Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 33
Nửa đêm cú gáy, Kaito mệt mỏi nhìn đống văn kiện của các tù trưởng Wazlde gửi tới, lâu lâu lại đưa tay day nhẹ thái dương. Thở dài thườn thượt, ông nhắm hờ mắt, hít vào một hơi thật sâu lấy tinh thần, rồi tiếp tục lật ra cuốn văn thư kế tiếp.
Cốc cốc cốc
Âm thanh gõ cửa vang lên khô khốc trong màn đêm tĩnh lặng, Zina từ từ mở he hé cửa, lén lút thò một mắt qua khe nhỏ nhìn cha đang làm việc. Kaito bất giác ngẩng đầu, mỉm cười lên tiếng ôn nhu.
– Con chưa ngủ ư?
Gượng gạo lách mình qua khe cửa, cô nhẹ cắn môi dưới, lấy hết dũng khí đối diện với cha Kaito.
– Vâng. Cha cũng chưa ngủ?
– À, ừ. Ta còn vài việc đang làm dở. – Đáp lại lời con gái bảo bối, Kaito thả xấp giáo văn, búng tay pha ra một tách trà nóng. – Con tìm ta có việc gì?
Kết thúc câu hỏi nhẹ nhàng, ông vẫn không thay đổi sắc mặt. Nửa đêm nửa hôm tới tận đây tìm ông, chắc chắn là có việc quan trọng. Cuộc sống Zina bây giờ vô cùng thảnh thơi, ngoài chuyện tái nhập học Witchcraft, thì còn chuyện gì đáng quan tâm. Tính cách ngang bướng của con gái, Kaito ông là người hiểu rõ nhất. Cô rất giống ông lúc trẻ, việc gì đã muốn làm,nhất định không bao giờ bỏ cuộc. Yêu cầu ông đưa ra đối với Zina, chắc chắn cô đã hoàn thành, những sức mạnh ánh sáng tầm thường đó, chả là gì so với khả năng tuyệt hảo trong cô. Có lẽ Mira nói đúng, Zina không phải con chim nhỏ, ông cũng không có quyền giam giữ cô bé bên cạnh mãi mãi, đã đến lúc nên đưa cô trở về trái đất, tuy Waldze là cội nguồn của cô, nhưng quê hương Zina là ở địa cầu, cô lăn lộn, khốn khổ suốt mười ba năm trời ở đấy, khu chợ đen Nobura cũng giống ngôi nhà che mưa chắn nắng cho cô trong cả một quãng thời gian dài. Ép buộc cô ở Waldze, sẽ chỉ khiến cô thêm buồn chán. Nếu Zina thực sự muốn về Witchcraft, về lại trái đất, người làm cha như Kaito cũng chẳng dám cấm cản, nhưng vì an toàn và phòng ngừa nguy cơ sức mạnh của cô đột ngột thức tỉnh, Kaito Miyano ông, sẽ cùng cô đi đến địa cầu.
Cúi gằm mặt né tránh ánh mắt cha Kaito, Zina bặm môi ấp úng, bàn tay không ngừng vo chặt vạt áo tới nhàu nhĩ. Có lẽ cha sẽ tức giận khi biết cô muốn trở lại trường phù thủy, nhưng cô cũng không thể ở tư dinh gia tộc Miyano suốt đời, nhà cô là Witchcraft, cô vẫn chưa tìm được cha mẹ ruột, rồi cả Yuki, Haru, và Rika, họ đều là những người bạn thân nhất của cô, cô rất nhớ họ và hơn cả thế, Zina luôn mong muốn, vào một ngày nào đó, cô sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại bằng chính sức lực bản thân, đem hạnh phúc đến cho những đứa trẻ mồ côi mang số phận bất hạnh như cô hồi ấy.
Đẩy tách trà nóng hổi mới pha về phía Zina, Kaito nhẹ nhàng nói, trong giọng hòa lẫn giai điệu trầm ấm.
– Ta sẽ không cấm con trở về Witchcraft nữa.
– D…dạ? – Zina ngạc nhiên đến trợn ngược hai đồng tử.
Gật đầu đóng tất cả văn kiện xếp qua một bên, Kaito mỉm cười lấy áo choàng đứng dậy.
– Ta đồng ý để con về Witchcraft, nhưng với một điều kiện. – Khẳng định lại lời nói trước, ông nhấn mạnh về sau.
Zina có chút bất ngờ, trong lòng hoan ái, hai luồng cảm xúc đan xen lẫn lộn. Được về Witchcraft, dĩ nhiên là cô rất vui, nhưng còn điều kiện của cha, chẳng nhẽ, lại là bí kíp phép thuật cấp cao nào đó nữa? Rũ bỏ toàn bộ nghi vấn trong đầu ra khỏi não bộ, Zina tủm tỉm vâng dạ lễ phép.
***
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa thức giấc, gia đình Miyano đã tựu tề đông đủ trước đại tiền sảnh chính, dưới đất là hai chiếc vali bé tẹo màu nâu gỗ sồi.
Mira lộng lẫy trong bộ váy dài thuê hoa tím biếc, ân cần nắm chặt lấy tay Zina, dịu dàng nhã nhặn dặn dò.
– Không có ta ở bên, con nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
Chốc chốc, ánh mắt bà lại di chuyển về phía người đàn ông uy nghiêm, toàn thân đen xịt, trên tay cầm thanh bảo đao sáng lóa, như đang chuẩn bị chém thứ gì đó. Khẽ rời đôi tay Zina, Mira mỉm cười đôn hậu, từ tốn chỉnh chu cổ áo cho Kaito, khuôn miệng không tắt nét cười. Đứng trước sự săn sóc đặc biệt của vợ, cơ mặt Kaito cũng dần dần giãn nở. Kết thúc buổi chia tay, ông ôm hao vợ con vào lòng âu yếm, sau đó phụ Zina xách hành lý, triển khai phép thuật, rạch ra một đường lớn trong không trung, vén lên cánh cổng không gian rộng lớn. Tạm biệt mẹ Mira lần cuối, Zina len mình qua lỗ hổng, ngồi trên chiếc thảm thần mềm mại, cùng cha Kaito, khởi hành tới trường phù thủy Witchcraft.
***
Trở lại trường học sau hai tháng hè nhàm chán trong cung điện hoàng gia, Yuki mệt mỏi ném vali vào góc tường, thay ra bộ thường phục thoải mái, song đẩy cửa phòng tản bộ hóng mát. Dạo này lũ quỉ ít hoành hành, cuộc sống cư dân vương quốc pháp thuật lại rất an nhàn, khiến Yuki cậu chẳng có công việc gì giết thời gian. Nhóm Hotaru hình như không về hành tinh phù thủy, ngài hiệu trưởng muốn họ tập luyện thêm, để tăng cường khả năng chiến đấu của các hộ pháp tương lai. Cậu không quan tâm chuyện đó lắm, việc cậu cần làm lúc này, là truy tìm ra tung tích của người con gái mắt đen năm xưa. Rõ ràng hồi ấy cô ta còn nằm ở phòng y tế ngủ miên man, tự nhiên đùng một cái biến mất không lí do, trưởng lão Gorgon nói cô không phải phù thủy, nên đành phải trả cô về nơi cô sống. Yuki cậu đã lục tung khu chợ Nobura, cũng như xóm chợ người tại Tokyo, nhưng kết quả vẫn bặt vô âm tín. Vậy, rốt cuộc người con gái đấy, hiện tại đang ở đâu?
***
Hồ chứa nước Witchcraft, Zina xách hành lý, ngó nghiêng nhìn lên cành cây hoa anh đào xanh mướt rợp bóng mát, cố gắng tìm thử thân ảnh quen thuộc của chàng trai tóc đỏ nào đó thường ngủ lì trên thân cây, đôi mắt nheo lại vì ánh nắng mặt trời chói chang cuối hè.
Haru cắn táo ngon lành trên ngọn cây, bên tai văng vẳng tiếng con gái thân thuộc, giống như, giọng nói của lọ lem năm ấy. Lặng thinh một chập đón gió, cậu bực mình ném nửa quả táo ăn dở, từ từ trèo dần xuống dưới, hai tai không ngừng tiếp nạp tiếng nói âm ỉ đang ngày một to hơn, rõ hơn.
– Haru hỏa thần! – Thấy chàng trai mình hét tên khản cả cổ nãy giờ xuất hiện, Zina reo lên sung sướng.
Bất giác thẫn thờ, Haru ngoảnh mặt lại nhìn chủ nhân giọng nói lúc nãy. Dưới gốc anh đào râm mát, thân hình Zina mỏng manh phiêu phiêu trong nắng, mái tóc nâu dài phất phờ óng mượt, bộ váy maxi trắng ngần tinh tế, tôn lên tâm hồn ngây ngô ở cô. Vẫy tay gọi Haru, cô nhoẻn miệng cười tươi tắn.
– Mau xuống đây.
– H… hở? À, … ừ. – Đáp đất một cách an toàn, Haru ấp úng nhìn Zina không chớp.
Biết cậu ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của mình, Zina nhanh chóng giải thích mà không chờ cậu hỏi.
– Mình về quê mới lên. Xin lỗi vì khiến mọi người lo lắng.
– Ừ. Không sao thì tốt. – Khẽ gật đầu trả lời, Haru dịu dàng tặng cô nụ cười tỏa nắng.
Zina bỗng dưng hóa đá. Chưa bao giờ Haru cười với cô, trông cậu vẫn đẹp trai như trước, nhưng lời nói và cử chỉ, hình như có phần nhẹ nhàng và ấm áp hơn xưa. Nom Haru thế này, đột nhiên bao nhiêu lời cô muốn nói, đều nghẹn lại trong họng, không thể nào thốt ra.