Đọc truyện Phúc Hắc Thần Quân Nghịch Thiên Tà Phi – Chương 17: Rời học viện
Sau những ngày vui chơi ở Vân Lăng Quốc, ba người đã về học viện.
Học viện.
_ Ngân, ngôn ta nghĩ sẽ vắng mặt một thời gian, ta sẽ quay lại sau nha. – cô nhìn hai người nói.
_ Ê, thế ngươi định đi đâu chứ? – ngân nhìn cô.
_ Đi du lịch. – cô nói.
_ Vậy chúng ta chờ ngươi, ngươi sớm quay về nha? – hai người mặt buồn.
_ Ân. -cô gật đầu rồi quay đầu bước ra ngoài học viện.
Cô mua một con ngựa rồi cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Cô nghĩ sẽ rèn luyện thêm thân thể và học tập luyện khí.
Cô cứ cưỡi ngựa đi thế nữa ngày thì đến một thị trấn. Cô đi ngựa vào trong, bây giờ cũng đã là giữa trưa rồi nên cô phải đi tìm một chỗ nghỉ chân. Đi được một đoạn thì thấy được một khách điếm. Cô đưa cho tửu nhị con ngựa giúp chăm sóc rồi vào trong điếm.
Chủ quầy…
_ Khách quan muốn trọ phòng nào? Chỗ chúng tôi có phòng Thượng đẳng thì 100 kim tệ, phòng trung đẳng thì 50 kim tệ, phòng hạ đẳng thì 30 kim tệ. – chủ quầy vui vẻ giới thiệu. _ Cho ta một phòng thượng đẳng- rồi bảo tửu nhị cho lên trên phòng một thùng nước tắm.
_ Dạ, mời khách quan. – chủ quầy vui mừng.
Cô bước lên phòng, sắp xếp hành lý, lấy sẵn ra một bộ xiêm y màu lục và mạng che cùng màu để trên giường. Một lúc sau tiểu nhị mang nước tắm vào phòng cho cô rồi ra ngoài. Cô cởi y phục bước vào trong thùng nước. Làn da của cô trắng mịn, tay chân thon dài, ngực cấp D nảy nở, vòng eo thon gọn, mảnh khảnh, vòng ba căng tròn. Tóc xõa ra dài như thác nước. Bỗng cô cảm nhận được một luồng khí tức khác trong phòng.
_ Xin hỏi, người từ đâu đến chơi, không nói một tiếng để ta tiếp đón mà lại lén lút ngắm ta tắm. – cô vẫn bình tĩnh,thản nhiên.
_ Ai, bảo bối thật mẫn cảm a, thế mà lại nhận ra ta. Đúng, ta vào đây là trộm nhìn nàng tắm, cái gì ta cũng nhìn thấy hết rồi nên nàng yên tâm ta sẽ chịu trách nhiệm. – một giọng nam quyến rũ vang lên. Vâng, và đây chính là mỗ nam chính nhà ta Độc Cô Dạ( Lăng Cảnh Thần).
_ Nói quá, ta không cần chịu trách nhiệm, chỉ cần ngươi mau mau cút ra ngoài để ta mặc quần áo. – từ lúc tên kia mở miệng cô đã nhận ra là cái tên yêu nghiệt hồi trước cô gặp nhưng vẫn giữ vẻ mặt hết sức bình thản.
_ Nhưng mà ta cần a. – hắn cười nói. Hắn vẫn một bộ dáng yêu nghiệt với bộ y phục đỏ chói mắt.
_ Cút ra ngoài. – lần này cô thật không kiên nhẫn được nên hét nhỏ một tiếng.
_ aida,bảo bối tức giận a, ta không trêu nàng nữa, hôm sau gặp lại a. – hắn nói xong cười một cái rồi phiu… Biến mất không động tĩnh.
_ A, tên giở hơi, để hắn nhìn thấy rồi làm sao đây? Làm sao đây? – lúc này cô mới bắt đầu bối rối lên.
_ Hứ, để ta gặp lại,ngươi chết chắc.- cô tức giận nói. Sau đó bước ra mặc y phục và đeo mạng che, vấn sơ tóc lên.