Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 )

Chương 41.5


Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 41.5

Bầu trời ráng sương mù, vương quốc pháp thuật ngập trong thứ ánh sáng mờ ảo mà mặt trăng Atenist yếu ớt truyền xuống. Sự căng thẳng trong vấn đề đẩy lùi hắc khí vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết, thần dân hành tinh phù thủy ngày một rơi vào tình trạng hoang mang và hoảng sợ.
Chính điện đã lên đèn. Thấp thoáng sau cánh cửa lim đính đá là thân ảnh một người phụ nữ trẻ đẹp, xung quanh phát quang dịu nhẹ, trang phục trên mình giản đơn, phong thái có chút ưu sầu, đang mãi mê phê duyệt số văn kiện chất cao như núi ngay bên cạnh cô. Suốt ba ngày nay, số tấu chương dâng lên từ các quý tộc địa chủ đều liên quan tới mối lo sợ về việc nguyệt thực xảy ra với Atenist, mặc dù nữ hoàng Libra luôn hết mực khẳng định và chắc chắn, sẽ bảo vệ và không để bất kỳ nguy hiểm nào xảy đến với vương quốc pháp thuật, nhưng có vẻ không ai dám tin tưởng hoàn toàn về lời hứa này.
Bước vào đại điện với tư cách là hầu tước thân tín bên cạnh nữ hoàng, Sena đặt tách trà nhả khói trước mặt Libra, bàn tay vô thức đẩy gọng kính nơi sống mũi, song nghiêm nghị quắc mắt như ám chỉ cô nên nghỉ ngơi một lát. Hiểu ý bảo mẫu không muốn mình tiếp tục cắm mặt vào sách vở, công văn, Libra ngoan ngoãn mỉm cười, ngay lập tức nâng tách trà thơm nồng dịu mát thổi nhẹ nhàng, sắc mặt bỗng giãn nở theo nhịp thư giãn.
Một phút lặng lẽ trôi qua, nữ hoàng chỉ ngửi chứ không dùng trà. Sena nóng lòng bấm ngón tay thưa.
– Người không dùng trà sao?
Âm giọng Sena phá vỡ sự cân bằng động tĩnh trong khán điện. Libra hơi ngơ ngác ngước nhìn vị cựu giáo sư đã từng dạy dỗ mình trước kia, đáy mắt ẩn hiện tia ngạc nhiên khôn siết. Thái độ của Sena hình như không được bình thường, hằng ngày bà đều kiên nhẫn đợi cô thổi nguội trà rồi mới uống, thói quen này Sena chính là người rõ nhất, trên thực tế bà lại là người dạy cô đức tính kiên nhẫn, không vội vàng, không hấp tấp, vậy mà hôm nay, chỉ một ly trà cũng khiến bà phân tâm không ít.
Nhận ra ánh mắt kỳ lạ Libra dành ình, Sena hơi chột dạ, tiến tới một bước, thở một hơi thật dài, sau đó đưa tay day chán.
– Thứ lỗi cho thần vô dụng. Tình trạng mặt trăng Atenist đang ngày càng xấu đi, áp lực phía hoàng tộc vô cùng căng thẳng. Một số tin đồn không tốt về người đã bắt đầu lan rộng. Thân là cận thần, ta lại không thể giúp gì hơn.
Nom bộ dạng lực bất tòng tâm của Sena, Libra bỗng nhoẻn miệng cười rạng rỡ, khẽ khàng nắm lấy đôi tay nhẵn mịn nơi bậc tiền bối đã hy sinh không nhỏ vì mình. Tấm lòng Sena, Libra hiểu rõ hơn ai hết, nếu năm đó không có bà giúp cô trốn chạy khỏi mụ pháp sư Suria, chắc có lẽ giờ đây cô không còn cơ hội ngồi trên ngôi báu này, sở hữu một gia đình hạnh phúc và một vương quốc phồn vinh. Công lao to lớn của Sena, Libra sẽ muôn đời khắc ghi vào xương tủy.
Thở phào uống cạn tách trà thơm phức mà Sena đặc biệt mang tới, Libra ra lệnh cho bà nên về nghỉ ngơi sớm, giữ gìn sức khỏe.
Khom mình hành lễ kính trọng, Sena ôm khay trà quay gót rời khỏi đại điện. Ngón chân vừa nhón qua ngưỡng cửa chính điện lấp lánh, bờ môi Sena bất chợt hé nở nụ cười nham hiểm, đồng tử dịu dàng đỏ quạch, khí khái ẩn hiện tà chú. Biến mất sau dãy hành lang sâu dài hun hút, Sena khẽ nhếch bờ môi, nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ.

“Một đám ngu xuẩn”.
***
Trước lúc Rei giết Dest một tiếng.
Haru hùng hổ ra khỏi phòng hội đồng, sắc mặt tuy lãnh đạm nhưng hằn rõ mấy tia nhăn nhó ẩn hiện mập mờ. Zina e dè đi sau cậu chừng ba bước, bờ môi phồng lên xẹp xuống thay cho thái độ bất mãn đối với Haru.
Khu vực tháp thư viện yên tĩnh lạ thường, làn độc khí thấp thoáng bay nhảy, bầu trời không một hạt nắng, khung cảnh xám xịt như muốn đổ mưa.
Bàn chân Haru bỗng dưng chậm lại, đôi tay màu đồng bỏ thững co quắp, từng đường gân xanh nổi cụm chằng chịt xuất hiện. Chưa ai thấy Haru nổi giận bao giờ, từ nhỏ đến lớn cậu luôn mặt lạnh mày nhạt, ngay cả khi đánh thua nữ hoàng cậu chỉ lạnh lùng bỏ đi. Ấy vậy mà giờ đây, Haru lại nổi cơn thịnh nộ với người con gái cậu yêu thương nhất. Zina rất bướng bỉnh, sự bướng bỉnh của cô làm cậu phát cáu. Đồ ngốc nghếch không hiểu chuyện như cô lấy gì mà đòi chiến đấu, cô tưởng chỉ dựa vào một chút sức mạnh do Honso dạy sẽ đánh bại được bộ tứ địa ngục sao? Đúng là hoang đường, viển vông, phi thực tế. Lúc cô lấy tư cách của thầy Miyamoto và Takashima ra đối chấp với cậu ở phòng họp, Haru cậu đã vô cùng tức giận. Nếu không vì hình tượng thủ lĩnh hộ pháp và danh dự bản thân, nhất định cậu sẽ cho cô một trận nhớ đời.
Mãi mê cúi mặt bước theo Haru mà đầu óc đặt tận trên trời, Zina không chú ý Haru đã dừng lại ngày trước mũi, thế là cô cứ thế mà đâm sầm vào cậu, giật thót cả tim gan phèo phổi. Chẳng biết Haru bị cái gì, thái độ và hành động đối cô cực kỳ lạnh lẽo. Nếu là vì chuyện ở chỗ họp lúc nãy, cô cảm thấy mình không hề có lỗi phải gì, rõ ràng việc cô chiến đấu cùng nhóm hộ pháo là do mệnh lệnh nữ hoàng ban xuống, cậu hùng hổ chống đối cô như vậy, chả khác nào đang xem thường sức mạnh của cô. Haru với cô trước giờ là chỗ bạn tốt, việc cô cần giúp, cậu sẵn sàng nhận lời, nhưng chỉ vì hèn nhát mà trốn tránh nhiệm vụ được giao, phó mặc nguy hiểm cho Haru gách vác, Zina cô không thể làm vậy. Đã là bạn thì nên học cách chia sẻ khó khăn, hà cớ chi cậu cứ mãi bảo bọc cô thế này, cô không phải loại con gái yếu đuối, đụng tí là đổ, Witchcraft là sinh mạng thứ hai của cô, cho dù là sống hay chết, nhất định cô sẽ bảo vệ nó tới cùng. Zina hiểu ý tốt Haru, nhưng cô không thể núp trong vỏ kén mãi mãi, cô cần học cách đứng lên bằng đôi chân và sinh tồn bằng chính những gì mình học hỏi. Muốn cô trốn chạy? Xin lỗi Zina Miyano này không làm được.
Quay lại đối diện với Zina, Haru lãnh đạm đè xuống từng chữ.
– Hứa với tôi, đừng bao giờ tham gia cuộc chiến.
Một phút gió chợt thốc mạnh, những sợi tơ gió khẽ chạm mắt Haru. Đó là một ánh mắt hút hồn quyến rũ, nó đỏ nhạt, trong veo và ẩn chứa nhiều thứ cảm xúc phức tạp mà Haru che giấu. Zina ngỡ ngàng nhìn cậu chằm chằm, lông mày chầm chậm cong lên, như một dấu hiệu không hài lòng về lời nói vừa nghe ban nãy.

– Đó là mệnh lệnh nữ hoàng. – Zina thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, từ ngây ngô hiền dịu, thoáng chốc trở thành băng lãnh lạnh nhạt.
Haru tuy nổi giận nhưng nội tâm luôn kiềm chế. Đặt hai tay lên vai Zina, cậu xoáy sâu đôi đồng tử mê hoặc nhìn cô đầy nét chân thành.
– Tôi sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không để ai xâm phạm Witchcraft này. – Nói đoạn, cậu hơi khập khựng quan sát cô. Ánh mắt đen tròn trong veo ấy, rõ ràng lộ một sự không cam khó tả. – Em không tin tôi sao?
– H… Haru … – Zina chạnh lòng lảng tránh cái nhìn đầy xót xa của Haru.
Tại sao cậu lại muốn che chở cô tới vậy? Vì cô yếu đuối, hay vì cô không thực sự mạnh để khiến cậu tin tưởng? Thời gian qua Haru đã hy sinh quá nhiều, mọi rắc rối và muộn phiền cô mang đến cho cậu, cô còn chưa trả hết, cô không thể dương mắt đứng nhìn Haru tiếp tục hứng chịu thiệt thòi, trận chiến sắp tới, nhất định cô phải tham gia.
Cúi gằm mặt che đậy đi cảm xúc khó tả trong tâm thức, Zina cố tình để mặc cơn gió bới tung mái tóc. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian nơi đây. Bất chợt Haru kéo cô ôm chặt vào lòng.
Zina trợn mắt đứng hình, trái tim bẫng lên một nhịp run rẩy. Hành động không tự chủ dường như nuốt trọn lý trí Haru, cậu cố gắng nghiến răng kiềm nén đôi tay lẩy bẩy, nhưng khi Zina thốt gọi tên cậu, rào cản ý thức mong manh cuối cùng trong cậu hoàn toàn vỡ vụn. Mặc kệ cô nghĩ cậu là tên biến thái hay cái gì đó đại loại như thế, Haru cậu vẫn quyết định ghìm chặt cô vô mình.
Mất vài giây định hướng, Zina bừng tỉnh ngộ rục rịch, bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt như cố đẩy cậu ra.
– H… Haru, b… buông tôi ra.
Không quan tâm lời thủ thỉ bên tai, Haru vẫn khư khư giữ chặt cô, động tác ngày càng siết lại, toàn tâm không còn tỉnh táo. Mắt cậu nhắm nghiền, hơi thở có phần gấp gáp, một chút men lửa nhen nhóm trong tim như rỉ rích ra ngoài, Zina cảm giác cơ thể mình dần nóng phừng lên.

Phép ức chế như tràn ngập tâm can tiềm lực, pháp thuật Haru cứ tự nhiên bộc phát mặc cho cậu không hề điều khiển.
Dãy giụa hòng thoát khỏi vòng tay Haru, Zina ngày một la lớn, vận sức đánh vào lưng cậu.
Haru vẫn im như tượng sáp.
Cái nóng thấm ra da thịt, Zina nghiến răng, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh. Nhắm mắt tập trung sức mạnh, cô áp sát hai tay lên tấm lưng phẳng của Haru, quang thuật ánh sáng phát huy tác dụng, kích vô não bộ cậu một luồng điện đủ để giác ngộ.
Haru bàng hoàng mở mắt, cuống họng ngêu ngao phát ra tiếng thở dốc hồng hộc. Ngay lập tức ý thức sức mạnh đi quá giới hạn cho phép, Haru nhanh chóng buông Zina, tịnh tâm nén dồn khí nóng quay ngược trở về.
Trong khi đó, Zina thở phào nắm chặt lòng bàn tay. Luồng sáng quang thuật tưởng chừng sẽ tắt, nhưng rồi lại mạnh mẽ hơn. Cô không biết có chuyện gì xảy ra với mình. Một lần nữa niệm chú ức chế pháp thuật, Zina áp chặt hai bàn tay vào nhau, thứ ánh sáng chói lóa ấy dường như không thể tan biến, nó bắt đầu trượt dài theo đường gân cánh tay cô. Cô càng lúc hoảng loạn, sự việc vượt lên hẳn tầm kiểm soát.
Haru bình phục sau sự cố tâm lý bất bình thường ban nãy, hỏa khí quanh người cũng từ từ tiêu tán. Chợt nhận ra mình vừa làm điều đắc tội với Zina, Haru vô thức nghe trái tim mình đau nhói. Rốt cuộc thì bản năng vẫn đánh bại lý trí, Haru không thể gượng ép tâm tình không hướng về Zina nữa, có lẽ cậu đang nhấn sâu vào chuyện tình cảm rắc rối này, và giờ đây Haru cậu đã thực sự yêu Zina.
Ngẩng đầu nhìn Zina đầy ân hận, Haru hoảng hốt nhìn đôi đồng tử run lẩy bẩy của Zina. Bàn tay cô ấy, hình như bị thứ gì đấy quấn chặt. Toan tiến tới gần cô giúp đỡ, bỗng tiếng cô vang lên xé trời.
– Đừng lại gần đây!
Haru đứng hình trong gang tấc, trợn mắt nhìn cánh tay phát quang của Zina. Cô cắn răng lùi lại, con ngươi hằn rõ tia đau đớn.
– Nếu lại gần, nó sẽ giết chết cậu đấy. – Zina một tay ghìm tay trái, ánh mắt tập trung như đang cố tự giải vây cho chính mình.
Haru nhói lòng bặm môi hét lớn.

– Tôi có thể giúp em, đưa cánh tay ấy cho tôi.
– A…a…a…a
Khụy một gối té gục trên nền gạch lạnh cứng, Zina đau điếng cấu mạnh vào bắp tay. Một tơ máu bật khỏi lớp biểu bì trắng nõn, những móng tay cắm vô da thịt Zina đến bật huyết. Haru nhanh chân chạy đến bên cô, sắc mặt lạnh lẽo tỏa ra nỗi lo lắng cực độ. Bình tĩnh thở nhè nhẹ, cậu dịu dàng lẩm bẩm thần chú xoa dịu, vuốt đều khắp cánh tay như bị ánh sáng ma quái nuốt chửng của Zina. Cô hổn hển ngước mắt liếc cậu, nửa khuôn mặt ẩn nấp sau mái tóc nâu khói rủ rượi rối bù.
Cơn tê tái trong Zina dần dần hạ thấp, bỗng cánh tay kia vô thức vung cao. Như hiểu ra sự không kiểm soát được cơ thể mình, Zina nhanh chóng dùng lực hất văng Haru sang một phía, đôi tay phát sáng vô tình dáng một đòn lên vai cậu.
Bàng hoàng dùng ý thức ép buộc tay xuống nền đất, Zina thét lên đầy phẫn nộ. Trong phút chốc thứ ánh sáng chết chóc kia bỗng biến mất, cô giơ đôi tay ra trước mặt phì phò thở, bàn tay trở về nguyên hiện dạng.
Gượng dậy lo lắng gọi tên Zina, Haru ôm vai liếc mắt tìm kiếm bóng hình nhỏ bé quằn quại vừa nãy.
Thế nhưng, Zina Miyano, cô đâu rồi?
***
Trở về thực tại …
Kế hoạch tác chiến hoàn thành, nhóm hộ pháp và các giáo sư bắt tay vào nhiệm vụ được giao phó, mọi người tập trung tại đại sảnh, hiệu trưởng hèm giọng nhắc nhở các học viên không nên đi lung tung trong lúc chiến loạn diễn ra. Kết thúc sơ bộ cuộc họp, mỗi giáo sư phụ trách mỗi lớp lùa đám học sinh mình quản lý về hầm an toàn.
Haru mặc áo choàng phù thủy đen che kín từ mặt tới chân, ánh mắt quét qua từng người dưới đội hình chiến đấu, đôi đồng tử đỏ nhạt ngưng đọng trong tích tắc, cậu nhan mày nhìn Zina núp sau lưng Rika đầy khó chịu. Như nhận ra sự phát hiện của Haru đối với mình, Zina len người đứng đoàng hoàng giữa nhóm hỗ trợ. Cô khoác áo chùm chấm đất, tai trái đeo khuyên tai lông vũ xám màu, khuôn mặt lãnh đạm không chút cảm xúc. Haru lạnh nhạt quay người bước đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.