Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 )

Chương 9


Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 9


Giữa lòng hồ sóng sánh ánh nước, nổi lềnh bềnh trên đó là một tấm thảm nhung đỏ thẫm, trãi đều đồ ăn thức uống, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, quyến rũ tâm hồn ai đấy.
Zina lén lút như một chú mèo ăn vụng, lấp lét khịt khịt mũi, hít hà mùi thức ăn thơm phức. Nhảy ào nép mình vào thân cây anh đào to cao sừng sững, cô dè chừng xung quanh, hé ti hí một mắt, khảo sát tình hình hiện giờ, thập thò mãi một chập, Zina mới thở phào, ra khỏi chỗ trú ẩn, đưa hai tay chống nạnh, đảo mắt quanh một vòng, tìm kiếm thứ gì đó.
Có cần thần thần bí bí như vậy không, thứ gì đó chính là đồ ăn đấy. Chẳng hiểu sao cô liên tục phát đói, cả dạ dày lẫn bao tử, cứ thi nhau biểu quyết. Vỗ bụng trấn an “con cưng”, Zina ưỡn người, hít một hơi thật đậm, cảm nhận hương vị đồ ăn trong gió. Mùi càng ngày càng nặng, có vẻ đồ cô cần tìm, đã ở rất gần đây. Chú ý quan sát kĩ thêm một chút, hình ảnh “bàn tiệc mini” nhanh chóng lọt vào đôi đồng tử đen láy Zina, cô chắp hai tay vào nhau, xoe tròn hai con mắt, “Oaaa” lên một tiếng kinh ngạc rõ rệt. Ba chân bốn cẳng nhào tới bên bờ hồ, con ngươi cô long lanh tia sao sáng, nước miếng trào khỏi miệng, tay vịn chặt vạt áo, ý trí kiên quyết phải lấy bằng được chỗ thức ăn trên thảm kia. Nhưng, mấy thứ ngon ăn đó ở tận giữa lòng hồ mênh mông nước mát, nếu cô muốn no bụng, tốt nhất là nên hy sinh cái gì đấy, ví dụ như… bơi lội chẳng hạn. Chính xác là như vậy, phải bất chấp tất cả, tuyệt đối dành cho được đống đồ ăn mĩ vị.
Xăn tay áo ống quần, cô thở phù phù khởi động, làm vài động tác nóng người giống mấy vận động viên trên ti vi. Cởi bỏ đôi dép rẻ tiền, Zina bước lên mép hồ, mái tóc nâu lù xù không rõ ngắn hay dài tung bay trong gió, khuôn mặt đen xì, lem luốc của cô phơi ra giữa nắng vàng, làn da bẩn bẩn tê lên ran rát. Cô đưa tay quệt chán, chét thêm một vết đất mỏng trên gương mặt kì dị. Ngúng ngẩy ngóng xem có ai đi ngang qua không, Zina nhẹ nhõm vì giờ là buổi trưa. Thế thì lại càng tốt, có lẽ không mấy ai để ý có người bơi dưới hồ. Hất qua mấy cọng tóc lòa xòa trước mặt, cô nhón một chân, chạm nhẹ xuống nước, cảm giác buốt các đầu ngón chân dần dần xâm chiến lấy xúc giác cô, cô cắn chặt răng, lội ra giữa hồ, ngụp lặn liên tục, hổn hển thở dốc. Nước trong hồ lạnh quá, may mà xưa kia cô từng trông hồ cá cho người ta, kinh nghiệm bơi lặn cũng am hiểu một chút, nhưng ở cái tình trạng áp suất lên cao, trọng lực giảm mạnh này, nguy cơ khó hô hấp và chuột rút chân rất lớn, cô nên lên bờ tìm cách giải quyết khác, hoặc lựa chọn bỏ cuộc, và ngồi ngắm tấm thảm thức ăn trưng bày trước mặt, nếu chuyện đó xảy ra, Zina cô thà cắn lưỡi tự tử, còn hơn bị tra tấn sống không bằng chết, chỉ vì cơn đói hoành hành.
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Zina trèo lên từ mặt hồ ướt sũng, Haru bình thản tựa lưng vào nhành cây, vắt vẻo mình trên đó, lãnh đạm xem bộ phim thực tế cực kỳ hay, có tên là “mèo vờn chuột”. Vuốt qua phần mái hung đỏ che mắt, anh thầm cười trong bụng. Thực tế mà nói, với con gái, anh không hề có chút hứng thú gì, nhưng cô ăn mày này thì khác, sự xí xớn, hồn nhiên của tâm hồn cô khi thấy đồ ăn đều là bản năng, không dối trá, không lừa đảo, mọi cử chỉ, hành động ấy cùng xuất phát từ những phản xạ tự nhiên, đời thường nhất. Có thể Haru ghét lũ con gái hễ thấy anh là cuồng điên gào thét, trước mặt anh giả vờ ngây thơ, trong sáng, nhưng với Zina thì ngược lại, một cô gái yêu miếng ăn hơn cả mạng sống, đây là lần đầu tiên, anh gặp thể loại con gái kì lạ khác người như vậy. Thật khiến Haru anh, thực sự muốn… vui đùa một chút.
***
Nhờ vào quyền năng của nữ hoàng huyền thoại Libra Angela The Fence III, mở ra cánh cổng không gian cách điệu đặc biệt, rút ngắn thời gian bay từ hành tinh phù thủy đến trái đất chỉ còn lại hơn một tiếng đồng hồ.
Yuki sửa soạn hành lí kĩ càng, mình khoác áo choàng lông trắng chấm đất, kéo mũ đội che nửa mặt, ẩn đi đôi mắt hai màu ma mị. Cầm quyền trượng bạch kim lấp lánh, cậu cung kính cúi chào cha mẹ, nhẹ nở nụ cười trấn an Libra.
– Con sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao. Cha. Mẹ. Hai người, xin bảo trọng.

Libra tỏa sáng ấm áp, dịu dàng ôm đứa con trai duy nhất vào lòng, khóe mắt khẽ long lanh ánh nước nóng hổi. Yuki tách mẹ Libra ra, Riuzo vòng tay vỗ vỗ, để vợ tựa vào vai mình, âu yếm. Nhìn cha bằng ánh mắt của người đàn ông trưởng thành, Yuki hơi khom lưng, trịnh trọng thốt ra từng chữ.
– Con xin giao mẹ cho cha. Người hãy chăm sóc mẹ thật tốt, con đi sẽ sớm quay về, xin cha mẹ, cứ yên tâm về đứa con này.
Riuzo mỉm cười, gật đầu hài lòng.
– Bảo trọng, con trai.
Lời đức vua vừa dứt, cũng là lúc Yuki khoát áo lên đường. Hai vợ chồng chăm chăm nhìn đứa con mà họ đã bảo bọc suốt mười mấy năm nay, khuất dần vào khoảng không bao la vô tận. Kéo vợ vào lòng, Riuzo khẽ thủ thỉ bên tai Libra.
– Cuộc chiến của chúng ta đã kết thúc. Mọi chuyện bây giờ, đều là của lũ trẻ. Đã đến lúc, cuộc chiến của chúng, nên bắt đầu.
Và dĩ nhiên, người chỉ huy cuộc chiến ấy, không ai khoác ngoài đức vua tương lai – Yuki Tsutoshi. Hay còn gọi…
Appollo Angela The Fence IV.
***

Nhảy từ trên cây anh đào xuống, Haru phất tay hóa ra chiếc xích trượng đỏ thẩm óng ánh, niệm chú cho nó vươn dài ra giữa hồ, khều nhẹ tấm thảm để nó trôi dạt vào bờ hồ. Zina chống tay suy tư, cơ hồ cũng chỉ để tìm cách lấy đống đồ ăn trên mặt nước, thấy có thứ gì đấy khiến chiếc thảm hư đốn chịu tấp vô bên bờ, cô sung sướng cười toe toét, nhanh nhẹn co dò chạy đến chỗ thảm cập bờ. Những tưởng niềm vui khi lấy được thức ăn ngon sẽ kéo dài vô tận, ai ngờ, Zina còn chưa kịp đụng vào đĩa đồ ăn, trước mắt cô bỗng hiện ra một hỏa thần ca ca, đẹp trai điên đảo. Phải miêu tả sao để kể siết vẻ điên đảo đấy nhỉ? Là thế này đây, anh sở hữu một làn da trắng hồng, nếu không muốn nói là trắng toát, mái tóc hung đỏ nổi bật giữa nắng trưa gay gắt, lông mày dày đậm, đôi mắt huyết dực lạnh lẽo, sống mũi cao sang khí khái, bờ môi mỏng dẹt, phía làn dưới có đường chẻ dọc, chứng tỏ chỉ số đào hoa của người này phải cực cực cao. Anh mặc một chiếc pull xám, bỏ thỏng ngoài quần âu nhạt màu. Đút hai tay trong túi, Haru khẽ nhếch môi, nở nụ cười sát gái đang làm mưa làm gió, nổi tiếng khắp trong trường. Anh luôn tự tin vào nụ cười nửa miệng mê hoặc của mình, vì trong Witchcraft này, chưa người con gái nào có thể cưỡng lại nó, trong đó có cả cô, theo cậu nghĩ là vậy.
Và thật sự giờ đây, Zina đang chết sững, mắt tròn xoe nhìn chàng trai tuyệt mĩ không chớp. Quả thực nụ cười ấy, lực sát thương rất cao, rất khiến cô rung động, nhưng cho dù anh có đẹp hơn thiên thần đi chăng nữa, thì vẫn thua xa… đồ ăn yêu quí của cô.
Sực tỉnh trong vòng năm giây, Zina chớp chớp đôi mắt đen láy, hếch cao bản mặt ngang nhiên đi lướt qua anh, đến cả liếc nhìn cô cũng chẳng thèm. Nụ cười ngạo nghễ trên môi Haru đông cứng, anh nhíu mày quay lại nhìn cô gái ăn mày kì dị, hai chữ “thắc mắc” bỗng xoay quanh người anh, một câu hỏi hóc búa được đặt ra từ đây.
Chả nhẽ, cô ta không bị vẻ đẹp trai của anh… quyến rũ?
Có một sự tưởng bở không hề nhẹ ở anh chàng hỏa thần Haru này. Quyến rũ cô sao? Anh ta có vé? Anh không ăn được, cũng chẳng uống được, ngoài cái mã đẹp trai một chút ra, nhìn anh còn thua xa mấy món ăn trên thảm.
Bị cô bơ một cách trắng trợn, Haru mím môi, lại gần chỗ cô đứng, tay khoanh trước ngực, mắt khẽ liếc sang cô, kiểu như đang cố tình gây sự chú ý. Zina ôm trọn ổ bánh mì, hít hà hương thơm phức, sau đó cắn một miếng thật to, híp mặt nhai nhồm nhoàm, tận hưởng vị ngon ngọt bên trong từng tấc bánh, mặc kệ người gần đấy, đang cau mi nhíu mày cực độ. Nhích đến sát gần cỗ, Haru cố ý hắng giọng e hèm.
Zina vẫn cắm đầu cắm cổ nhai như hùm đói.
“Cạch”

Hoàn toàn mất kiên nhẫn, Haru nóng mặt, thô bạo dọng mạnh cây xích trượng lên tấm thảm nhung đỏ, gằn gằn nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Zina hơi khựng lại động tác ăn, ngoái qua nhìn đáp trả. Kẻ phá đám bữa ăn của cô, không ai khác chính là tên hỏa thần điển trai. Nhận thấy mình đã thu hút được sự chú ý ở cô, Haru lạnh giọng lên tiếng.
– Đó là đồ ăn của tôi.
Zina dừng nhai hai giây, sau đó thản nhiên vừa ăn vừa đáp lại.
– Thì sao?
– Cô đang ăn đồ – ăn – của – tôi. – Hỏa thần mỹ nam cố ý nhấn mạnh bốn chữ sau cùng.
Zina vẫn nhàn nhã nhai tiếp, không ngại mà ném lại tập hai hai chữ…
– Thì sao?
Haru cứng họng trước sự nai tơ không biết sợ là gì của cô, anh cắn môi vuốt mặt trong vô thức. Cô gái ăn mày xấu xí này, đúng là to gan lớn mật.
– Cô là học viên mới? – Giữ lại một chút bình tĩnh, anh nhỏ nhẹ hỏi thăm.
– Ừm. – Zina giải quyết xong vấn đề cấp bách cho dạ dày, lấp liếm các đầu ngón tay dính đầy mảnh vụn thức ăn thừa, trong đó bao gồm cả vi khuẩn và bụi bẩn ở trên bàn tay.
Rùng mình một cái, Haru chỉ xích trượng vào cô, xem xét một lượt từ trên xuống dưới. Cả người mặc toàn vải rách, người ngợm đen thui lem luốc, tóc tai bung xù rũ rượi, hơn thế nữa là giờ đây cơ thể cô ướt chẹp nhẹp sau vụ lội nước, ngoài đôi mắt to tròn đen láy, sáng lung linh nổi trội, mọi thứ trên mình cô đều là đồ… phế thải, nếu nói toẹt ra.

– Này lọ lem, cô chui lên từ xó nào vậy?
– Xó nào? – Zina ngạc nhiên đảo mắt, sau đó chép miệng xoa xoa xương cằm. – Anh… đã từng nghe qua bang hội Cái bang chưa?
– Bang hội Cái bang? – Haru nheo mày tò mò.
Zina gật gù híp mắt. Song tự nhiên chỉ vào chính mình.
– Đừng thấy tôi thế này mà hiểu nhầm tôi là ăn mày. Đây… là Cái bang style, rất thịnh hành ở khu chợ Nobura ở Tokyo đấy.
Cô hiểu những kẻ nhìn mình nghĩ gì trong đầu, họ luôn tránh xa cô và coi cô là mọi rợ, là con đầu đường xó chợ, không một ai dám lại gần cô, dám bắt tay làm quen với cô. Nhưng anh chàng kì lạ này thì khác, mặc dù ham ăn tục uống, nhưng nhất cử nhất động anh ta làm nãy giờ, cô đều biết hết và hiểu được hết. Anh muốn kết bạn với cô, nhưng vẫn còn ngại giao tiếp. Không sao, nếu anh ngại thì để cô, Zina cô không có gì là không dám làm, được một hỏa thần tuấn mỹ kết giao bạn bè, như vậy là quá tuyệt rồi.
Haru vân vê cằm đăm chiêu, chưa bao giờ anh nghe nói tới ba từ “Cái bang style”. Zina thầm cười trước thái độ căng thẳng lạ thường trên mặt anh. Hỏa thần đẹp trai đúng là đồ ngốc, cô bảo vậy cũng tin. Thật khờ khạo quá đi.
***
Trong khi ấy, tại dãy nhà phía bên kia, đối diện với hồ chứa nước Witchcraft, là thân ảnh của một chàng trai cô độc, lạnh lẽo nhìn hai con người trước mặt nói cười bên nhau. Chiếc áo lông trắng chàng trai khẽ phập phờn bởi gió, mái tóc vàng óng lũ xũ che đi nửa khuôn mặt, đôi mắt xanh băng lãnh, chuyển thành màu đỏ lạnh căm. Cậu đứng trân trân một chỗ, không cử động, cũng chẳng nhúc nhích. Trong đôi đồng tử óng ánh ấy, chỉ tồn tại hình ảnh của một cô gái hồn nhiên đang cười đùa …
Zina Miyano.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.