Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 40.6
Bãi tha ma rợn gió lùa, từng đợt tử khí quấn vào nhau đùa giỡn, bầu trời nhăn nhó dáng chớp, mưa bắt đầu nặng rơi.
Đạp nhẹ đôi chân qua lũ xương khô mục rỗng hôi thối, Death lặng lẽ bước đi trong âm thầm, xung quanh hắn tỏa ra mùi tà khí, lũ dơi đen ùa ạt đập cánh bay theo lối hắn đi.
***
Nhắm mắt tuyệt vọng nhưng bàn tay vẫn ngoan cố bám chặt lấy cán chổi, Zina co mình chuẩn bị tư thế chịu đòn chém dáng xuống. Một tiếng “Phập” vang to, máu từ từ rả rích.
Một giọt …
Hai giọt …
Ba giọt …. tanh nồng rơi rớt, mơn man trên gò má đỏ hồng của cô. Máu thấm vào khóe miệng, một vị mặn hanh ập đến. Không đau đớn, không cảm giác, cả cơ thể Zina nhẹ bẫng như trong không khí.
Hai ba giây định hình. Zina bàng hoàng trợn mắt nhìn Haru cắn chặt răng ôm vết thương dài đang lâm râm nhỏ giọt. Cảm giác chua sót trào dâng, cô kìm nén nước mắt nhào đến bên Haru lo lắng, nét mặt tái xanh vì sợ hãi.
– H… Haru …
– T… tôi không …sao. – Gượng cười trấn an Zina, Haru làm bộ mạnh mẽ, vết thương bất chợt đau nhói, cậu hồng hộc thở ra, mồ hôi thấm đẫm màu tóc, bết nhẹ trên vầng trán nhợt nhạt.
Zina bặm môi lúng túng nhìn chỗ chém máu cứ tuôn ra, bản thân bối rối chẳng biết nên làm gì để cứu vãn tình hình.
Haru nhăn mày đậm, vết thương bị nắng gắt chiếu vào càng thêm bỏng rát. Rõ ràng là cậu đang cố gắng chịu đựng, nếu không kết thúc chuyện này nhanh chóng, chỗ chảy máu sẽ bị nhiễm trùng nghiêm trọng, thậm chí là nguy hiểm tính mạng.
Nắm lấy tay Haru, Zina run sợ nói, âm giọng dịu đến tuột cùng, đáy mắt bật lên tia thấp thỏm.
Haru biết cô muốn làm gì. Cô vì cậu mà chịu hy sinh, quan tâm, lo lắng tới cậu, cậu không thể ích kỷ vì bản thân để cô thua cuộc. Đây là lần đầu tiên hai người hợp sức, thời gian chưa hết, kẻ thua chưa định, nếu tại vết thương nhỏ này mà vứt bỏ cơ hội chiến thắng, như vậy sẽ không công bằng, huống chi, luật của trò chơi đấu phép thuật, không đơn giản muốn bỏ cuộc là bỏ cuộc được.
Một tay bám lấy cây chổi, tay kia bịt kín vị trí bị Hotaru chém, Haru khó nhọc lắc đầu, gạc tay Zina ra, song nhỏ giọng gì từng chữ.
– Trò chơi này không có quyền bỏ cuộc. Cho tới khi tìm ra kẻ chiến thắng, chúng ta phải cố gắng hết sức. Cho dù tôi có bị thương, chúng ta vẫn còn em để chiến đấu tiếp. Vết thương này không sâu lắm, Rika đã bị tôi vắt kiệt sức, tôi sẽ lo đối phó với cậu ta, còn em, đối thủ của em, là Hotaru.
Lời Haru vừa dứt, Zina toan mở miệng giải bày, nhưng chữ còn chưa kịp thoát ra thì đã bị Haru chặn đứt.
Hiểu là cô rất sợ hãi và hoang mang khi phải đối diện với Hotaru, nhưng nếu không làm vậy, trận đấu này sẽ khó mà kết thúc. Tại sao ư?
Đơn giản vì Haru đã đoán trước Zina không đủ khả năng là đối thủ Hotaru, có thể đưa cô lên hàng tiền tuyến là chuyện điên rồ, nhưng chỉ còn duy nhất mỗi cách này là có thể giúp hai bên mau chóng chấm dứt. Vả lại, con người thật của Hotaru, sẽ không bao giờ xuống tay tàn khốc với bất kỳ ai, đặc biệt đó là con gái. Vết chém nửa nông nửa sâu này, rõ ràng là cậu ta nhằm vào Haru cậu chứ không phải Zina. Cũng giống trận đấu tưởng chừng sẽ khốc liệt, nhưng thực tế lại không có gì đặc sắc.
Hiểu tính cách một lời nói ra không thể rút lại của Haru, Zina đành cắn môi, cưỡi chổi tách khỏi Haru, chuẩn bị kế hoạch hai. Chỉ tiếc, kế hoạch hai lần này, lại chẳng có cái chiến thuật nào trong đấy, tất cả duy một lệnh, đó là, tự do chiến đấu.
Đúng như dự liệu ban đầu, Haru cầm cự ăn miếng trả miếng với Rika, đợi Zina hồi phục sức lực.
Trong lúc đó, Hotaru ngạc nhiên vì đội Haru …vẫn muốn đấu tiếp. Vết chém cậu dành tặng Haru tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng có thể vắt cạn năng lượng và tinh thần chiến đấu của đối thủ. Không ngờ, tới cuối cùng, Haru và Zina lại tiếp tục chọn ngõ cụt lao vào. Xoay thanh kiếm nâu sẫm trên tay, Hotaru thét lớn, nhanh chóng nhào đến dáng đòn lên tấm kết giới bảo vệ Zina. Một thanh âm “choang ….oang…” dậy sấm, khán giả hoảng hồn, người lắc đầu thương hại Zina, kẻ chép miệng tiếc cho Haru chọn nhầm bạn đấu
Khi hàng trăm ánh mắt dán chặt thân ảnh hai con người, một bước một lùi trên không trung, dưới chân tháp thư viện bỗng xuất hiện một người con trai tóc vàng, thân bận áo choàng lông cáo trắng tinh, thoảng hương quý tộc, chăm chú liếc nhìn cô gái tóc nâu đang bị dồn vào đường cùng, bàn tay gắng gượng bám vô cán chổi, hai mắt nhắm hờ, kiên quyết bất động không nhúc nhích. Một tia xáo động đảo đều trong đôi đồng tử xanh thẳm, Yuki im lặng, băng lãnh phất đuôi áo bỏ đi.
Hotaru không nương nể nữa, liền chắp một tay chỉ thiên hô to, mặt đất như miếng bánh ngoài nắng, nứt nẻ trăm mảnh, mọc dài, hung bạo xuyên mạnh và đập nát lớp kết giới mỏng manh yếu ớt cuối cùng, đồng thời, cọc đất túa thành nhiều nhánh nhỏ, nhất loạt nhằm vào vị trí Zina tồn tại, tàn nhẫn đâm tới.
Khán giả bịt miệng không thốt lên lời, vài kẻ nhát gan còn đưa tay che mắt chẳng dám chứng kiến.
Mãi mê giao chiến với Haru, bất chợt Rika dừng toàn bộ phép thuật, trợn mắt hét lớn, lao về phía Hotaru. Haru không kịp trở mình, vết thương đường đột tái phát, cậu mím môi toan nắm chổi ngăn chặn đòn đánh Hotaru, nhưng …tất cả đã quá muộn.
Zina … nhẹ nhàng rơi xuống từ độ ười mét, một cây cọc đất trồi lên nhọn hoắt, phục sẵn như đang chào đón con mồi găm vô.
Nhẹ nhàng và dịu dàng, thân ảnh Zina đáp đất, cơ thể xuyên qua chiếc cọc, mắt cô trợn ngược lại, sau lưng cô, một dòng chất lỏng sóng sánh, uốn lượn tuôn ào ạt.
Mọi thứ, dường như đã kết thúc. Bỗng, một tiếng nổ chói tai vang to, không gian bị bạch khí bao trùm. Và …
Bùng ….
***
Cung điện hoàng gia lấp lánh vô số ánh đèn lung linh huyền ảo, khắp nơi đều có lính gác canh trừng cẩn thận, giữa phòng là một bàn tiệc lớn, bên trên bày biện đủ loại cao lương mỹ vị. Ngồi đầu bàn là một phụ nữ xinh đẹp tóc vàng búi cao, đầu lấp lửng chiếc vương miện pha lê trong suốt, thân thể bà không ngừng phát sáng, trên khóe môi luôn rạng rỡ nụ cười hiền. Nhà vua điềm đạm nhấp rượu đỏ, toàn thân mặc hoàng phục cao quý, mái tóc đệm dưới mũ miện, đôi mắt trong xanh tuy lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng những cử chỉ ân cần không khi nào thôi hướng về nữ hoàng Libra bên cạnh.
Bữa tiệc hoàng tộc diễn ra tại chính điện, rất nhiều vương tôn quý giả cùng các bá tước chư hầu tập trung đến dự, đàn ông lịch lãm vest tông áo choàng gọn gàng, phụ nữ váy đầm phấn son dịu dàng.
Ung dung lắc ly rượu vang lỏng đục quánh, Yuki lạnh lẽo hướng mắt nhìn lên bầu trời xám xịt, thi thoảng chập chờn rạng chớp. Mặt trăng Atenist vươn mình tỏa sáng như hòn ngọc đẹp lộng lẫy giữa từng chùm mây, bất chợt mép viền nó bị thứ gì đó viền đen dần. Khuôn mặt Yuki cứng đờ, ly rượu bỗng tuột khỏi bàn tay, vỡ tan tành dưới đất.
Một bá tước diện hắc phục hớt hải chạy vào giữa chính điện, vẻ mặt bàng hoàng tái xanh tái trắng. Tất cả vẻ huyên náo tiệc tùng ngay lập tức tắt hẳn, thay vào đó là không khí căng phồng áp lực. Mấp máy đôi môi khô khốc, bá tước kia khập khựng rặn từng chữ.
– T… thưa …thưa nữ hoàng, mặt t…trăng …
– Mặt trăng làm sao? – Libra nhíu mày khó chịu.
Gã bá tước cúi đầu, gập gối, thốt rành rọt.
– Thứ lỗi cho thần nói ra điều cấm kị này. Thưa nữ hoàng, mặt trăng Atenist, đang bị thứ gì đó, che lấp.