Đọc truyện Phù thủy tình yêu – Chương 36
Chương 36
Xao xuyến nhất thời
“Bin bin!…” Ngoài sân đột nhiên vang vọng một hồi tiếng kèn xe. Trời đã tối thế này, còn ai đến nhỉ? Tôi liền vội vã lau nước mắt, theo phản xạ nhảy lên. “Ây da!” Vết thương trên đầu gối lập tức rách toẹt, máu tươi trào ra thấm cả bông băng. “Đúng là ngốc. Lúc nào cũng như con mèo leo trèo nhảy nhót, không thể ngồi yên được sao? Ngồi xuống mau!” Lúc này trông vẻ mặt của Hàn Tuyết Hàm giống như một phụ huynh đang giáo huấn con cái nghịch ngợm. Tôi nín cười không được liền phì cười ngặt nghẽo, mặc dù chưa kịp “điều chỉnh” lại tâm trạng buồn bã của mình.
Nhìn Hàn Tuyết Hàm đang chuẩn bị thuốc đỏ bông băng cầm máu cho mình, tôi nói: “Này, ông ra xem ai đến đã!” “Đừng nhiều lời! Cầm máu trước đã!” Nói xong hắn liền gác chân tôi lên, chăm chú tháo bông băng cũ ra, bôi thuốc vào và thay băng mới. Cử chỉ ân cần của hắn khiến tôi cảm thấy lúng túng. Trước giờ, tôi và hắn lúc nào cũng cãi vã với nhau, cứ như mèo với chuột sống chung một nhà không đội trời chung. Lúc này hắn lại dịu dàng mà chung sống hòa bình với tôi, quả thật là hơi kì quái? Trông vẻ mặt đang tập trung của hắn thật khiến người ta phải… ngẩn ngơ ngắm nhìn…
Ánh đèn dìu dịu rọi vào nửa mặt hoàn mĩ, một sóng mũi cao thẳng, cái cằm duyên dáng, và cặp lông mày dài rậm… Trời! Trông hắn cứ như một tác phẩm nghệ thuật. Mắt tôi nhìn chằm chằm vào hắn, nhịp tim tăng, thậm chí tôi còn tham lam muốn nhìn rõ cả lỗ chân lông trên khuôn mặt của hắn… Tôi lẩm nhẩm trong lòng, thật là hoàn mĩ, lẽ nào… Câu “Tuyệt sắc giai nhân” cũng có thể hình dung ở một người con trai sao? Nhưng… Sao hắn lại không thích con gái nhỉ? Tôi bắt đầu suy diễn lung tung…
“Xong rồi này! Mấy hôm tới nhớ chú ý giữ gìn vệ sinh vết thương nhé.” Hắn nhẹ nhàng nói. Hỡi Thượng Đế vạn năng, lẽ nào con bị rối loạn thần kinh hay sao? Tại sao lúc này con nghe giọng nói của hắn lại dịu dàng và hoàn mĩ đến thế nhỉ?… Không được, Cinrella, mày phải duy trì bình tĩnh… Mày phải…
Hàn Tuyết Hàm lạnh nhạt ngước đầu lên nhìn tôi ngỡ ngàng hỏi: “Cô… Muốn làm gì mà nhìn tôi ghê thế?” Bây giờ tôi mới để ý, bởi quá say mê nhìn ngắm hắn, không khống chế được cảm xúc của mình mà đưa nguyên khuôn mặt mình áp sát mặt hắn chỉ còn ngăn cách bởi một cái mũi… Suýt chút là… Tôi vội vã chống chế: “Không… Không có gì đâu? Chỉ là… hơi nhức đầu một chút thôi!” Giả như hắn mà biết được nguyên nhân thật sự tôi nhìn hắn thì Cinrella tôi đây còn mặt mũi nào làm người nữa?
Hắn mỉm cười: “Ồ! Nhức đầu! Có thật là… chỉ là nhức đầu không đó?” Tôi trốn tránh ánh mắt của hắn: “Ừ… thật đó!” Hắn lại áp sát vào mặt tôi hơn, nói: “Muốn hôn tôi lắm à?” “Muốn… Muốn gì cơ?” Tôi hoàn toàn không còn cách nào bỉnh tĩnh mà chi phối cảm xúc đang hiện ra trên khuôn mặt của mình. Hắn dám đưa tay nâng khuôn mặt tôi lên mỉm cười: “nào, thả lỏng người ra đi, đừng cứng ngắc như khúc gỗ như thế chứ! Tôi có thể miễn phí tặng cho cô một nụ hôn đó.” Khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn càng lúc càng áp sát mặt tôi, dường như tôi không còn cách nào khống chế hành vi của mình nữa! Thượng Đế ơi! Hãy ban cho con sức mạnh để tránh xa hắn… Nhưng không hiểu sao đôi chân tôi như bị bùa phép không thể nhúc nhích được, còn đôi tay thì mềm nhũn ra, chỉ còn sót lại cái cổ họng yếu ớt phản kháng lại hắn…
Ngay lúc khuôn mặt hắn chỉ còn cách môi tôi một li… Đột nhiên từ bên ngoài vọng lại một giọng nói: “Các cậu… Đang làm gí thế?” Bọn tôi liền cùng lúc mà hướng ánh nhìn ra cánh cửa.
“Chân… Hy?!” Chân Hy giống như mới từ trên trời rơi xuống, xuất hiện đứng trước mặt bọn tôi. Chân Hy giả vờ trách móc bọn tôi: “Cửa không có khóa, tôi mới đẩy là cánh cửa tự mở ra. Vào đây cả nửa ngày trời, mà các cậu vẫn chưa chú ý đến tôi là sao?” Khuôn mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên… Chết! Sao lại để cho Chân Hy nhìn thấy cảnh hồi nãy chứ? Tôi như điên tiết trong lòng tự nhủ: Giá như thời gian có thể quay ngược và giây phút lúc nãy, tôi sẽ không một chút do dự mà xé nát Hàn Tuyết Hàm ra trăm mảnh.
Chân Hy có chút không vui hỏi tôi: “Cinrella. Sao cậu không gọi điện cho tôi?” Hừm! Nhắc đến chuyện đó, làm tôi nhớ lại sự ngại ngùng khi gặp họ tung tăng ở khu vui sắm, tôi lại nóng cả người lên.
Hàn Tuyết Hàm không hiểu chúng tôi đang nói về chuyện gì, liền hỏi: “Chuyện gì thế?” Tôi cố ý nhún nhún vai, tỏ vẻ bất cần: “Không có gì đâu, chỉ là một chuyện nhỏ thôi.” Chân Hy cuối cùng cũng đã phát giác ra vết thương trên người tôi, hỏi: “Cinrella. Cậu lại bị thương à? Sao hậu đậu thế?” Hứ! Đáng ghét thật! Người có bạn gái rồi có khác, ít quan tâm đến người khác, bây giờ mới để ý đến tôi bị thương, Chân Hy của ngày trước đâu phải thế?
Hàn Tuyết Hàm nói: “Ha ha! Có một cô ngốc thiếu canxi, từ trên cầu thang ngã lăn xuống đất!” “Ông mới là đồ ngốc đó. Vô duyên chết đi được. Không thèm nói chuyện với các cậu nữa!” Không hiểu sao hôm nay tôi có thể giận dữ như thế, xoay người một mạch chạy thẳng lên lầu, chui ngay vào phòng. Vừa bước vào phòng tôi nằm lăn ra giường, sờ vào vết thương bầm tím trên cơ thể mình, uất ức mà chảy dài từng giọt nước mắt… Họ đều là đồ xấu xa! Đáng ghét thật!…