Bạn đang đọc Phù Thủy Và Sức Mạnh Huyền Thoại ( Trường Học Phù Thủy 2 ): Chương 32
Ngày thứ ba, và cũng là ngày cuối cùng, bầu trời bất chợt nổi sấm, mây xám bủa vây mặt trời, sét chớp liên tục lóe sáng.
Mưa.
Tiếng gió gào thét trong không gian yên ắng, cây cối nghiêng ngả dữ dội, từng mảng nước táp mạnh vào tấm kính dày cộp nơi phòng y tế Witchcraft. Zina mơ màng mở mắt trong vô thức, bên tai văng vẳng giọng nói ai đó, rất quen, hình như cô đã từng nghe ở đâu đấy.
– Tôi nghĩ cách tốt nhất để bảo vệ Zina là đưa cô bé về Walzde.
– Ngài thật sự muốn mang Zina đi?
Người đàn ông trầm lặng gật đầu. Song cả hai cùng chìm vào khoảng không im lặng tới ngột ngạt.
***
Chiều tà huyết dụ, khung cảnh ngoài cửa sổ nhuốm màu đặc quánh. Nhúc nhích hai cánh tay cứng đờ, Zina gắng gượng ngồi dậy, lưng tựa vào bức tường, mắt hoa đi mù mờ. Có lẽ cô vẫn còn mệt, hoặc vì ngủ quá lâu.
Cạch.
Cánh cửa phòng chợt mở, một chị gái xinh xắn nhìn Zina ngơ ngác, sau đó trợn mắt, kinh hô thét lớn.
– Phu nhân. Ông chủ. Tiểu thư đã tỉnh!
Tiếp đó là hàng loạt tiếng bước chân dồn dập ập về phía phòng cô. Còn chưa kịp hiểu đang có chuyện gì xảy ra, chị gái trẻ đã khom lưng cúi mình, đứng nép sang một bên, nhường đường ột cặp nam nữ quá tuổi xuân sắc. Người phụ nữ mang mái tóc nâu, ăn bận quí phái, xà xuống gần Zina, nở nụ cười nhân hậu.
– Con thấy trong người thế nào rồi?
Bà nhẹ nhàng hỏi, trên môi không tắt nét cười. Phải tả sao cho đúng nhỉ? Giọng người phụ nữ này, khiến lòng cô chợt ấm áp lạ thường. Bà cười trông đẹp tuyệt, nhưng chính vì sự quan tâm đột ngột ấy, lại gây cho cô cảm giác rụt rè. Im lặng thay câu trả lời, cô ngượng ngùng đánh mắt nhìn giáo diếc. Người phụ nữ tóc nâu thở nhẹ, ân cần nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé gầy guộc của cô, dịu dàng lên tiếng.
– Ta là Mira Miyano, nữ chủ nhân gia tộc ánh sáng.
– G… gia tộc a… ánh sáng? – Kinh ngạc giãn rộng đồng tử, Zina quay cuồng với mớ thắc mắc ứa đọng trong đầu, miệng thì lắp bắp muốn hỏi gì đó, nhưng tâm lại xốn xang nói không thành lời.
Nhận ra phản ứng mơ hồ của cô gái nhỏ, Mira mỉm cười tươi tắn, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Zina, rồi quay sang người đàn ông mắt đen đang đứng cạnh mình, gật đầu làm hiệu. Ngồi sát cô hơn một chút, bà hướng nụ cười về phía người đàn ông, nhã nhặn giới thiệu.
– Đây là chồng ta, chủ nhân gia tộc ánh sáng, Kaito Miyano. Ta nghĩ, hai người đã gặp nhau.
Lời bà Mira vừa dứt, Zina liền ngẩng đầu, gượng gập chào người đàn ông mắt đen uy nghiêm trước mặt, lòng đan xen sự ngạc nhiên tột độ. Đó, không phải ân nhân cứu mạng cô ở Tokyo sao? Ông ấy, là chủ nhân gia tộc ánh sáng? Thảo nào, thanh gươm dắt chỗ eo ngài Kaito lại siêu cường tới vậy. Nhưng tại sao, Zina cô đang quì trước cổng Witchcraft, bây giờ lại nằm ở đây? À, còn nữa, mà chỗ này là chỗ nào? Cơ thể cô, toàn bộ người cô, rất mệt mỏi. Yuki, Haru, Rika, Chika, Hotaru, và cả Witchcraft, mọi người đi đâu hết rồi? Đầu cô, cơn đau đầu của cô, lại tái phát.
Rụt phắt tay ra khỏi tay Mira, Zina quần quại ôm đầu khụy xuống giường, mặt mày tái xanh, hàm răng cắn chặt, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở hổn hển.
Mira hoảng sợ kéo Zina vào lòng, Kaito nhanh chóng tiến sát hai vợ, rút từ túi áo choàng đen tuyền ra cây đũa thần bóng loáng, khóe môi thấp thoáng câu thần chú ức chế thần kinh. Không lâu sau đó, Zina dần dần thiếp đi, cơn đau đi qua thay thế ột giấc ngủ dài. Kaito phụ vợ dìu cô nằm ngay ngắn trên nệm, song nhẹ nhàng quì gối, đặt lên chán cô một cái thơm dịu dàng. Zina, con gái bảo bối của ông, ông nhất định sẽ không để bất kỳ ai, có cơ hội, làm tổn thương gia đình ông thêm một lần nữa, kể cả lũ ác ma khốn kiếp dưới địa cầu.
Khẽ vuốt qua bờ mái rủ hờ bên mi mắt Zina, Kaito khẽ khàng ôm Mira vào lòng, ân cần trấn an người vợ đang lệ rơi đầm đìa bằng âm điệu trầm ấp.
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Zina đã trở về, và anh sẽ không để ai cướp mất con bé, kể cả tứ đại hộ pháp tương lai.
– Kaito, nhưng Zina nhà ta…
Ngắt lời vợ, Kaito kiên định khẳng khái.
– Anh không quan tâm. Bằng mọi giá, anh nhất định sẽ không để sức mạnh huyền thoại trong con bé bộc phát.
Thở dài trước sự ngang nhiên, cứng nhắc của chồng, Mira cụp mắt im lặng. Có lẽ Kaito nói đúng, họ đã mất Zina một lần, nếu con bé trở thành hộ pháp, theo truyền dẫn của gia phả dòng họ Miyano, Zina, tuyệt đối phải chết, vì sứ mệnh bảo vệ hoàng vị nữ hoàng Libra Angela The Fence III. Chuyện này, cho dù có phải hy sinh tính mạng bản thân, Mira Kayashi bà, nhất định ngăn chặn bằng mọi giá.
***
Sáu tháng sau, tại tư dinh nhà Miyano, thuộc thung lũng Walzde, vương quốc pháp thuật. Mặt trời đỏ hồng từ tốn ló rạng, mây trắng vui vần bay nhảy, chim thú ca ngân khởi xướng, cây cỏ xanh biếc vươn mình lên đón nắng mới, trong khu vườn thơ mộng đủ đầy các loại hoa cỏ, xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc nâu dài buông xõa, đôi mắt tinh anh đen láy, nước da trắng hồng nuột nà, khuôn mặt …lem luốc nhọ nồi. Xắn cao hai ống quần, cô nắm chặt quả đấm, hùng hổ túm cây chổi, ngồi lên và dậm mạnh bàn chân phải. Trong chốc lát, chổi thần bay vọt xé gió, lao với tốc độ kinh hoàng, lượn lờ khắp khoảng không màu xanh bao la rộng lớn. Khẽ nhếch khóe môi cười khẩy, cô chậm rãi thả lỏng hai tay, đôi chân từ từ đặt trên cán chổi, cơ thể bắt đầu thích nghi với không gian thăng bằng. Mất năm phút để quen sức gió, cô gái trẻ dần dà uốn lượn đủ hình dáng trên chổi thần, cảm giác phiêu bồng y hệt lướt sóng. Zina Miyano, không ngờ sau hàng trăm lần uống cạn kho thảo dược vì tai nạn môn cưỡi chổi mạo hiểm, cuối cùng cô cũng luyện thành thạo. Sự cố gắng hơn hai tháng qua, quả nhiên không hề uổng phí.
Đáp đất an toàn với nụ cười mãn nguyện trên môi, Zina một tay cầm áo choàng, tay kia xách cây chổi, xồng xộc phi vào đại tiền sảnh, ném đồ đạc cho gia nhân, rồi chạy chân đất lên phòng ngủ.
Cùng lúc đó, ở kho chứa than thuộc dinh thự Miyano, bỗng vang vọng một tiếng thét chói tai của kẻ giữ cửa.
Zina dừng lại giây lát lắng nghe tiếng thét, song đành cắn môi, nhún vai, tiếp tục mở cửa phòng. Còn chưa kịp tắm rửa sạch sẽ, hình ảnh mẹ Mira đã đập thẳng vào mắt cô, với khuôn mặt, cực kỳ cực kỳ hơi khó nhìn một chút. Xốc gấu váy quét đất nhạt màu, Mira thở hắt, phiền não liếc cô con gái mặt mũi tèm lem, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, ăn mặc diêm dúa.
– Con lại lao chổi vào kho than ư? – Nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Zina, Mira nghiêm nghị hỏi.
Chột dạ né tránh mẹ, cô bĩu môi gật gù. Như không ẹ Mira cơ hội lên tiếng xỉ vả, Zina ngay lập tức thả giọng thanh minh.
– Mẹ. Lần cuối cùng. Con xin hứa, bằng cả danh dự. – Kèm theo lời khẳng định chắc nịch, cô liếm đầu ngón trỏ, giơ cao chỉ thiên tuyên thề.
– Con nghĩ ta sẽ tin mấy lời nhảm nhí ấy sao? Zina Miyano, đây đã là lần một trăm chín chín con hứa với ta câu này. – Lạnh băng bẻ gãy lời hứa bằng – cả – danh – dự của Zina, Mira di chuyển đến cạnh cô trong tích tắc.
Rùng mình trước mẹ đại nhân, Zina khẽ nở nụ cười nịnh hót, xấn xát tới bên mẹ, ngọt giọng thủ thỉ từng từ.
– Mẹ. Con hứa thật đấy. Kĩ thuật thăng bằng trên chổi, con luyện xong rồi. Phép thuật cha dạy, ma thuật và bí thuật, con đều đã hoàn thành.
– Con chắc chắn? – Mira nheo mắt liếc con gái nghi ngờ.
Zina cười tươi gật đầu quả quyết. Không đợi nghe mẹ Mira xuýt xoa khen ngợi, cô liền chen chân nói tiếp.
– Mẹ. Vậy… con nhập học lại Witchcraft nhé?
– Không được.
Phủ định lời đề nghị của Zina ngay tức khắc, Mira kinh hoàng đứng bật dậy. Bần thần trước sự lớn tiếng nơi mẹ Mira dịu dàng, cô cau mày đứng lên theo bà, trong lòng dâng lên xúc cảm tò mò.
– Tại sao lại không?
Mẹ Mira có vẻ không vui khi cô nhắc đến chuyện trở lại trường phù thủy, cả cha Kaito cũng vậy. Sáu tháng trước, khi Zina tỉnh dậy trong dinh thự nhà Miyano, cơ thể và sức khỏe còn rất yếu. Vì không muốn mọi người cô yêu quý thấy bộ dạng tàn tạ của mình, cô chấp nhận lời mời làm con nuôi của cha Kaito và mẹ Mira. Sau này mọi thứ ổn định, nhiều lần Zina đã cố gắng xin cha Kaito về Witchcraft, nhưng ông đều lảng tránh sang mấy chuyện khác. Mãi hơn nửa tháng tiếp, cha mới đồng ý để cô nhập học trở lại, nhưng kèm theo đó là một điều kiện. Cô phải học hết những bí kíp pháp thuật của cha Kaito, đồng thời bảo đảm cho bản thân luôn được an toàn. Hơn nửa năm nay cô đã luyện xong các chiêu thức cha dạy, tuy không phải là loại đẳng cấp, nhưng cũng đủ phòng thân. Ấy vậy mà mẹ Mira lại cương quyết không để cô về Witchcraft, chẳng nhẽ bà không muốn cô trở thành phù thủy vĩ đại?
Bước chân ra khỏi cửa phòng, Mira hơi ngoảnh mặt, lạnh lùng nhả từng chữ.
– Bởi vì… đó là điều cấm kỵ.
Dứt lời, bà kéo nắm đấm cửa. Tiếng Rầm nhỏ vang lên, hòa cùng ngữ điệu vô cảm của mẹ Mira. Zina thở dài vào phòng tắm, đáy lòng tụt xuống một bậc hụt hẫng.
Witchcraft… chẳng nhẽ sẽ không bao giờ quay về? Yuki, Haru, Rika, Hotaru… và … cả Chika nữa. Cô nhớ họ, thật sự là …rất nhớ.