam trang đi?
Đại tiểu thư nhà ai a, có giá như vậy!
Nam nhân gầy gầy cầm đầu, quỳ trên mặt đất, thanh âm cực kỳ kích động nói:
“Mộ Dung Hàn nghênh đón đại tiểu thư đến chậm, thỉnh đại tiểu thư thứ tội, Cung chủ trên đường sắp tới! Đại tiểu thư trở về không có việc gì, thật sự là làm người ta cao hứng !”
Lâm Quân Tử nghe thấy tên này đột nhiên cả kinh, Mộ Dung?
Mộ Dung Hàn?
Như thế nào nghe như có chút quen thuộc đâu?
Bỗng dưng trong lòng chấn động, có phải hay không là Mộ Dung công tử của bọn Lý Nguyên a?
************************************
Thân phận của Quân Tử a, thân phận a, rốt cục công bố !
Mộ Dung Hàn
Bỗng dưng trong lòng chấn động, có phải hay không là Mộ Dung công tử của bọn Lý Nguyên a?
MK, Tên kia là cái gã ác ma muốn Lý Nguyên làm thịt ta, còn muốn lưu lại ngón tay ngón chân và lỗ tai ta a?
Chẳng lẽ là nam nhân trước mặt này?
Lâm Quân Tử ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Mộ Dung Hàn.
Tuổi còn trẻ, dáng người cao gầy, ngũ quan tính cũng tuấn tú, mũi cao thẳng, chính là đôi mắt dài nhỏ, trong ánh mắt quang mang rất hung ác nham hiểm.
Hơn nữa, màu da trên mặt hắn rất trắng , thuộc loại loại âm bạch, nhìn không khỏe mạnh lắm.
Lâm Quân Tử thô lệ như vậy nhưng cũng cảm giác được nam nhân trước mặt này, âm khí quá nặng .
Hắn là người muốn hại ta sao?
Lâm Quân Tử theo bản năng quay đầu nhìn Bạch Lộ liếc mắt một cái.
Thấy hắn thần sắc bình thản, im lặng ngồi ở chỗ kia, trong lòng nhất thời an ổn rất nhiều.
Nàng rụt lui về phía Bạch Lộ, hỏi Mộ Dung Hàn “Ngươi là ai? Cung chủ nào sẽ đến đây? Các ngươi rốt cuộc tìm ai nha?”
Mộ Dung Hàn rõ ràng sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nghe giang hồ đồn đại, nói đầu đại tiểu thư bị thương, mất đi trí nhớ, chẳng lẽ là thật vậy chăng?”
Lần này đến phiên Lâm Quân Tử kinh ngạc “Ngươi làm sao mà biết ta mất đi trí nhớ ? Ta là cái gì đại tiểu thư a? Các ngươi đều là ai a?”
Đôi mắt dài nhỏ của Mộ Dung Hàn ngạc nhiên một lát, thoáng hiện lên một tia như trút được gánh nặng.
Sau đó vẻ mặt gầy gò đề phòng được thay bằng một tầng cực kỳ thân thiết tươi cười
“Đại tiểu thư, người thật sự không nhớ gì cả? Người là muội muội của Lăng Tiêu Cung Cung chủ Lăng Tiếu Phong, Lăng Tiếu Vân a!”
“Bùm” một tiếng, Cửu Nguyệt từ trên xe ngựa té xuống.
Trong toa xe, trái tim Bạch Lộ cũng chìm xuống.
Trong đôi mắt tuấn dật vô song, nháy mắt xẹt qua một tia phức tạp, cảm xúc khó có thể nắm bắt.
Hắn có chút ảm đạm nhìn Lâm Quân Tử gần trong gang tấc, trong lòng vô lực thở dài.
Nàng quả nhiên thật sự là người của Lăng Tiêu Cung!
Lâm Quân Tử cũng là kinh ngạc vạn phần, một đôi mắt hạnh trừng thật to
“Tên của ta là Lăng Tiếu Vân? Ta là Lăng Tiêu Cung Cung chủ muội muội?”
“Đúng vậy, thiên chân vạn xác!” Mộ Dung Hàn khẽ mỉm cười đáp.
Trong đôi mắt dài nhỏ lóe ra hào quang phức tạp khó lường.
Lâm Quân Tử ngốc ngơ ngác giật mình, con mắt ngưng trệ, quên cả hoan hô.
Ta muốn ban cho ngươi
Lâm Quân Tử ngốc ngơ ngác giật mình, con mắt ngưng trệ, quên cả hoan hô.
Muội muội của Lăng Tiêu Cung Cung chủ a!
Nếu Lý Nguyên không có nói ngoa, Lăng Tiêu Cung là phú khả địch quốc a!
Trời ơi, đất ơi, a, chúa ơi, thần ơi, ta rốt cục khổ tận cam lai rồi a!
Lần này thật là đúng như ý muốn a!
Ta không chỉ có thể áo cơm không lo, vinh hoa phú quý, ta còn có thể trường kiếm giang hồ, khoái ý ân cừu .
MK, xuyên qua, thật đủ kích thích, đủ vận khí a!
Lâm Quân Tử chỉ thiếu chút nữa sẽ kích động bay lên!
Lời nói của Mộ Dung Hàn đột nhiên vang lên đánh gãy mơ màng bay bay của nàng.
“Đại tiểu thư, mau theo ta hồi cung đi, Cung chủ vẫn thật lo lắng cho người, hiện tại cũng mau ra khỏi thành đi! Chúng ta nhanh chóng trở về, cho huynh muội nhanh chóng gặp lại!”
Lâm Quân Tử đột nhiên tỉnh táo lại, nháy mắt nghĩ tới Mộ Dung công tử mà Lý Nguyên nói.
Lập tức rụt lui về phía sau, “Nhưng là, ta…”
Nói như thế nào đây?
Hiện tại cũng không thể một mình cùng tên đầy âm khí này trở về, vạn nhất, hắn chính là tên Mộ Dung công tử kia.
Vạn nhất hắn tính giết nàng chặt ngón tay,ngón chân, lỗ tai.
Nàng sẽ vui quá hóa buồn, ô hô ai tai a!
Lâm Quân Tử gấp rút vò đầu bứt tai, Bạch Lộ theo phía sau vươn tay, cầm lấy tay của Lâm Quân Tử.
Thanh âm ôn hòa vô hạn nói: “Ngươi đã biết rõ ràng chính mình thân phận, thật mừng cho ngươi. Nếu Lăng Tiêu Cung Cung chủ lập tức sẽ đến, ta tự tay đem ngươi giao cho hắn, cũng là dịp để kể công đi?”
Ngữ khí dừng một chút, Bạch Lộ làm như cố ý hướng về phía Mộ Dung Hàn nói: “Nghe giang hồ truyền thuyết đã lâu, ta cũng phi thường ngưỡng mộ phong thái của Cung chủ, hôm nay cơ duyên xảo hợp, đại tiểu thư dẫn ta tham kiến Cung chủ a!”
Lâm Quân Tử nghe thấy lời nói của Bạch Lộ, trong lòng thoải mái, khoảng cách kiên định xuống dưới.
Nàng thực cảm kích nhìn Bạch Lộ liếc mắt một cái, cười nói: “Này tuyệt đối không có vấn đề, ta sẽ làm cho Cung chủ ca ca hảo hảo thưởng ngươi, cảm tạ ngươi một đường không có bỏ rơi ta nha! Đi theo ta, ngươi điểm ấy trượng nghĩa sức mạnh, có thể cùng ta so sánh !”
Lâm Quân Tử đã không còn cảm giác nguy cơ, cười một cách vô tâm không phế.
Bạch Lộ nhíu lại chân mày, xẹt qua một tia u buồn, hắn nắm tay Lâm Quân Tử vẫn chưa buông ra, cúi đầu thanh âm trầm thấp không nghe thấy hỏi: “Nếu, ta muốn phần thưởng là ngươi thì sao?”
Trừ ta cho thống khoái?
Bạch Lộ nhíu lại chân mày, xẹt qua một tia u buồn, hắn nắm tay Lâm Quân Tử vẫn chưa buông ra, cúi đầu thanh âm trầm thấp không nghe thấy hỏi: “Nếu, ta muốn phần thưởng là ngươi thì sao?”
Lâm Quân Tử không có nghe rõ ràng lời của Bạch Lộ, hơi hơi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói cái gì? Nói lớn một chút!”
Bạch Lộ lại khôi phục khuôn mặt ôn hòa, thản nhiên tươi cười “Không có gì, có thể gặp Lăng Tiêu Cung Cung chủ , ta thật cao hứng.”
Mộ Dung Hàn mặt lạnh lùng sắc ám ám, đứng dậy, khách khí chối từ Bạch Lộ
“Đa tạ ý tốt của công tử, đại tiểu thư đã sắp về tới Duyên Châu, đây là địa bàn của Lăng Tiêu Cung chúng ta, sẽ không phiền công tử đưa tiễn. Huynh đệ chúng ta có thể bảo đảm an toàn cho đại tiểu thư!”
Bạch Lộ làm như đã sớm dự đoán được chiêu này, đối với Mộ Dung Hàn lạnh nhạt vi cười nói: “Ta biết Mộ Dung công tử thực lực, người của Lăng Tiêu Cung đều là nhân trung long phượng a! Chỉ là kẻ quê mùa như ta muốn kiếm chút tiện nghi, muốn trông thấy đại nhân vật, ngài liền dàn xếp đi!”
Mộ Dung Hàn giơ lên khóe miệng, hướng về Bạch Lộ mỉm cười, sau lưng tràn đầy sắc khinh ghét
“Vị công tử này, chúng ta Cung chủ nhật lí vạn ky, không phải muốn gặp có thể gặp , hơn nữa, bọn họ huynh muội hai người ly biệt thời gian dài như vậy, lúc gặp lại nhau, sẽ không hy vọng bị người khác quấy rầy !”
Lâm Quân Tử nghe thấy Mộ Dung Hàn chối từ trong lòng hờn giận, lập tức, dự đoán trong lòng đã xác minh bảy tám phần.
MK, xem ra Mộ Dung Hàn này quả nhiên không phải là kẻ tốt lành gì.
Công tử người ta đưa ta đi, ngươi từ chối làm gì a?
Nhất định là muốn thừa dịp lúc này có ý đồ xấu!
Nhìn thân phận, ngươi cũng chính là cái Lăng Tiêu Cung cầm đầu nho nhỏ, MK, ta làm sao đắc tội ngươi sâu như vậy đâu?
Nhất định phải diệt ta cho thống khoái sao?
“Mộ Dung Hàn, Bạch công tử dọc theo đường đi đã giúp ta rất nhiều, ta muốn Cung chủ ca ca thưởng cho hắn, ngươi sẽ không muốn nhiều lời đi.Ngươi xem là chúng ta vừa đi vừa chờ ca ca, hay là không đi , ở ngay tại nơi đây chờ ca ca?”
Lâm Quân Tử rõ ràng lưu loát đánh gãy lời từ chối của Mộ Dung Hàn.
MK, trước mặt nhiều người như vậy, ta đại tiểu thư ra mệnh lệnh , ta xem ngươi còn có thể nói như thế nào!
Mộ Dung Hàn quả nhiên sắc mặt trầm xuống, không nói thêm gì nữa, đành phải kiên trì nói: “Chúng ta vẫn là vừa đi vừa chờ Cung chủ đi!”