Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 40.3
Đã hơn một tháng kể từ ngày cô nhập cung tập huấn. Cái khái niệm ba ngày một đêm của thầy hiệu trưởng hoàn toàn là lừa đảo học sinh. Những tưởng sẽ được trở về trường sau khi kết thúc khóa luyện tập gian truân vất vả, không ngờ mãi đến ngày thứ ba Zina vẫn bị giữ ở lại tiếp tục kỳ tập huấn, mặc dù chẳng cam gì cái cảnh cơ cực hằng ngày lẽo đẽo trôi đi, nhưng trên danh vị là học viên ưu tú Witchcraft trong tổng hơn hàng trăm học viên bình thường, Zina đành cắn răng chịu đựng, chờ đợi cơ hội được “thả” về mái trường thân yêu.
Mới đấy đã hơn hai tuần trăng. Thời gian thấm thoát như gió đưa thoi đẩy. Suốt một tháng trời bị giam cầm trong khu huấn luyện, Zina mỗi ngày đều phải dậy sớm, chép thuộc hàng trăm câu thần chú thông dụng, đọc cả một kho tàng sách, và học cách vận dụng chúng vào quá trình chiến đấu.
Tuy mang tiếng là khu huấn luyện loại A tân tiến nhất vương quốc, nhưng chỗ này ngoài cô ngày ngày luyện tập, và gã thầy giáo vô tâm lạnh lùng ra, thì chẳng thấy một bóng kẻ nào khác. Thầy cô – cận tước Honso vốn là một người đàn ông rất oai phong lãnh cảm, không bao giờ cười, kể từ ngày cô đặt chân lên mảnh đất thuộc phạm vi bị bao vây bởi hàng rào phép này, chưa bao giờ cô có thể chọc ông vui vẻ, cho dù đó chỉ là một nụ cười nhếch mép khinh thường. Honso khá điềm tĩnh, lời nói cũng có hạn, hành động thì vô tình, luyện tập chẳng nể nang. Ngày đầu tiên khởi động, Honso bắt Zina phải gánh đủ mười thùng phuy nước cỡ bự xếp ngay ngắn giữa sân mà không dùng đến phép thuật. Hồi đầu Zina rất tức giận, cô cho rằng Honso vì bị cô đọc trúng suy nghĩ ở vườn hoa nên viện cớ trả thù vặt. Cô ngang bướng không chịu làm, kết quả là sau một ngày bị bỏ đến đói lả, họng khát không thành tiếng, cô gái cứng đầu rốt cuộc cũng đầu hàng số phận, đặt châm ngôn sống bấy lâu nay lên vị trí đầu tiên: “Thà làm ma no. Nhất quyết không làm ma đói”.
Cuộc sống cơ cực, lang thang đầu đường só chợ suốt mười năm trời khiến Zina sợ hãi, cô đã từng dành giật miếng ăn với một con chó khi lên bảy tuổi. Phơi mình và bán sức lao động trong khu chợ người Nobura, mỗi ngày đều lo cho cái bụng được ấm, cái thân yên ổn, đối với Zina là một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng. Cô luôn mơ ước sẽ tìm thấy gia đình, ăn thật ngon, mặc đồ đẹp, tuy là mong ước tầm thường nhưng lại quá xa xỉ khi ướm vào cuộc đời khổ cực của Zina.
Choàng tỉnh khỏi cơn hồi tưởng chan đầy nước mắt và mồ hôi, Zina thở dài leo xuống giường ngủ. Bây giờ đã quá hai giờ đêm, bầu trời vẫn đọng sương muối, tiếng đồng hồ tích tắc ngân vang, bên thềm dãy tháp quân sự lâu lâu lại thấp thoáng bóng anh lính canh phòng củi lửa.
Mở cửa ngó ra ngoài, Zina rón rén kéo áo choàng chùm kín vai, chiếc váy ngủ trắng ẩn hiện sau lớp vải đen kịt, mái tóc phập phồng lay động bởi gió, đôi khuyên tai lông vũ lặng thầm phát quang, tạo ra thứ ánh sáng huyền ảo diệu kỳ giữa vùng trời đen tối. Nhẹ nhàng bước dọc theo lối hành lang dẫn ra sân huấn luyện, Zina thở nhịp nhàng, cẩn thận nắm quai đèn phép trên tay, rọi đường đi soi sáng những nơi tối tăm nhất. Đến gần tháp thư viện, bước chân cô chùng xuống, ngọn đèn bỗng tắt lịm, gió thốc ào ạt thổi. Cẩn trọng ẩn mình trong lớp áo tối màu, hòa vào nền không gian đêm khuya yên tĩnh, Zina lặng lẽ hé mắt nhìn hai chiếc bóng một ột thấp đang ôm nhau trước cửa thư viện. Mặc dù trời rất tối, xung quanh lại ít đèn, nhưng Zina vẫn cảm giác có gì đó vô cùng quen thuộc ở hai nhân ảnh quấn quít bên kia. Một tia lấp lánh xoẹt qua, cô liều lĩnh bật nhãn thuật, chiêu xuyên thấu mà Honso dạy cô cách đây vài tuần. Lúc mới học chiêu này, cô còn rên khó này nọ tại sự tập trung mà đồng tử đòi hỏi, nhưng hiện giờ Zina bỗng yêu thích nó lạ thường. Có phải vì sử dụng ục đích đen tối nên đôi mắt Zina mới phát huy công hiệu đạt mức tối đa tới vậy? Uầy, chắc chắn là thế rồi.
Gạc bỏ toàn bộ ý nghĩ vẫn vơ trong đầu, cô thì thầm đọc thần chú, tròng mắt đen láy khẽ nhóm tinh anh, có thứ gì đấy bao lấy nhãn cầu trong suốt. Ít giây sau, như chiếc dùi sắt xuyên qua bức tường dày, Zina bỗng chớp con ngươi, màn đêm nhẹ nhàng bị xẻ làm hai lối, nơi nào tồn tại ánh mắt của cô, nơi ấy hoàn toàn trở thành điểm sáng. Vâng, và điểm sáng đó chỉ duy mình Zina có thể thấy được.
Một nụ cười mãn nguyện thấp thoáng trên đôi môi anh đào nhỏ nhắn ở Zina, có lẽ là phần thưởng xứng đáng cho phép nhãn thuật tuyệt vời hiện thời. Nhưng chưa đầy hai khắc sau, nụ cười ấy đột ngột tắt ngấm. Nét mặt Zina trở nên cứng đờ, nhãn thuật xập xoàng, song cũng vụt tắt, bàn tay cầm đèn vô thức buông lỏng. Không may, chiếc đèn tuột xuống đất. Một tiếng xoảng vang to, vọng vào khoảng hành lang im ắng.
Hai nhân ảnh hốt hoảng phóng sự chú ý về nơi phát ra tiếng động. Chiếc bóng cao hơi khựng lại, thủ thỉ điều gì đo với kẻ đối diện, rồi sải chân tiến về chỗ cây cột lớn hướng Tây Bắc – vị trí Zina đang chôn chân nãy giờ.
Bàng hoàng đưa tay bịt miệng, giấu đi âm thanh thoảng thốt vì làm rơi chiếc đèn cầm, Zina cuống quít ôm vội mớ lộn xộn dưới chân, kéo mũ chùm kín mặt, lẩn tránh vô bóng tối, rồi lủi thủi chạy đi.
Thân ảnh cao ngó nghiêng mọi góc, trực giác nhạy bén kéo hắn dừng lại ở vị trí mà chiếc đèn từng rơi xuống. Lướt nhẹ bàn tay trên nền đất ẩm lạnh, khóe môi thân ảnh khẽ nhếch lên ý cười tà mị.
***
Đợt khảo sát cuối cùng của mùa trăng thứ hai bắt đầu. Zina nhận: lệnh hầu tước Sena đến chính điện diện kiến nữ hoàng.
Qua một đêm mất ngủ, mặt trời chưa kịp mọc, Zina đã bị đánh thức bởi tiếng chuông báo hoàng lệnh nữ hoàng đến của cái gã biến giới gì đó chuyên lo mấy chuyện giấy tờ trong cung điện. Nhanh chóng rời khỏi giường, cô ba chân bốn cẳng sửa soạn đầu tóc, thay trang phục mới, quỳ một gối đợi khẩu lệnh.
Tên biến giới nhè nhè cất chất giọng nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ, sau đo liếc mắt qua Zina một cái, lắc đầu chép miệng tỏ vẻ không hài lòng, song đặt tờ giấy lụa caramel thơm phức vào hai lòng bàn tay cô. Đợi dáng gã đi khuất, Zina chu mỏ bĩu môi vờ nhái theo điệu bộ kênh kiệu ấy, xoay gót bước vô phòng, tìm gương lược trỉnh lại nhan sắc. Vừa nãy vội vàng quá, cô chỉ tạm túm gọn lên, vệ sinh cá nhân còn chưa làm, bộ đồ mặc trên người cũng là thứ vớ đại.
Đứng trước tấm gương lớn gần chiếc giường ngủ, xém chút nữa là Zina hét toáng lên.
Ôi lạy chúa. Con gì trong gương thế kia?
Mặt mũi lem luốc, tóc tai bù xù, môi miệng khô nứt, hốc mắt thâm quầng. Phải rồi, nhất định là gấu trúc xổng chuồng. Sao Zina cô lại hóa thành thế này? Xíu nữa còn diện kiến nữ hoàng. Không xong rồi, hôm qua cô vẫn chưa tắm, hồ môi đọng lại sau buổi luyện tập vất vả đã đóng cục thành ghét.
Hốt hoảng nhảy vào phòng tắm, Zina quơ hết các loại tinh dầu thơm nhất, mở nước đầy cái bồn, xong hòa trộn chúng với nhau.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, bao nhiêu lớp chất bẩn ám lại trong cơ thể cô, cho dù là trong hay ngoài, đều bị cô rửa sạch. Xuất hiện dưới bộ trang phục đấu sĩ xám nhạt, khoác sơ là chiếc áo choàng thủy thủ không mũ, Zina loay hoay thắt dây giày, nhãn lực tập trung vào mỗi động tác đan lát cho đôi bata đen kịt. Bất chợt, khung cảnh tối qua thấp thoáng tái hiện, cô chau mày hình dung dung mạo hai kẻ đứng trước thềm tháp thư viện, đôi tay khéo léo hơi chậm rãi, đáy mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.
Tại sao lại là cô ấy? Và cả người đó nữa. Hai người họ, rốt cuộc có mối quan hệ gì?