Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 )

Chương 40.4


Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 40.4

Khung cảnh buổi sáng ở vương quốc pháp thuật rất xinh đẹp, khắp nơi cây cỏ tươi tốt, bầu trời trong vắt ra mây, ngoài vườn chim ca bướm múa, khắp nơi cung nhân bận rộn, tất cả như hòa làm một, tạo nên một sức sống mãnh liệt nơi cung điện xa hoa tráng lệ.
Mặc trên mình chiếc áo choàng thủy thủ đơn giản chấm mắt cá chân, Zina đường hoàng ngẩng cao đầu, bước đi trước hàng trăm con mắt tò mò của các gia nhân mỗi tháp, phía sau là hai thị nữ hầu hạ, được lệnh nữ hoàng đến rước Zina. Hơi nheo mày hiếu kỳ, cô toan mở miệng hỏi hai vị thị nữ nữ hoàng muốn gặp cô làm gì, nhưng lời chưa kịp thốt, ngay lập tức cô đã im bặt, đoạn quá khứ cách đây một tháng bỗng chốc tái hiện, khi Yuki đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.
“Đây không phải Witchcraft, nên cẩn thận từng lời ăn tiếng nói.”
Phải rồi, cô không thể tùy tiện nói chuyện với người của nữ hoàng, mặc dù chưa gặp bà ấy bao giờ, cũng không hiểu rõ tính cách bà ấy, nhưng bằng thân phận một học viên Witchcraft tầm thường, Zina tuyệt đối nên giữ mồm giữ miệng, cái gì cần nói thì nói, còn mấy chuyện tầm phào ba láp hằng ngày, tốt nhất là hỏi trực tiếp thầy Honso. Cơ mà nhắc đến thầy Honso mới nhớ, con người băng lãnh đó, rốt cuộc có mục đích gì?
– Tiểu thư Miyano, mời người vào trong điện.
Chặt đứt mạch suy nghĩ dang dở từ hôm qua đến giờ của Zina, hai nàng thị hầu cung kính cúi người, dịu dàng đưa hai tay đẩy nhẹ cánh cửa khảm kim cương lấp lánh lớn.
Mãi nghĩ mà Zina không biết mình tới nơi tự lúc nào. Ngơ ngác đảo mắt xung quanh, đôi đồng tử đen có chút kinh ngạc. Vị trí cô đứng rất đẹp, tứ bề đều là hoa cỏ, tòa điện tỏa sáng lung linh, ngoài cửa dăm ba lính gác trang nghiêm canh chừng, thỉnh thoảng xuất hiện hai ba cô hầu bưng khay này nọ, ríu rít cười đùa.
Thắc mắc ngó đầu vào bên trong điện đã mở sẵn cửa, ngay tức khắc tâm trí Zina hoàn toàn bị nhấn chìm giữa khối kiến trúc pha lê đẹp đến ma mị kỳ ảo. Trước mắt Zina là một không gian rộng lớn, trải dài theo hướng các hành lang, tường tưởng như bằng nước, trần nhà ốp đèn chùm pha lê, dọc lối đi xuống treo đầy khung ảnh, lâu lâu cuối các góc còn hiện hữu vài ba nét điêu khắc tinh tường.

Thơ thẩn đi theo hướng dẫn của hai thị hầu, Zina dừng chân tại một cánh cửa xanh ngọc khác, có vẻ lớn nhưng không phải là to nhất. Một thị nữ kính cẩn gõ cửa nói vọng vào.
– Thưa nữ hoàng, tiểu thư Miyano xin diện kiến.
Zina cố vểnh tai nghe âm thanh đáp lại, đôi mắt giảo hoạt không ngừng trò khám phá. Một phút dài trôi qua, cánh cửa tự động mở. Hai thị nữ lui xuống, nhường lối để Zina vào. Khi bàn chân cô nằm gọn trong phạm vi sau cửa, cánh cửa đột ngột sầm đóng. Cô hoảng hốt quay đầu nhìn, nội tâm dấy lên cơn xáo trộn.
Lục đục vặn tay cầm cửa, Zina khẽ cắn môi rít thầm.
“Cái cửa ngu ngốc.”
Xác định mình không có khả năng mở cánh cửa ấy ra, Zina thở dài đưa mắt tìm kiếm bóng hình người phụ nữ được gọi là nữ hoàng phép thuật, mẫu nghi hành tinh phù thủy. Căn phòng cô bị nhốt không lớn lắm, giữa phòng kê một chiếc bàn cẩm thạch quý, đối diện là bức tường kính khổng lồ dày đặc trong suốt, nhìn ra một vườn hoa thủy tinh xanh mượt lóng lánh.
Cụp mắt tựa lưng vào chiếc cửa chán nản, bên tai Zina chợt vang lên một giọng nói thanh khiết, âm bậc ở mức nhẹ nhàng, thoang thoảng mùi thơm quen thuộc.
– Buổi sáng tốt lành, tiểu thư Miyano.

Zina ngẩng đầu liếc mắt, chớp một cái, nơi bàn đá cẩm thạch không người ngồi hồi nãy, nay đã xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp mê hồn. Bà có đôi mắt đỏ dịu sâu thẳm, mái tóc vàng óc như tơ, toàn thân một màu quang lóa, trên đầu lơ lửng chiếc vương miện nhỏ lung linh. Xốc bộ váy suông dài tha thướt, bà mỉm cười vỗ tay vào chiếc ghế đá bên cạnh, nhìn Zina bằng ánh mắt hiền hòa.
– Hồng trà chứ? – Người phụ nữ nâng ấm trà đưa lên trước mặt cô.
Zina vẫn còn trong giai đoạn thất thẩn, kỳ thực là cô đang nhìn chằm chằm người phụ nữ ấy với vô vàn câu hỏi thắc mắc. Tại sao bà vào được đây? À không, không thể gọi là bà, người này quá trẻ để dùng kính từ “bà” mà áp đặt, nên kêu cô thì đúng hơn, trông có vẻ hợp chất hơn rất nhiều.
Tuy biết Zina hơi chậm trong vấn đề đoán biết nhân thân, nhưng Libra rõ ràng là người vô cùng nổi bật và khác biệt so với hàng nghìn người ở cung điện hoàng gia này, ngay từ góc độ phân tích “hôm nay sẽ phải gặp ai”, đáng ra Zina nên nhận ra Libra là nữ hoàng ngay lập tức chứ, sao cô bé lại còn đứng nghệch và trưng ra bộ mặt hằn rõ ba từ ” Cô là ai? ” thế kia? Chả nhẽ tư duy Zina chậm phát triển đến nhường vậy?
Chán nản thở dài đặt ấm trà xuống, Libra đành đầu hàng tài suy luận của Zina. Cô đã cố gắng ăn mặc thật đẹp, xuất hiện thật ấn tượng, ấy thế mà Zina vẫn chẳng đoán nổi.
Vẫy tay gọi Zina lại ngồi, Libra lẩm bẩm đọc thần chú, trong tích tắc người phụ nữ tóc vàng đội vương miện bỗng hóa thành cô gái tóc đen mang cái tên Hagasawa Nanami.
Zina tròn mắt ngơ ngác, song chợt tủm tỉm phá lên cười khúc khích.

Lần này người ngạc nhiên chính là nữ hoàng Libra, cô không biết Zina cười cái gì, ban đầu là không nhận ra cô là ai, bây giờ lại khục khặc kiểu vừa trúng mánh vụ gì đấy. Cô gái kỳ lạ này, rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy?
– Người không xâm nhập trí tuệ của con sao? – Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Libra, Zina lên tiếng thắc mắc.
Ngay từ lúc bước chân vào cung điện hoàng gia, Zina cô đã biết ai là nữ hoàng thực sự. Nụ cười đối với Honso ở vườn hoa hôm đó chính là minh chứng cho tất cả mọi chuyện. Sena nói Honso là cận vệ nữ hoàng, mà theo định nghĩa trong sách lịch sử thì cận vệ là người luôn theo sát nữ hoàng không rời nửa bước. Honso khi đến Witchcraft chẳng bao giờ ra khỏi phạm vi mà cô Nami đi đứng, ban đầu cô còn tưởng hai người họ là vợ chồng, nhưng không ngờ, mọi chuyện còn rắc rối hơn cô nghĩ.
Bật nét cười trước câu hỏi ngộ nghĩnh của Zina, Libra nhún vai nhấp hồng trà.
– Ta không muốn xâm phạm đời tư người khác. Con biết rồi đấy, ai cũng có một khoảng không gian riêng, họ có rất nhiều suy nghĩ phức tạp. Đọc suy nghĩ của họ chỉ khiến ta thêm đau đầu.
– À, thì ra là vậy. – Gật gù đồng tình với ý kiến cá nhân của Libra trong việc sử dụng phép thuật một cách hợp lý, Zina cảm thấy vô cùng thích thú với vị nữ hoàng này.
Nghe nói trước kia cô từng là con người một quãng thời gian, thảo nào tính cách lại đậm chất con người đến vậy, từ vụ tiết kiệm năng lượng pháp thuật như một nguồn tài nguyên thiên nhiên, cho đến mỗi cử chỉ lời nói chỉ mang phong cách Human Style, đúng là một nữ hoàng vui tính.
Kể từ lần gặp mặt cuối cùng ở Witchcraft, chưa bao giờ Zina có dịp trò chuyện với cô Nami, hơn nữa vụ việc xảy ra tại hồ chứa nước hôm đó, đã khiến hai cô cháu lỡ mất cuộc hẹn. Như đôi bạn cùng chung sở thích, cả Zina và Libra hàn huyên rất lâu, hai người nói đủ thứ chuyện, Zina thuận lại cuộc sống của mình dưới trái đất, những bi kịch và may mắn điểm trúng cô.
Càng nghe Zina kể, đáy lòng Libra càng đau thắt. Nỗi áy náy trong quá khứ suốt bấy lâu nay tưởng chừng như ngủ yên, lại một lần nữa dậy sóng. Nếu ngày ấy Libra cẩn trọng hơn một chút, nhanh tay tiêu diệt kẻ áo đen, có lẽ cuộc đời Zina chẳng phải chịu nhiều ấm ức tới vậy. Thân là một người “mẹ” nhưng không thể bảo vệ đứa con tránh khỏi nguy hiểm, sâu thẳm tận tiềm thức Libra, đó là nỗi đau giằng xéo không gì sánh bằng.

Miên man đắm mình trong day dứt, Libra khẽ giật mình khi nghe Zina gọi mơ hồ bên tai. Gượng cười che dấu niềm chua sót, cô thở một hơi dài, song chuyển chủ đề như tư trấn an bản thân.
– Zina này, cháu có muốn tham gia vũ hội hoàng gia sắp tới với ta không?
– D… dạ?
Libra mỉm cười gật đầu.
– Ừ. Ta muốn cháu là khách mời đặc biệt ngày hôm ấy. Nghe Kaito bảo cháu là con gái nuôi gia tộc Miyano, bà Mara rất muốn gặp cháu, cháu đồng ý nhé?
Đánh trúng điểm yếu là tình cảm gia đình của Zina, Libra thầm mừng trong lòng. Mặc dù cô bé chưa biết mình chính là con gái ruột nhà Miyano, nhưng tình yêu thương cô dành cho Kaito và Mara, còn hơn cả tình cảm máu mủ ruột thịt. Thật may mắn vì Gorgon đã tìm ra Zina, đối với Libra mà nói, Zina không đơn giản chỉ là người Libra cảm thấy có lỗi, mà còn là thủ lĩnh hộ phá huyền thoại trong sử sách tiên tri vương quốc pháp thuật. Thế lực bóng tối ngày càng lớn mạnh dần, Libra rất lo lắng cho sự hòa bình mong manh của hành tinh phù thủy. Nếu lời tiên tri thực sự ứng nghiệm, Zina Miyano sẽ …
-Có mẹ Mara sao? Được, con đồng ý. – Nghe nhắc đến tên người thân mẫu yêu thương mình nhất, Zina không nén được xúc động, liền gật đầu đồng ý.
Libra nhìn Zina bằng ánh mắt thoáng buồn. Một lát sau, cô sai người hộ tống Zina đi sửa soạn chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới. Hai cô cháu cáo từ khi trời đã sang trưa, Zina vui mừng trở về phòng trong niềm hân hoan sẽ được gặp cha mẹ mà không hề hay biết, trong vũ hội đó, đang có một người chờ đợi cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.