Đọc truyện Phù thủy tình yêu – Chương 17
Chương 17
Lần đầu tiên trong đời bị bắt vào đồn cảnh sát
Một viên cảnh sát với cái mũi vừa nhọn vừa dài, mỏ cũng nhọn và quai hàm chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, rồi ngước mũi lên trời. Đôi chân tong teo gác vào ngay cái bàn trước mặt tôi, ông ta dùng cái giọng điệu vũ trụ hỏi tôi: “Nói đi. Bắt đầu từ khi nào các cô làm chuyện phi pháp như thế này? Hà?!” Đáng ghét thật, có gì mà đáng để ra oai chứ.
“Chú cảnh sát ơi, hãy thả cháu đi đi. Cháu không có làm chuyện phi pháp gì với cô ta cả. Chú muốn cháu khai cái gì chứ?” Tôi nói. “Cái gì? Cô gọi tôi là chú à? Tôi mà già như thế sao?” Nói xong chú cảnh sát này rút đôi chân tong teo của mình xuống, rồi lấy từ ngăn kéo bàn ra một tấm gương có hình mèo Kitty mà ngắm mình say đắm, miệng lẩm bẩm: “Má trái: lại nổi mụn nữa rồi kìa, hãy dùng thử sản phẩm xóa mun. Mặt phải: vẫn tuyệt vời như ngày nào, thơm một cái nào! Trán: sao lại có thêm 12 nếp nhăn nữa rồi? Bôi chút thuốc trừ nếp nhăn mới được.”
Chú cảnh sát như đang thể hiện ma pháp, từ mỗi một góc trên người mình lấy ra từng món từng món mỹ phẩm trị khuyết điểm cho mình. Kiến thức về mỹ phẩm của chú ấy còn sâu rộng hơn tôi! Nhìn cử chỉ của chú ấy, tôi nổi cả da gà tự làu bàu trong lòng, “Trời ơi! Chú làm ơn đừng *** gương nữa!” Tôi nghĩ giả như tôi là tôi phạm mang trọng tội, trông thấy bộ dạng này của chú ấy, nhất định sẽ đưa tay lên đầu hàng vô điều kiện.
Tôi sợ sệt gọi: “Anh… Cảnh sát…” Tôi xin thề, cách xưng hô này tuyệt đối là lời nói dối to lớn nhất trong đời tôi. Sau tấm gương, một khuôn mặt phấn khởi đến nỗi như nắm thành một cục ló ra hỏi: “Cô đang gọi tôi đấy hả? Ha ha, công nhận mỹ phẩm của mình cũng công hiệu thật? Mình yêu khuôn mặt của mình quá đí!” Chú cảnh sát phấn khởi bắt đầu liên tục hôn vào hình ảnh phản chiếu trong gương của mình liên tục.
Tôi ớn lạnh cả người trước hành vi kì dị của chú ấy! Mẹ ơi! Sao hôm nay con toàn gặp những người không bình thường vậy? Chú cảnh sát quăng cái gương vào một bên liền, chẳng mấy chốc đã trở về nguyên trạng hung hãn, hỏi tôi: “Hãy khai mau! Rốt cục cô có quan hệ gì với cô ta? Các cô là đồng bọn phải không? Đồng bọn của cô đã khai hết mọi việc rồi, tốt nhất là cô nên thành thật khai báo đi!” Tôi tức đến nỗi nghẹn ngào cả người.
Bỗng một chú cảnh sát có vẻ đứng tuổi đẩy cửa bước vào nói: “Hãy thả cô ta đi, có người đến bảo lãnh cô ta rồi.” Bảo lãnh tôi?
Rập! Ngay lập tức, đôi chân tong teo liền từ ghế bắn vọt lên, chú cảnh sát này xoay người đứng nghiêm, đưa tay lên kính lễ nói: “Vâng! Thưa sếp!” Người cảnh sát được gọi là sếp kia thân thiện đưa tay chào tạm biệt tôi: “Cô có thể đi rồi đấy.” Có lẽ người cảnh sát này là bình thường nhất mà hôm nay tôi gặp.
Tôi cảm kích đến rơi lệ với người có lòng tốt bảo lãnh tôi. Nhưng không biết là ai nhỉ? Hừm! Nhất định là Chân Hy rồi. Mọi khi gặp phải chuyện gì, cậu ấy đều đến giúp tôi giải quyêt ngay, làn này chắc hẳn cũng sẽ là cậu ấy. Nhưng… Lẽ nào cậu ấy đến bảo lãnh Thân Ân Thể, sẵn tiện bảo lãnh tôi luôn sao? Nếu thế thì nhất định cậu ấy đã thấy được bộ mặt thật của cô ta rồi. Ha ha ha! Thế thì tôt quá! Xem ra những ngày tháng đau khổ của mình sắp được tan biến rồi!
Tôi bỗng sực nhớ ra và hỏi: “Chú cảnh sát ơi. Cho cháu hỏi, còn cô gái ấy thì?…” Người cảnh sát tốt nói: “Cháu không cần lo lắng. Cô ta đâu phải lần đầu tiên đến đây. Mỗi lần như thế ba cô ấy đều đến bảo lãnh.
Cái gì? Không phải lần đầu? Nghe giọng điệu của chú cảnh sát, có vẻ cô ấy như thường hay đến đây lắm nhỉ. Tại sao lại như thế chứ? Thôi mặc kệ, nơi này không nên ở lâu, ra khỏi đây trước rồi tính. Tôi chuẩn bị bước ra ngoài thì người cảnh sát gọi lại hỏi: “Cháu là bạn cô ta hả?” Tôi miễn cưỡng trả lời: “Có thể nói như vậy… Có chuyện gì không ạ?”
Sếp cảnh sát nói: “Cô ta làm tiếp viên uống rượu với khách ở quán bar bao lâu rồi?” Tôi như bị sốc liền hỏi lại ngay: “Uống rượu với khách? Ý chú là cô gái hồi nãy bị đưa vào đây cùng với cháu làm tiếp viên uống rượu với khách à?” “Cháu không biết chuyện đó à? Vậy thôi được rồi cháu về đi.”
Thật không ngờ Thân Ân Thể lại là người con gái hư hỏng như thế? Ở trước mặt Chân Hy, cô ta lúc nào cũng giả vờ là một thiên sứ hoàn hảo. Nhưng khi không ai biết thì cô ta liền lộ ngay bộ mặt ác ma của mình ra! Thì ra người con gái phá hoại giấc mơ đẹp như cổ tích của tôi không phải là một nàng công chúa thật sự, mà là một mụ phù thủy đội lốt công chúa! Trời ơi! Tôi phải nói sao cho Chân Hy biết sự thật này đây?
Tôi cứ đầu nặng chân nhẹ lâng lâng như thế mà bước ra đồn cảnh sát. Thật không ngờ Cinrella tôi đây sống tốt suốt 20 năm trời, bây giờ lại bị bắt vào đồn cảnh sát một cách oan ức!
Bước chân ra khỏi đồn, bất giác tôi cảm thấy bầu không khí ở bên ngoài sao lại tươi mới thế này, và lần đầu tiên tôi thấy sự tự do là một điều vô cùng tuyệt vời! Tôi hít một hơi thật sâu, tự nói với mình: “Cố lên, Cinrella! Bắt đầu từ bây giờ, có thể tiếp tục theo đuổi giấc mơ đẹp như cổ tích của mày nữa rồi đấy! Hoàng tử trước sau gì cũng thuộc về mày!”
“Này! Cô ngốc!” Tôi quay đầu qua nơi phát ra tiếng rồi, bất giác tôi hoài nghi bản thân mình có phải bị áo giác hay không nữa? Người đứng đợi ở bên ngoài lại là… Hàn Tuyết Hàm? Lẽ nào hắn là người bảo lãnh tôi sao? Sao hắn biết mình ở đây? Hàn Tuyết Hàm hai tay thọc vào túi quần, mỉm cười nói với tôi: “Bà thím thật là quá quắt nha! Tôi mới biến mất có một chút, cô lại cả gan làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế sao?”
Nghe xong lời trêu chọc của hắn tôi nổi điên lên, tay chân tấn công hắn tới tấp, miệng không ngừng chửi rủa: “Đồ xấu xa! Ông từ trường học kéo tôi ra cho đã, rồi sau đó lại biến đi đâu mất. Khiến cho tôi nhếch nhác như thế này, ông vừa lòng chưa?
“Đủ rồi!… Ây da!… Nhẹ nhẹ một chút! Đám vào bên này nữa này!… Ư, thật thoải mái! Xem như cô vẫn còn lương tâm, không uổng phí tôi đã bỏ sức từ xa đến đây làm anh hùng… cứu bà thím!” Hắn đang bị tôi đấm đá tới tấp mà vẫn còn buông lời trêu ghẹo được, thật là bực cả mình. A! Hình như ngược lại, sự đấm đá của tôi lại còn trở thành tài nguyên hưởng thụ của hắn nữa chứ? Quả thật là một tên vô lại!
Cái gì? Suốt đường tôi bị đưa đến đây, hắn đi theo suốt sao? Đột nhiên tôi hiểu ra hành vi kì quặc của hắn lúc nãy của hắn. Thì ra là do phát hiện người con gái chạy trốn kia hình như là Thân Ân Thể, cho nên hắn mới chạy đuổi theo sau. Còn tấm phù hiệu trường bị đánh rơi ở dưới đất chắc là do Thân Ân Thể không cẩn thận làm rớt. Hắn thấy tấm phù hiệu đó nên càng khẳng định sự phán đoán của mình hơn, mới nói một đống câu khó hiểu với tôi rồi chạy theo sau họ.
Nhưng, sao hắn lại biết được tình ý của mình đối với Chân Hy nhỉ? Hắn có thật hy vọng tôi sẽ trở thành bạn gái của Chân Hy không?
Két!… Bỗng đâu một chiếc xe hơi hiệu BMW Z4 phanh gấp lướt qua người tôi! Màu sơn đen của nó tỏa sáng một cách lấp lánh một cách xa hoa. Chạy xe kiểu gì thế này?
Bỗng kính cửa sau xe mở ra, hiện ra là một khuôn mặt không một chút biểu cảm, trắng bệch, tiều tụy, và có chút cứng nhắc đo sợ hãi. Chủ nhân của khuôn mặt đó chính là… Thân Ân Thể! Bất giác tim tôi rùng mình ớn lạnh. Cô ta lên tiếng nói với tôi: “Cinrella, xin cậu đừng nói lại những gì đã xảy ra hôm nay cho Chân Hy biết nhé! Tôi xin cậu đấy!…”
Phút chốc giấc mộng công chúa của tôi như theo chiếc BMW đó tan biến mất!