Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 42.6
Yuki quỳ gối bên giường nữ hoàng, mổ tay nắm lấy tay mẹ, một tay khẽ đặt lên bụng bà. Chất độc trong cơ thể Libra lại tái phát, nữ hoàng vừa thở dốc vừa ho sù sụ, thứ chất lỏng đen tuyền đặc quánh rỉ ra từ lớp môi trắng bệch, nhợt nhạt. Thủy tước Ayane nén lệ cùng hoàng tử Aries vận phép kìm sự lan tỏa của độc tố vào tĩnh mạch, đồng thời giảm bớt cơn đau cho nữ hoàng Libra.
Ngoài thềm điện linh lung, Honso thở dài đưa mắt chạm lên mặt trăng Atenist đã gần bị bóng tối nuốt chửng, lực bất tòng tâm không thể cứu giúp.
Tiếng bước chân khe khẽ vang đều trong không gian im ắng. Honso hơi lạc mắt, hướng nhìn thân ảnh cô gái trẻ với đôi đồng tử tím biếc ma mị vừa xuất hiện bất ngờ. Cúi đầu một cách lễ phép, cô gái lạnh lẽo cất giọng.
– Thưa cha, con đã tìm ra cách cứu sống nữ hoàng.
Honso nhíu mày khó đoán. Trầm mặc một hồi lâu nghiền ngẫm lời cô con gái đầu gia trưởng, cậu nhếch cằm, rủ rỉ trong họng bằng âm lượng nhỏ nhất.
– Cách gì?
Chika im lặng một lát, sau đó ậm ừ, rồi ôn tồn trả lời cha.
– Đó là ….
***
Bước ra từ thư phòng kín mít với chiếc hộp vuông vức hình chữ nhật, bên trên trạm khắc tinh xảo hàng tá chữ tượng hình kỳ dị, Mira hiền hậu đặt nó vào bàn tay nhỏ của Zina, kéo cô ngồi xuống chiếc đi văng quý tộc đỏ chói. Bà bận váy cổ điển xanh ngọc, tóc búi cao gọn ghẽ, nhan sắc tuy đã một con một chồng nhưng vẫn đậm đà không phai.
Ngờ vực nhìn lỗ khóa ánh bạc giữa mép hộp gỗ đẹp mắt, Zina ngơ ngác hỏi mẹ.
– Con thật sự là hậu duệ hộ pháp ánh sáng sao?
Nhẹ nhàng gật đầu nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô con gái thất lạc suốt mười lăm năm trời, Mira xúc động kìm nén nước mắt chảy ra khỏi khóe mi hoen lệ.
– Phải. Con là Zina Miyano, là chủ nhân gia tộc Miyano, là hậu duệ ánh sáng, và là con ruột của ta và cha Kaito. Chúng ta đã tìm con suốt mười lăm năm không ngừng nghỉ, ngày ngày đều ngóng trông tin tức của nữ hoàng. Ta và cha con đã sống rất đau khổ khi để mất con.
Vừa nói, lệ bà Mira vừa rơi lả chả xuống mu bàn tay gầy gò nơi Zina, ấm áp và nóng hổi như tình thương bấy lâu nay bà thầm giấu kín. Sau khi rời khỏi chính điện trở về tư gia Miyano ở núi Waldze, Kaito và Mira quyết định nói ra toàn bộ sự thật cho Zina biết, thái độ của cô lúc ấy, ngạc nhiên có, bàng hoàng có, và hơn hết là nét mặt rưng rưng như sắp khóc khi cô ôm chầm lấy người mẹ ruột thịt đã sinh ra mình. Cha Kaito từ tốn kể Zina nghe về sự cố cô mất tích, về gia tộc Miyano, và cả về thân thế tân quang hộ pháp tương lai bên cạnh nữ hoàng của cô. Zina không biết mình nên cười hay nên khóc, điều duy nhất cô cảm nhận được là tình yêu thương to lớn của cha và mẹ mang đế ình, ít nhất cô cũng hiểu ngay từ đầu sự cố cô lưu lạc dưới trái đất chỉ là vô tình, không phải bị bỏ rơi như cô từng nghĩ trước đây. Chấp nhận đón nhận sự thật và đồng ý trở thành hộ pháp ánh sáng mặc ẹ Mira hết lòng khuyên can, Zina cười hiền nhìn cha mẹ bằng đôi mắt kiên định, quả quyết nói.
– Con biết cha mẹ là muốn tốt cho con, nhưng vương quốc này sẽ gặp nguy hiểm nếu con chỉ biết tận hưởng sự bảo bọc của cha mẹ. Hotaru, Rika, Chika và Haru, bọn họ luôn chiến đấu hết mình vì nữ hoàng vĩ đại. Mặc dù gặp gỡ với nữ hoàng không nhiều, nhưng con thấy rõ người là một bà mẹ vô cùng thương yêu thần dân vương quốc, thân là một trong những công dân được nữ hoàng thương yêu, con không thể mang năng lực của mình giấu đi mặc kệ thế sự, chuyện nữ hoàng chắc cha cũng đã biết, chính vì vậy con càng không muốn trốn chạy.
Nghe xong lời con gái chắc như đinh đóng cột, Kaito tuy buồn nhưng cũng không thể phản đối, Zina của ông nói rất đúng, gia tộc Miyano vốn là gia tộc được bao đời nữ hoàng ưu ái, nếu không có Libra không chịu bỏ cuộc tìm kiếm cô con gái thất lạc của gia tộc họ, chắc chắn Kaito và Mira sẽ không có ngày hôm nay. Ngậm ngùi gật đầu đồng ý để con gái yêu quý gia nhập nhóm tân hộ pháp, Kaito thông báo Zina về lịch trình luyện tập sắp tới. Kéo cô vào phòng chờ phía thư phòng, Mira mang ra hộp đũa thần của truyền nhân ánh sáng mà gia tộc Miyano cẩn thận cất giữ bấy lâu nay, giao lại cho chủ nhân nó thực sự thuộc về.
Nhẹ nhàng vuốt tóc Zina, Mira đặt mắt về cây thánh giá bạc cô đeo ở cổ.
– Chìa khóa hộp đũa chính là gươm ánh sáng. Con mở ra đi.
Vâng lời mẹ, Zina tháo dây chuyền, cẩn trọng tra chìa vào ổ bạch kim, vặn nhẹ. Tiếng tạch vang lên giòn tan, nắp hộp gỗ hơi bật ra. Zina nhìn mẹ do dự. Bà Mira cười hiền hých tay con gái, ý muốn bảo cô mau xem xem. Hít một hơi thật dài, Zina giữ tỉnh táo, mở nắp hộp.
Đó là một chiếc đũa đen tuyền giản dị như bao chiếc đũa khác, ốp lót tay cầm dát bạc óng ánh, phong cách tuy đơn giản nhưng sức mạnh ẩn chứa trong nó không hề tầm thường. Mira đích thân gỡ chiếc đũa ra khỏi hộp, đặt vô lòng bàn tay nhỏ nhắn của Zina, ngọt giọng bảo ban.
– Nó sẽ đồng hành với con hết cuộc đời hộ pháp, khi con chấp nhận làm chủ nhân của pháp bảo này, đồng nghĩa với việc con sẽ lãnh đạo nhóm hộ pháp tương lai. Zina, con hãy suy nghĩ kỹ một lần nữa, ta không muốn con gặp nguy h…
– Mẹ à, con đã nghĩ rất lâu rồi. Cho dù có chuyện gì xảy ra, con nhất định phải hoàn thành trách nhiệm của một hộ pháp hoàng tộc. Lòng tốt của cha mẹ, con gái bất hiếu không thể trả hết.
Cắt ngang lời lo lắng mẹ Mira dành ình, Zina tủm tỉm vòng tay ôn lấy bà khuyên giải. Hiểu tính khí bướng bỉnh không đổi của Zina từ lúc bé đến lớn, Mira thở dài thôi không nói nữa. Cuộc hội ngộ gia đình nhà Miyano diễn ra trong sum vầy ấm cúng. Sáng sớm hôm sau, Zina cáo biệt cha mẹ trở lại cung điện hoàng tộc, sẵn sàng cho kỳ tập huấn hộ pháp. Lần này đối diện với mọi người, thân phận và vị trí của cô sẽ khác, không còn là đứa học viên hậu đậu, nhút nhát luôn cần sự che chở, mà là thủ lĩnh ngũ hộ pháp, quang phù thủy – Zina Miyano.
***
Thông báo chính thức Zina chính là hộ pháp ánh sáng bị thất lạc được Honso truyền đến mọi người, hai kẻ không giấu nổi sự ngạc nhiên biểu hiện qua khuôn mặt là Hotaru và Rika. Ngoại trừ Chika và Haru im lặng không lên tiếng, cả hai cô cậu kia đều chấp nhận Zina làm thủ lĩnh tương lai, năng lực Zina, Hotaru và Rika từng nếm thử, không có lý do nào để từ chối cô xứng đáng sở hữu địa vị đó.
Khóa huấn luyện diễn ra vô cùng khắc nghiệt, phòng tập của năm người đều được thiết kế riêng, ngoài giờ ăn trưa và ăn tối, ngũ hộ pháp hầu như không gặp nhau nhiều. Phía hoàng tử Yuki cũng không có bất kỳ động tĩnh gì mới. Một tuần tập luyện mệt nhọc nhanh chóng trôi đi.
Bước ra từ khu tập huấn dành riêng cho hộ pháp ánh sáng, Zina hổn hển thở, nằm dài giữa sân luyện tập, trùm khăn mát kín mặt, vừa nhắm nghiền mắt vừa suy nghĩ lung tung. Bầu trời ngả sương đêm, mặt trăng Atenist nặng nề nhô nhấp trên mảnh trời xám xịt, phần lớn bề vàng đã bị bóng đen nuốt chửng, chỉ dư giả chút ánh sáng leo lắt rọi xuống thân thể vã mồ hôi của cô.
Bất chợt bóng sáng yếu ớt biến mất, trước mặt Zina bỗng tối sầm. Cô giật mình, mở mắt. Đứng cạnh cô là thân ảnh ai đó rất cao, chân đi dày mũi nhọn đen kịt, tấm áo lông trắng chấm đất rạo rạt, mái tóc khẽ rung rung bởi gió. Bật dậy một cách phản xạ, cô kéo khăn mặt xuống, hồ hởi.
– Yu …
Thế nhưng lời còn chưa ra khỏi họng, Zina tròn mắt nhìn Haru nín bặt, pha chút vẻ hụt hẫng. Cậu nheo mày cúi thấp người xuống gần cô, khóe môi nhếch lên đường cong hoàn hảo, hút hồn.
– Em đang đợi ai ư? – Khẽ nhả giọng, Haru nhướn mi tâm nhìn Zina nghi hoặc.
Ngay lập tức hai má Zina bỗng nóng phừng, cô nghiêng đầu né tránh cặp đồng tử đỏ rực quét khắp nét mặt cô, vẻ ngượng ngập thể hiện rõ qua từng gân máu. Bất giác, Haru phá lên cười ha hả. Zina càng bối rối hơn. Nhìn cô sắp nấu chín mặt mũi bằng thân nhiệt cơ thể, cậu thôi không chọc cô nữa, đi vòng ra sau, rồi đặt hai tay lên vai cô nháy mắt tinh nghịch.
– Có muốn ngắm cảnh vương quốc pháp thuật không?
Giật mình ngơ ngác, Zina mím môi suy ngẫm một chập, xem mình có nên đi cùng Haru không. Chuyện ở Witchcraft lần trước, cô vẫn chưa nói rõ với cậu, Haru thích cô, cô hiểu, nhưng không phải tình cảm nào cô cũng có thể đón nhận, hơn nữa, với Haru, cô chỉ coi cậu là một người bạn thân không hơn không kém, nếu cứ để vấn đề này gây trở ngại trong mối quan hệ giữa cậu và cô, cô thà bây giờ trực tiếp nói chuyện thẳng thắn, như vậy Haru sẽ không còn trông chờ gì cô nữa.
Nhoẻn miệng cười tủm tỉm, Zina lách mình đứng dậy phủi quần áo, vắt chiếc khăn qua cổ song bảo cậu chờ cô đi thay đồ.