Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 282: Thiên Trận Minh
Edit: Jess93
Tiếng người ồn ào, khí tức người tu luyện lui tới ở xung quanh, một tia thần thức thuộc về người tu luyện cấp cao khẽ quét qua người bọn họ, giống như chỉ là kiểm tra thông thường.
Vẻ mặt bốn người cứng lại, sau đó nhanh chóng thu lại thần sắc trên mặt, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lại.
Lúc này bọn họ ở trong một điện phủ rất lớn, xung quanh có không ít người tu luyện, khi những người tu luyện này nhìn thấy bọn họ, chỉ là quăng tới ánh mắt tò mò, chẳng mấy chốc đã dời ánh mắt, hướng bên ngoài đại điện mà đi.
Trong lúc đó, một tiếng quát tháo không khách khí truyền đến: “Các ngươi đến từ đại lục nào? Còn không ra?”
Bốn người Văn Kiều theo tiếng quát nhìn lại, sau đó trông thấy một nam tu trung niên tướng mạo nghiêm túc đứng cách đó không xa.
Trong tay nam tu trung niên này cầm quyển sách bìa màu xanh mực, tay cầm một cây bút, không khách khí hướng về phía bọn họ hô quát, mặc dù thái độ không thể nói là phách lối, nhưng cũng là lực lượng mười phần, hiển nhiên đã nhìn quen loại chuyện này.
Văn Kiều cúi đầu nhìn lại, phát hiện bọn họ đang đứng trong một Truyền Tống trận hoàn chỉnh.
Xem ra là đến đại lục mới, mà đại lục Truyền Tống trận ở đại lục mới này không chỉ vô cùng hoàn hảo, còn có người tu luyện trông coi.
Ninh Ngộ Châu phản ứng cực nhanh, lôi kéo Văn Kiều đi sang bên cạnh, ôn hòa khách khí nói: “Thật có lỗi, chúng ta tới lần đầu.”
Vẻ mặt Bùi Tê Vũ có chút âm trầm, phản ứng nhanh chóng lôi kéo Túc Mạch Lan đi theo phía sau hai người.
Nam tu trung niên kia chậc một tiếng, ánh mắt lòng vòng trên thân bốn người này, chỉ vào cách đó không xa nói: “Đến đó đóng tiền đi.”
Bốn người nhìn sang, trông thấy bên kia bày một chiếc bàn dài, có hai người tu luyện ăn mặc như quản sự ngồi sau bàn, một nam một nữ, nữ chính là tu vi cảnh giới Nguyên Hoàng, nam chính là cảnh giới Nguyên Tông.
Lúc này nữ tu cảnh giới Nguyên Hoàng kia ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở một bên, còn nam tu cảnh giới Nguyên Tông thì phụ trách thu phí.
Ngay khi bọn họ dò xét hai người kia, đột nhiên Truyền Tống trận lại sáng lên một đạo linh quang.
Bốn người quay đầu nhìn lại, phát hiện bên trong linh quang xuất hiện bóng dáng năm người, năm người kia thân mặc bảo y, lưng đeo linh khí, hai đầu lông mày quanh quẩn một loại khí chất kiêu căng, hiển nhiên xuất thân không tầm thường.
Nam tu trung niên canh giữ ở Truyền Tống trận vẫn không thèm để bọn hắn ở trong lòng, lười biếng dựng lên mí mắt, nói ra: “Đến từ đại lục nào? Quy củ cũ, qua bên kia đóng tiền.”
Trong năm người này, dẫn đầu chính là một nữ tử dung mạo trong trẻo, khí chất lạnh lùng, bộ dáng hoàn mỹ rõ ràng trông giống như được tạo thành từ băng tuyết, nhưng khi bị đôi mắt kia nhìn đến, lại cho người ta một loại cảm giác ôn nhu quyến luyến, sẽ làm cho người ta nhịn không được hãm sâu trong cặp mắt kia.
“Thiên Dục đại lục.”
Nữ tu nói ngắn gọn, sau đó không có lời vô ích gì, trực tiếp mang người đi sang bàn dài bên cạnh.
Nam tu trung niên tại Truyền Tống trận nghe được Thiên Dục đại lục, thần sắc hơi động, chẳng qua cũng chỉ là thái độ hơi tốt một chút, thần thái biến hóa không lớn, thấy bốn người Ninh Ngộ Châu lề mà lề mề, không vui nói: “Các ngươi còn không đi đóng tiền? Chẳng lẽ muốn quỵt linh thạch?”
Thái độ nam tu này không khách khí, vẻ giận dữ trong mắt Bùi Tê Vũ lóe lên một cái rồi biến mất.
Sao Túc Mạch Lan có thể không biết vị Đường chủ Ma Môn này tức giận, vội âm thầm nhéo nhéo tay của hắn — đã quên tay mình còn bị hắn lôi kéo — để hắn khắc chế một chút, nơi này cũng không phải Túc Tinh đại lục.
Bùi Tê Vũ ngừng tạm, khẽ rũ mắt xuống, một bộ dáng suy yếu nghe lời.
Bốn người đi về phía bàn dài, đến khi cách bàn dài một khoảng thì dừng lại.
Trước bàn dài, năm người đến chậm hơn bọn họ cũng đang giao nộp linh thạch.
“Hết thảy năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm.” Nam tu cảnh giới Nguyên Tông ngồi sau bàn dài nhanh chóng tính ra chi phí cho bọn họ.
“Năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm? Đắt như thế?” Một thiếu niên mặt non nớt kinh hô một tiếng.
Nam tu cảnh giới Nguyên Tông kia cười ha ha: “Năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm vẫn là ít, dù sao chúng ta phải thường xuyên bảo trì đại lục Truyền Tống trận, những này đều cần linh thạch, không có linh thạch làm sao có thể bảo trì đại lục Truyền Tống trận, đúng không?”
“Thế nhưng lúc chúng ta tới đã thanh toán linh thạch..”
Rõ ràng khởi động Truyền Tống trận mới cần linh thạch, bên này chẳng qua là tiếp ứng bọn họ, căn bản không uổng phí linh thạch, nhưng lại một hơi muốn thu năm mươi ngàn linh thạch, đây cũng quá hố.
Bị nghi ngờ nam tu cảnh giới Nguyên Tông lập tức có chút không vui, nếu không phải nể tình nữ tu dẫn đầu kia là một mỹ nhân, căn bản không muốn phản ứng những người dám can đảm chất vấn việc tu luyện của bọn họ.
“Đó là linh thạch cần thiết để kích hoạt Truyền Tống trận, chúng ta bên này tiếp ứng các ngươi, lúc cần thiết phải thường bảo trì đại lục Truyền Tống trận, tất nhiên cũng muốn thu một ít linh thạch.”
Thiếu niên kia còn muốn nói điều gì, nữ tu dẫn đầu cắt ngang hắn, dùng giọng nói trong trẻo nói: “Thật có lỗi, người sư đệ này của ta lần đầu tiên đi xa nhà, không hiểu quy củ, quy củ Thiên Trận minh các ngươi định ra không có vấn đề gì.”
Thần sắc trên mặt nam tu cảnh giới Nguyên Tông thu phí kia mới tốt một chút.
Nữ tu dẫn đầu dâng năm mươi ngàn linh thạch lên, sau đó dẫn những người khác rời đi.
Từ đầu đến cuối, nữ tu cảnh giới Nguyên Hoàng sau bàn dài đều nhắm mắt dưỡng thần, không có chút phản ứng nào đối với chuyện phát sinh ở nơi này, giống như sự tồn tại của nàng ta, chỉ là một loại chấn nhiếp.
Nhìn đến đây, đám người Ninh Ngộ Châu đã rõ ràng tình huống ở đại lục này.
Xem ra bọn họ đã tới một đại lục mới, hơn nữa đại lục này không chỉ có đại lục Truyền Tống trận, thậm chí còn liên thông với mấy đại lục, người tu luyện mỗi đại lục có thể thường xuyên sử dụng đại lục Truyền Tống trận đến đại lục khác.
Mà chủ trì những đại lục Truyền Tống trận này, chính là thế lực tên là “Thiên Trận minh” này.
Bọn họ cũng bị xem như người tu luyện dùng Truyền Tống trận của Thiên Trận minh đi tới đại lục này.
Trong lòng quay đi quay lại trăm ngàn lần, bốn người khống chế lại thần sắc trên mặt rất tốt, đi tới trước bàn dài.
Nam tu cảnh giới Nguyên Tông sau bàn dài hỏi: “Các ngươi đến từ đại lục nào?”
Ninh Ngộ Châu mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói: “Thiên Dục đại lục.”
“Lại là Thiên Dục đại lục?” Quản sự cảnh giới Nguyên Tông không khỏi nhìn bọn họ một chút, nói thầm: “Tại sao ngày hôm nay đều là người tu luyện Thiên Dục đại lục?”
Văn Kiều và Túc Mạch Lan phá lệ chính trực mà nhìn hắn ta.
Ánh mắt nam tu cảnh giới Nguyên Tông lướt qua hai nữ tu, phát hiện hai người đều là mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là nữ tu nhỏ tuổi kia, so với nữ tu vừa rồi còn xinh đẹp hơn mấy phần, làm người thỏa mãn hưởng thụ thị giác, thần sắc trở nên hòa ái mấy phần, nói ra: “Hết thảy bốn mươi ngàn linh thạch hạ phẩm.”
Ninh Ngộ Châu lấy ra một túi trữ vật, bỏ lên trên bàn.
Thần thức nam tu cảnh giới Nguyên Tông đảo qua, xác nhận bên trong là bốn mươi ngàn linh thạch, sau đó dời đến nhẫn trữ vật trong tay, rồi trả túi trữ vật cho bọn họ.
Nhìn thấy nhẫn trữ vật trên tay nam tu này, ánh mắt Ninh Ngộ Châu chớp lên, nụ cười trên mặt không thay đổi, vẫn là bộ dáng ôn hòa kia, làm việc không kiêu ngạo không tự ti.
“Được rồi, các ngươi có thể rời đi.” Nam tu cảnh giới Nguyên Tông nhận lấy linh thạch, sau đó hướng bọn họ khoát khoát tay, chuẩn bị tiếp đón người tu luyện kế tiếp đến đóng tiền.
Bốn người nhìn thoáng qua Truyền Tống trận trong điện phủ, sau đó rời khỏi đại điện.
Chờ bọn hắn ra ngoài, phát hiện điện phủ này hóa ra là một tòa tháp.
Tòa tháp này tổng cộng có bảy tầng, tầng dưới cùng dùng để bố trí đại lục Truyền Tống trận, thỉnh thoảng có người tu luyện ra ra vào vào.
Ở trên có các tòa tháp khác, trên đó có bày cấm chế, không ai có thể biết tầng thứ hai trở lên là dùng để làm gì.
Trên tháp có một bảng hiệu cực kì bắt mắt, trên đó viết: Thiên Trận Minh.
Trước tháp là một đầu phố dài náo nhiệt, đường đi rộng rãi, hai bên là cửa hàng san sát nối tiếp nhau, người đến người đi, cảnh tượng phồn hoa nhộn nhịp.
Ba người đi ở trên đường phố, quan sát một lát, sau đó quyết định đi tìm nhà trọ đặt chân, rồi lại nghe ngóng tình huống đại lục này.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã chọn một gian nhà trọ hài lòng, vừa đi vào, lại gặp được năm người kia.
Hiển nhiên năm người kia đối với bọn họ cũng có chút ấn tượng, thiếu niên lúc trước phàn nàn Thiên Trận minh thu phí quá đắt cười nói: “A, là các ngươi, các ngươi cũng tới đây dừng chân?”
Ninh Ngộ Châu ôn hòa gật đầu.
Lúc này, đồng bạn của hắn đã định tốt phòng, sau khi lấy chìa khóa số phòng, hướng hắn quát một tiếng: “Bách Lý sư đệ, định phòng xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Thiếu niên họ Bách Lý ứng một tiếng, phất phất tay với bọn họ, sau đó đi theo đồng bạn rời đi.
Ninh Ngộ Châu tiến lên, hướng chưởng quỹ định hai gian phòng thượng hạng.
“Chỉ cần hai gian?” Bùi Tê Vũ nhịn không được lên tiếng.
Ninh Ngộ Châu không để ý tới hắn, sau khi chìa khóa vào tay, lập tức để tiểu nhị nhà trọ dẫn đường.
Bùi Tê Vũ đành phải mặt âm trầm theo sau, Túc Mạch Lan một mặt mơ hồ liếc qua hắn, không biết tại sao tâm tình của hắn lại không tốt rồi? Rõ ràng trước kia không có thấy hắn âm trầm như thế mà?
Tiểu nhị đưa bọn họ đến phòng khách, thi lễ một cái liền lui ra.
Ninh Ngộ Châu lấy ra một chiếc chìa khóa, chìa khóa này thật ra là ngọc giản mở ra trận pháp, bình thường trong phòng khách nhà trọ đều dùng trận pháp mở ra, ngọc giản mở ra trận pháp giao cho khách, như thế tính an toàn cũng cao hơn.
Ngọc giản dán vào trận pháp trên cửa, cửa liền mở ra.
Ninh Ngộ Châu đưa ngọc giản còn lại cho Bùi Tê Vũ, nói ra: “Các ngươi ở phòng sát vách.”
Bùi Tê Vũ nhận lấy ngọc giản, nhìn thấy Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều muốn cùng nhau đi vào phòng khách, nhịn không được hỏi: “Các ngươi ở một gian, ta và Túc cô nương thì sao?”
“Các ngươi không phải ở một gian sao?” Ninh Ngộ Châu nói.
Bùi Tê Vũ suýt chút nữa nôn đến hộc máu, nhịn không được nói: “Chúng ta cô nam quả nữ..
Vì sao không định thêm một gian phòng?” Cũng không phải định không nổi, nếu bọn họ không có linh thạch, hắn có thể thanh toán.
Nào biết Ninh Ngộ Châu lại nói: “Túc cô nương phụ trách giám sát ngươi, về sau nàng cũng sẽ cùng ngươi cùng nhau hành động.”
Túc Mạch Lan vốn dĩ cũng cảm thấy cùng Bùi Tê Vũ ở chung một gian phòng không tốt lắm, nghe nói như thế, lập tức thay đổi chủ ý, tán đồng nói: “Ninh công tử nói đúng!”
Bùi Tê Vũ: “…”
Bùi Tê Vũ suýt chút nữa duy trì không được thần sắc trên mặt.
Nhìn xem vẻ mặt đương nhiên kia của Túc Mạch Lan, hắn rốt cục phát hiện, nàng quả nhiên thay đổi! Tính cách này trở nên hắn đều có chút không xác định, tại sao sẽ như vậy chứ?
Ninh Ngộ Châu kia rốt cuộc rót canh mê gì cho nàng, thế mà làm cho nàng tin tưởng hắn như thế?
Túc Mạch Lan không hề biết suy nghĩ của Bùi Tê Vũ, chờ hắn dùng ngọc giản mở ra cửa phòng khách sát vách, lập tức bước vào.
Bùi Tê Vũ đi theo ở sau lưng nàng, đầy cõi lòng phức tạp suy nghĩ, trên mặt không khỏi lại lộ ra mấy phần âm trầm.
Túc Mạch Lan dò xét xong phòng khách, quay đầu nhìn về phía Bùi Tê Vũ.
Bùi Tê Vũ vô thức trận địa sẵn sàng, bình tĩnh thu liễm thần sắc trên mặt, không muốn lộ ra mặt không tốt của bản thân để nàng nhìn thấy.
Đáng tiếc hắn là ma chủng chuyển thế, bị ma tính của ma chủng ảnh hưởng, khí tức âm trầm, dù sử dụng Chưởng Thiên kính che giấu, vẫn sẽ biến hóa theo tâm tình của hắn, không khỏi lộ ra mấy phần u ám.
“Ngươi có muốn nghỉ ngơi không?” Túc Mạch Lan hỏi thăm.
Bùi Tê Vũ chỉ nhìn nàng, không nói gì.
“Thương thế của ngươi còn chưa tốt sao?” Túc Mạch Lan còn nói, xem vẻ trầm mặc của hắn như một loại kháng cự, nhịn không được an ủi nói: “Bùi công tử yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, cũng sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi..
Ninh công tử và Văn cô nương bọn họ cũng sẽ không.”
Bùi Tê Vũ nhịn không được ha ha hai tiếng: “Ngươi đối với bọn họ ngược lại là tín nhiệm.”
“Đây là đương nhiên.” Túc Mạch Lan nói như chuyện đương nhiên: “Nếu không có bọn họ, ta đã sớm chết ở sa mạc Hắc Phong, bọn họ là ân nhân cứu mạng của ta, không có người nào đáng để ta tin tưởng hơn bọn hơn.”
Bùi Tê Vũ nghe được trong lòng nghẹn lại, rất muốn nói bọn họ là người đáng giá để nàng tín nhiệm nhất, vậy hắn thì sao? Lại cảm thấy loại lời này nói ra miệng có chút không giải thích được, cũng làm cho hắn vô hình thấp xuống một đoạn, ngược lại không tiện nói ra.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất buồn bực.
Túc Mạch Lan nhìn vẻ u ám trên người hắn càng nặng, nhịn không được lo lắng hỏi: “Bùi công tử, có phải ngươi rất khó chịu hay không?”
“..
Quả thật có chút khó chịu.”
“Vậy ngươi mau lên giường nghỉ ngơi đi.” Túc Mạch Lan nói, sau đó đi sửa sang giường chiếu, để cho hắn nằm dễ chịu một chút.
Bởi vì Bùi Tê Vũ là người bệnh, Túc Mạch Lan tự nhiên quan tâm hắn một chút, làm mọi việc phá lệ tự nhiên, hồn nhiên không có bởi vì đối phương là ma tu mà có đề phòng.
Bùi Tê Vũ nhìn xem bóng lưng bận rộn của nàng, lông mày nhịn không được lại nhíu lên.
Ý thức phòng bị của nữ nhân này cũng quá kém đi? Từ xưa đến nay chính ma không đội trời chung, bên người đi theo một ma tu, cho dù hai người cần cùng ở một phòng, nàng cũng nên có lòng cảnh giác mới đúng.
Huống hồ tu vi của hắn cao hơn nàng, cho dù hắn bị thương rất nặng, muốn gϊếŧ chết nàng lại là dễ như trở bàn tay.
“Được rồi, tới nghỉ ngơi đi.” Túc Mạch Lan nói.
Bùi Tê Vũ chậm rãi đi qua, ngồi trên giường đã trải tốt, nhìn xem nữ tu trước giường, nhịn không được hỏi: “Vì sao ngươi..”
“Hửm?”
Bùi Tê Vũ đối đầu cặp mắt giống như phủ một tầng hơi nước của nàng, lập tức hỏi không ra lời.
** *
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đang trò chuyện về những chuyện đã trông thấy trước đó, nhìn thấy Túc Tinh hiện ra thân hình, ngồi trên bàn.
“Sao ngươi lại tới đây? Không đi theo Túc cô nương sao?” Văn Kiều cười hỏi.
Túc Mạch Lan là người thủ hộ Túc Tinh đồ, sau khi Túc Tinh lựa chọn đi theo đám bọn hắn, bản thể Túc Tinh đồ thì do Túc Mạch Lan mang theo, hầu hết thời gian Túc Tinh đều đi theo nàng.
Túc Tinh có chút buồn bực nói: “Bầu không khí giữa ma chủng kia và Lan Lan thật là lạ, ta chịu không nổi, không nghĩ đợi ở nơi đó.”
“Làm sao kỳ lạ?” Văn Kiều tò mò hỏi.
“Lan Lan đối với ma chủng quá tốt rồi, ma chủng kia ngược lại kỳ kỳ quái quái, hỏi lung tung này kia, còn hỏi vì sao Lan Lan không phòng bị hắn..” Túc Tinh bép xép với bọn họ, đem toàn bộ đối thoại giữa Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan nói cho hai người, cuối cùng tổng kết: “Ma chủng kia nhất định lòng mang ý đồ xấu.”
Mặc dù Ninh Ngộ Châu nói, tương lai có thể sẽ dùng đến ma chủng, nhưng Túc Tinh bởi vì bản thể vẫn luôn trấn áp động ma, đối với ma tộc không có ấn tượng gì tốt, cho dù hiện giờ Bùi Tê Vũ cái gì cũng không làm, vẫn là không quá ưa thích hắn.
Mặc dù trí nhớ của nó không hoàn chỉnh, nhưng cũng biết ma chủng đại biểu cái gì.
Ma chủng đại biểu chính là tội ác của vạn ma, ma chủng xuất thế, sinh linh đồ thán.
Coi như hiện tại ma chủng đã chuyển thế làm người, không còn là ma chủng thuần túy, nhưng người nào có thể đảm bảo tương lai có một ngày, sau khi Bùi Tê Vũ hoàn toàn thức tỉnh thành ma chủng, có thể bị cái ác trong ma tính chiếm cứ nhân tính còn lại hay không, sau đó đại khai sát giới tại đại lục nhân tu?
Túc Tinh vẫn có rất lo lắng.
Nào biết chờ sau khi nó nói xong, Ninh Ngộ Châu lại nhẹ nhàng cười lên.
Túc Tinh mếu máo, Ninh ca ca cười cái gì? Chẳng lẽ nó nói rất buồn cười sao? Không khỏi uất ức nhìn về phía Văn Kiều, muốn tìm kiếm sự tán thành của nàng.
Văn Kiều nói: “Điều này chứng minh Bùi công tử rất để ý Túc cô nương, như thế này không phải rất tốt sao?”
Ninh Ngộ Châu gật đầu nói: “A Xúc nói không sai! Bùi Tê Vũ tuy là ma chủng chuyển thế, nhưng hắn hiện tại là một sinh mệnh hoàn toàn mới, chỉ cần hắn có nhược điểm, thì không cần lo lắng không khống chế nổi hắn.”
“Nhược điểm? Ma chủng sẽ có nhược điểm sao?” Túc Tinh không hiểu.
“Tại sao không có?” Ninh Ngộ Châu tâm bình khí hòa nói: “Túc Mạch Lan không phải chính là nhược điểm của hắn?”
Túc Tinh trợn tròn mắt.
Hai mắt Văn Kiều chớp lên, giật mình nói: “Hóa ra bọn họ là loại quan hệ đó!”
Ninh Ngộ Châu cười híp mắt gật đầu, coi như không phải loại quan hệ đó, tương lai cũng có thể phát triển trở thành loại quan hệ đó.
Chỉ cần ma chủng có nhược điểm, còn là ma chủng thuần túy sao?
Túc Tinh xoắn xuýt, rốt cuộc tiếp nhận việc này, đồng thời cũng hiểu rõ vì sao Ninh Ngộ Châu dám lưu lại Bùi Tê Vũ, thậm chí không sợ hắn phản phệ.
Chờ Túc Tinh một lần nữa trở lại phòng sát vách, phát hiện Bùi Tê Vũ đã nằm ở trên giường, còn Túc Mạch Lan đả tọa trên ghế tại cách đó không xa, giữa hai người giới hạn rõ ràng, coi như cùng ở một phòng, cũng không có mập mờ gì.
Nó vừa mới tiến đến, Bùi Tê Vũ giống như có cảm giác mở to mắt, làm Túc Tinh giật nảy mình.
Cảm giác của ma chủng này thật đáng sợ.
Bùi Tê Vũ nhìn lướt qua trong phòng, đột nhiên nhớ tới còn có một khí linh đi theo bên người Túc Mạch Lan, sau đó cũng không thử cố gắng tìm cái gì nữa, ánh mắt rơi xuống trên thân nữ tu đả tọa cách đó không xa.
Ánh mắt của hắn quá thâm trầm, Túc Tinh nhìn không hiểu, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi, ma chủng này thật sự có nhược điểm sao?.