Đọc truyện Phúc Hắc Thần Quân Nghịch Thiên Tà Phi – Chương 8: Tổ chức mạnh nhất Tây Tử quốc
Sau khi đến Thanh hương lâu cô đã triệu tập Thanh phong và thanh linh.
_ Thanh phong, thanh linh báo cáo tình hình. – cô nghiêm giọng nói.
_ Chủ nhân, mới đây tổ chức đã mở rộng buôn bán về một số lĩnh vực như đổ phường, phường dệt, tửu lâu, trà lâu, hội đấu giá, tiệm rèn. Tất cả các địa điểm đặt chỗ rất nổi tiếng, thu nhập hàng ngày rất cao, bây giờ tài sản của tổ chức đã hơn cả hoàng thất Tây Tử quốc. Tất cả thuộc quản lý của Thanh linh. – thanh phong chậm rãi nói.
_ Thanh linh ngươi làm tốt lắm, tiếp tục phát huy. – cô tán thưởng nói. Phải nói là về lĩnh vực buôn bán thanh linh rất có thiên phú, chả qua thua cô. _ Còn ngươi? – cô hỏi thanh phong.
_ Chủ nhân, gần đây thuộc hạ đã triệu tập thêm các cao thủ đã đến cấp bậc huyền thánh rồi. Còn có tứ đại cao thủ võ lâm nổi danh giang hồ,họ còn trẻ tuổi nhưng thiên phú thật biến thái, đều nổi danh trên giang hồ và được mọi người đặt cho danh tứ đại cao thủ. Cả bốn đều đã là huyền thần. Lần lượt là Lam doanh, là nữ nhân, 16 tuổi. Huyết hồ, là nữ nhân, 16 tuổi. Phong Vấn, nam nhân, 17 tuổi. Lôi Tường, nam nhân, 17 tuổi.- thanh phong lại nói tiếp. Trong mắt có tỏ ra tôn kính cùng ngưỡng mộ.
_ Ân, triệu tập bốn người họ đến đây gặp ta. – cô nói.
Một lúc sau…
_ Lam doanh, huyết hồ, phong vấn, lôi tường bái kiến chủ tử. – cả bốn người quỳ xuống đồng thanh nói.
_ Thanh phong, thanh linh cùng mọi người tất cả ngồi xuống đi, ta có việc muốn nói. – cô nghiêm túc nói.
_ Bốn người các ngươi không phải người ở đây là từ thế giới thần bí kia đến phải không? – cô nhìn tứ đại cao thủ nói.
_ Dạ vâng, thư chủ nhân. – bốn người kinh ngạc nhìn cô không phủ nhận nói.
_ Thả nào, thiên phú và thực lực của mọi người thật cao a. – thanh linh nhanh nhảu nói.
_ Nhân tiện có mọi người ở đây ta sẽ nói cho mọi người biết một chuyện nhưng tuyệt đối không ai được nói ra ngoài nếu không hậu quả tự biết. – cô mắt lạnh liếc 6 người kia.
_ Vâng, chủ nhân bọn thuộc hạ nguyện trung thành. – cả 6 người cung kính đáp.
_ Ta tên thật là Diệp Bích Ca, đại tiểu thư của Diệp gia, phế vật trong mắt mọi người ở Tây Tử quốc, là nữ nhân. – cô dõng dạc nói.
6 người còn lại nghe cô nói mà hóa đá, đứng hình.
Sau một hồi…
_ Nhưng chủ nhân, người thực lực đâu phải phế vật sao mọi người lại đồn như thế? – 6 người đồng loạt nhìn cô.
_ Ta từ 3 năm trước mới tu luyện được nhưng chưa ai biết. – cô nói.
_ thì ra là thế. – cả 6 con người như hiểu ra.
_ Vậy,bây giờ ta phân chia công việc cho các ngươi. Thanh linh quản lí 3 tửu lâu của tổ chức đã mở( gồm Thiên Thư lâu, Thanh Nhã lâu, Lưu Uyển lâu), huyết hồ quản lý 2 phường dệt của tổ chức( gồm phường dệt Chu tước và phường dệt Phượng Vũ), Phong Vấn quản lý đổ phường và trà lâu của tổ chức( gồm sòng bài Long Hách và Thường lâu), lôi tường quản lý hội đấu giá Nguyệt Hi của tổ chức. Còn Thanh phong ngươi ở lại quản lý tổ chức. Tiệm rèn thì để cho Lãn ông quản lý( trưởng lão của tổ chức Bỉ ngạn). – cô phân phó.
_ Có việc gì tìm ta thì viết thư ta sẽ đến. – cô nói.
_ Mọi người giải tán, việc ai người đấy làm đi. – cô nói.
_ À, thanh phong tổ chức của chúng ta nhân số như thế nào? – cô nhìn thanh phong hỏi.
_ Chủ nhân, tổ chức vì qua nhiều người nên đã được xây rất rộng. Tổ chức gồm 600 thuộc hạ là cấp huyễn tông, 462 thuộc hạ là cấp bậc huyễn tôn, 452 thuộc hạ là cấp huyễn thánh, 4 người là tứ đại cao thủ cấp huyễn thần, và hai người là thuộc hạ và thanh linh là huyền huyễn sư. – thanh phong chầm chậm nói.
_ Tất cả những người khác không nói bọn thuộc hạ thì những người trong tổ chức đều ở độ tuổi 16,17. Và họ đều là người của đại lục thần bí kia. – thanh phong nói thêm.
_ Được rồi, mọi người việc ai ấy làm đi. – cô nói rồi phi thân biến mất, 6 người kia cũng biến mất như chỗ kia chưa từng có người.
Ngoài đường phố kinh thành… _ Ngươi nghe nói không, hiện nay có một tổ chức là Bỉ ngạn mới thành lập đã dành được danh hiệu đệ nhất ở Tây Tử quốc chúng ta đấy. Ngay cả hoàng thất Tây Tử quốc cũng phải nể 6 phần. – dân chúng nói.
_ Đúng đấy, mà những tửu lâu nổi tiếng trên khắp tây tử quốc chúng ta đều thuộc sự quản lý của tổ chức đấy. – dân chúng nói.
_ Tổ chức này rất thần bí, không ai trên giang hồ biết mặt của người trong tổ chức, mà nghe nói mỗi người trong tổ chức trên cổ sẽ có biểu tượng một bông bỉ ngạn đỏ. – dân chúng nói.
_ Đúng vậy, đấy chính là dấu hiệu nhận biết của người trong tổ chức, mà bông hoa bỉ ngạn đó chỉ có người trong tổ chức biết được hình dáng của nó. – dân chúng nói.
_ aiza, ta thật ngưỡng mộ nha. – dân chúng nói.
Học viện Tây Tử…
Khi trở về học viện cô đã thay nam trang thành một bộ thanh y thiếu nữ nhìn rất thanh tao, nhã nhặn. Rồi đi tìm phòng của hai vị bằng hữu. ( phòng cô là phòng đơn, phòng hai người kia là phòng kép nên ở chung).