Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ

Chương 281: Dám Động Thủ Liền Quất Chết Ngươi Nha!


Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 281: Dám Động Thủ Liền Quất Chết Ngươi Nha!


Edit: Jess93
Một khắc này, sát ý trong mắt Bùi Tê Vũ hướng về Ninh Ngộ Châu không che giấu chút nào.
Ngay sau đó liền nghe được tiếng roi vang lên, vài mảnh băng vụn bay sát qua gò má Bùi Tê Vũ.
Vẻ mặt Bùi Tê Vũ âm lãnh, ánh mắt của hắn từ khuôn mặt tươi cười kia của Ninh Ngộ Châu chuyển tới trên thân nữ tu ngồi ở bên cạnh Ninh Ngộ Châu, chỉ thấy tay nàng cầm một đầu roi dài màu thạch kim, giống như tùy ý đánh xuống sa mạc kết băng.
Văn Kiều nắm lấy roi dài, cán roi gõ từng cái trên mặt băng, hất vụn về hướng Bùi Tê Vũ, rõ ràng chính là cảnh cáo.
Phu quân nhà nàng cũng không phải người mà ai cũng có thể tùy tiện khiêu khích.
Ninh Ngộ Châu đột nhiên nghiêng đầu cười với Văn Kiều, trong nụ cười có ý vị trấn an.
Tim Túc Mạch Lan đập rộn lên, tê cả da đầu mà nhìn xem một màn này, nghĩ đến nếu như lát nữa muốn động thủ, nàng..

Vẫn là giúp Văn Kiều bọn họ.
Thế là nàng không nhìn Bùi Tê Vũ nữa, an an phận phận ngồi ở đằng kia, nhìn chằm chằm vào đống lửa, hai lỗ tai lại dựng thẳng lên cao.
Sau khi Văn Kiều can thiệp, không khí hiện trường đột nhiên trở nên hơi kỳ quái.
Bùi Tê Vũ nhanh chóng thu liễm sát ý trên thân, thậm chí ngay cả lãnh ý hiện ra sau khi bị Ninh Ngộ Châu vạch trần thân phận cũng cùng nhau biến mất, hắn lại bày ra bộ dáng không thèm để ý chút nào, thờ ơ nói: “Ta là ma chủng thì sao?”
Ninh Ngộ Châu nói: “Ngươi có phải là ma chủng hay không không liên quan gì đến ta, ngược lại là Túc cô nương..”
Sắc mặt Bùi Tê Vũ hơi cứng đờ, thân thể cũng trở nên cứng ngắc, cứng ngắc ngồi ở chỗ đó.
Hắn có thể cảm giác được ánh mắt của Túc Mạch Lan, nhưng mà ánh mắt kia là tò mò hay là chán ghét, thậm chí là không để ý..

Hắn không biết, cũng không dám quay đầu.
Ngay lúc cảm xúc hắn lên xuống chập trùng, giọng nói Túc Mạch Lan rốt cuộc vang lên: “Ma chủng là cái gì?”
“Ma chủng tự nhiên là có quan hệ với Ma tộc.” Ninh Ngộ Châu sâu kín nói.
Ánh mắt Bùi Tê Vũ trong nháy mắt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu, trên mặt lộ ra vẻ nhẫn nại và khắc chế, giống như đang do dự muốn khống chế hắn hay không.
Hai mắt Văn Kiều nhìn chằm chằm hắn, lại dùng roi gõ gõ mặt cát, ý tứ không cần nói cũng biết: Dám động thủ liền quất chết ngươi nha!
Nàng cũng mặc kệ Bùi Tê Vũ này là cái gì, ở trước mặt nàng uy hiếp phu quân nhà nàng, cho là nàng đã chết sao?
Bùi Tê Vũ: “…”
“Chẳng lẽ Bùi công tử là ma tộc?” Túc Mạch Lan biến sắc, lập tức nhớ tới động ma bị Túc Tinh trấn áp, lại nhìn về phía Bùi Tê Vũ, tâm tình đã khác nhiều, bật thốt lên: “Có phải động ma ở Túc Tinh cốc có quan hệ với ngươi không?”
Bùi Tê Vũ kinh ngạc quay đầu, đối mặt với đôi mắt của nàng.

Trước kia, trong đôi mắt của nàng luôn luôn có một tầng hơi nước, cho người ta một loại yếu đuối ưu sầu buồn bã.

Song lần này, trong cặp mắt kia lại lóe ra một loại ánh sáng sáng ngời, giống như nàng đã đưa ra một quyết định đủ để ảnh hưởng cả đời nàng, làm cho nàng rốt cuộc thoát thai hoán cốt, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ.
Lúc này ánh mắt của nàng cố chấp nhìn chằm chằm hắn, trong mắt là một loại quyết tuyệt khiến hắn cảm thấy vừa lạ lẫm vừa sắc bén.
“Không liên quan gì đến ta!” Bùi Tê Vũ tỉnh táo nói: “Ta là ma chủng chuyển thế, trước kia tiêu hết, bây giờ ta là nhân tu.”
Túc Mạch Lan hơi nhíu mày, đối với hắn nửa tin nửa ngờ, nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.
So với Bùi Tê Vũ, nàng tin tưởng Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều hơn.
Bùi Tê Vũ sao có thể không phát hiện ra, ánh mắt của hắn hơi u ám, cũng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, thần sắc lạnh lùng.
Ninh Ngộ Châu ném một tấm hỏa phù vào trong đống lửa, mới nói: “Lời Bùi công tử nói là sự thật, ma chủng chuyển thế, trước kia tiêu hết, hiện tại hắn là nửa người nửa ma, có thể biến thành ma, cũng có thể biến thành người.

Bùi công tử mạo hiểm trộm đi Chưởng Thiên kính của Ma Thiên môn, cũng là vì dùng nó để che dấu ma tính trên người, có đúng vậy không?”
Bùi Tê Vũ trầm mặt gật đầu.
Việc đã đến nước này, không có gì để giấu diếm.
Chưởng Thiên kính là ma khí thượng phẩm, có thể giúp ma tộc che giấu ma tính trên thân, không khác gì nhân tu.

Ngoài ra, Chưởng Thiên kính cũng là một kiện ma khí tạo huyễn cảnh hiếm có, thích hợp với người tu luyện huyễn cảnh.
Lần trước tại phù đảo, khi Bùi Tê Vũ bị người công kích, đột nhiên biến mất sau đó lại đột nhiên xuất hiện, là bởi vì hắn tu tập huyễn thuật — hoa trong gương, trăng trong nước.
Bị người ta dùng một câu nói ra bí mật chính mình cố gắng che giấu, tâm tình Bùi Tê Vũ thực sự không tốt lắm, hắn lạnh mặt hỏi: “Các ngươi muốn xử lí ta như thế nào?”
Văn Kiều và Túc Mạch Lan không lên tiếng, dồn dập nói ở trong lòng, không có liên quan gì tới các nàng, cũng không phải các nàng vạch trần thân phận của hắn.
Ánh mắt của mọi người rơi trên thân Ninh Ngộ Châu.
Chỉ thấy hắn vẫn là bộ dáng thong dong ôn hòa: “Từ khi thông đạo tam giới phong bế, tam giới mất liên lạc đã lâu, ta rất tò mò ngươi làm thế nào đi vào đại lục nhân tu, vì sao muốn tái sinh làm người?”
Bùi Tê Vũ hơi nhíu mày, trực giác không muốn trả lời.
Nhưng Ninh Ngộ Châu vạch trần thân phận của hắn ngay trước mặt Túc Mạch Lan, nếu như không xử lý tốt, chỉ sợ lưu lại hậu hoạn vô cùng, đặc biệt là Túc Tinh cốc bây giờ biến thành như vậy, sự tồn tại của ma tộc đặc biệt mẫn cảm.
Ma tu và ma tộc khác biệt, ma tu bản chất vẫn là người, ma tộc lại là chủng tộc hoàn toàn khác nhân tu.
Bùi Tê Vũ nói: “Kỳ thật ta biết không nhiều lắm, trí nhớ của ta cũng chỉ mới thức tỉnh mấy năm gần đây, nhưng lại đứt quãng, thức tỉnh cũng không hoàn chỉnh, cũng không biết là người nào đưa ta tới đại lục nhân tu.

Ta chỉ biết, ta đi vào đại lục nhân tu là vì tìm một vật.”

“Tìm cái gì?”
“Thật xin lỗi, ta cũng không biết, có khả năng khi tìm được thì ta sẽ biết.”
Thân là ma chủng, lại tái sinh thành người, cũng không phải ngay từ đầu Bùi Tê Vũ đã biết mình là ma chủng chuyển thế.
Thẳng đến mấy năm gần đây, hắn mới loáng thoáng thức tỉnh một phần ký ức liên quan tới “Ma chủng,” mới có thể không chút do dự mưu phản Ma Thiên môn, trộm đi Chưởng Thiên kính của Ma Thiên môn.
“Ta cũng không có ác ý với đại lục nhân tu.” Bùi Tê Vũ nghiêm túc nói.
“Ta tin tưởng.” Ninh Ngộ Châu dò xét hắn: “Trên người ngươi cũng không nhiễm quá nhiều huyết tinh, đương nhiên cũng không bài trừ ngươi có âm mưu lớn hơn, để ngươi có thể tạm thời áp chế bản tính làm ác.”
Bùi Tê Vũ lập tức không biết nên cảm kích hắn tin tưởng, hay là muốn mắng hắn vẽ vời thêm chuyện, thế mà vạch trần thân phận của hắn.
Lúc này, Ninh Ngộ Châu còn nói: “Có phải ngươi thắc mắc vì sao ta biết rõ thân phận của ngươi, còn cứu ngươi một mạng, lưu ngươi ở đây?”
Bùi Tê Vũ không nói lời nào, nhưng đôi mày cau lại đã nói rõ hành vi của Ninh Ngộ Châu khiến hắn cực kì khó hiểu.
Túc Mạch Lan và Văn Kiều cũng không hiểu.
Chẳng qua Văn Kiều có một thói quen tốt, nàng biết Ninh Ngộ Châu làm việc xưa nay sẽ không làm việc dư thừa, tất nhiên là có mục đích của mình.
Ninh Ngộ Châu nói: “Ngươi cũng biết thời kỳ thượng cổ tam giới có một cảnh báo: Ma chủng hiện thế, sinh linh đồ thán!”
Vẻ mặt Bùi Tê Vũ hơi cứng đờ.
Túc Mạch Lan cũng kinh ngạc, nhịn không được nhìn Bùi Tê Vũ, chẳng lẽ hắn sẽ mang đến hủy diệt cho đại lục nhân tu? Không khỏi lại liên tưởng đến động ma bị Túc Tinh trấn áp.
“Đương nhiên, cảnh báo chỉ là lời nói để cảnh cáo thế nhân, có phải thật hay không lại là chuyện khác.” Ninh Ngộ Châu chậm rãi nói: “Nghe nói nếu như cho ma chủng cơ hội trưởng thành, ma chủng nhất định có thể trưởng thành đến một cảnh giới đáng sợ, đến lúc đó ngay cả Thần Ma đều không thể gϊếŧ chết ma chủng.”
Ma chủng, hạt giống tập hợp nguồn cội tội ác của vạn ma.
Ma chủng sinh ra đã là khởi nguồn vạn ác, mới có cảnh báo “Ma chủng hiện thế, sinh linh đồ thán.”
Thế nhưng bây giờ ma chủng lại chuyển thế làm người, ma chủng được trao cho sinh mệnh mới, có được tư tưởng của mình, có khả năng phán đoán của mình, là một sinh mệnh hoàn toàn mới, sinh mệnh ma chủng cũng bị nhiễm thất tình lục dục của con người, đã không phải là một ma chủng thuần túy.
Bùi Tê Vũ tỉnh táo hỏi: “Vì thế, ngươi muốn gϊếŧ ta?”
“Không, gϊếŧ ngươi kỳ thật rất đơn giản, so với gϊếŧ ngươi, ta cảm thấy để ngươi sống càng có ý nghĩa hơn.” Nụ cười trên mặt Ninh Ngộ Châu trở nên ý vị không rõ: “Chẳng qua, nếu ta đã làm rõ mọi chuyện, ta cũng không thể mặc kệ ngươi rời đi.”
“Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Bùi Tê Vũ càng khó hiểu, cảm thấy hành vi của người này lộ ra cổ quái khắp nơi.
Dự cảm của hắn quả nhiên là chính xác, lần đầu tiên nhìn thấy người này, đã cho hắn một loại cảm giác khó chịu, khiến hắn vô thức cảnh giác, tốt nhất là tránh xa người này.
“Chúng ta muốn rời khỏi Túc Tinh đại lục, ngươi theo chúng ta trước đi.” Ninh Ngộ Châu nói, lại có ý riêng liếc qua Túc Mạch Lan.
Bùi Tê Vũ: “…”
Sắc mặt Bùi Tê Vũ trong nháy mắt trở nên cực kì âm trầm.

** *
Bóng đêm dần dần sâu, Ninh Ngộ Châu lôi kéo Văn Kiều về lều vải nghỉ ngơi, trước đống lửa chỉ còn lại hai người Túc Mạch Lan và Bùi Tê Vũ.
Trong sa mạc lạnh lẽo yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng di động của Hắc Phệ bọ cạp trên sa mạc.
Túc Mạch Lan dùng một thanh linh kiếm khều đống lửa, lông mày cau lại, giống như có chuyện gì đó quấy nhiễu nàng.
Đột nhiên, nàng vứt linh kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tê Vũ, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hắn.
Bùi Tê Vũ như không có việc gì dời ánh mắt, giống như vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.
Túc Mạch Lan cũng không để ý tới loại trùng hợp này, nghiêm túc hỏi: “Động ma ở Túc Tinh cốc, thật sự không có quan hệ gì với ngươi sao?”
Bùi Tê Vũ hé miệng, vẫn là trả lời: “Không liên quan gì đến ta.”
Trên mặt Túc Mạch Lan nở nụ cười tươi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn mấy phần: “Vậy là tốt rồi, nếu như động ma kia thật sự có quan hệ với ngươi, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi.”
Bùi Tê Vũ bất động, rũ mi nói: “Vì sao ngươi cho rằng ta sẽ có quan hệ với động ma?”
“Ngươi không phải là ma chủng chuyển thế sao?” Túc Mạch Lan nói như chuyện đương nhiên: “Ninh công tử nói nếu ma chủng có thể trưởng thành, sẽ trở nên rất lợi hại.

Trước kia Bùi công tử đã cứu ta, ta hi vọng giữa chúng ta sẽ vĩnh viễn không trở thành địch nhân, tương lai cũng sẽ không đao kiếm tương hướng..”
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt nàng lộ ra mấy phần thương cảm.
Bùi Tê Vũ không phải là người đầu tiên phóng thích thiện ý với nàng, lại làm cho nàng cực kì xúc động, ngay cả một ma tu đều nguyện ý có thiện ý với nàng, vì sao những người tu luyện chính đạo kia lại không thể?
Bùi Tê Vũ không nói gì.
** *
Trong lều vải, sau khi bày ra yên lặng chú ở chung quanh, Văn Kiều cũng đang hỏi thăm Ninh Ngộ Châu, làm sao biết Bùi Tê Vũ là ma chủng.
“Trong truyền thừa của ta có ghi chép liên tới ma chủng, tìm tòi một chút sẽ biết.” Ninh Ngộ Châu phá lệ bình tĩnh trả lời, giống như với hắn mà nói sự che giấu của Bùi Tê Vũ có bao nhiêu thô ráp, khiến hắn liếc nhìn liền có thể biết.
Văn Kiều cũng không hoài nghi hắn, không hiểu hỏi: “Vậy vì sao chàng muốn lựa chọn mang theo hắn?”
Ninh Ngộ Châu cười nói: “Đây không phải là cân nhắc vì Túc Tinh đồ sao? Động ma ở Túc Tinh đại lục không phải người tu luyện bình thường có thể đối phó, chỉ sợ cho dù có cao thủ cảnh giới Nguyên Thánh hỗ trợ, cũng không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể dựa vào Túc Tinh đồ trấn áp.

Nhưng Túc Tinh đồ biến thành như vậy, muốn hoàn toàn chữa trị nó, còn không biết năm nào tháng nào.”
Văn Kiều lập tức im lặng.
“Huống chi, sở dĩ Túc Tinh sẽ bị thương đến lợi hại như vậy, cũng là bởi vì động ma kia.”
“Thật sao?” Văn Kiều giật mình nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu gật đầu, trên mặt cũng lộ ra mấy phần ngưng trọng: “Túc Tinh đồ giống như Thần Âm Bảo thụ, lực lượng trên người chúng nó sớm muộn cũng sẽ bởi vì trấn áp mà tiêu hao sạch sẽ, thẳng đến cuối cùng không có cách nào tiếp tục trấn áp mới thôi.”
Nếu không phải phát hiện lực lượng Túc Tinh đồ đã bị suy yếu đến mức sắp không thể trấn áp động ma được nữa, hắn cũng sẽ không đề nghị để Túc Tinh đồ theo bọn họ rời đi, để Túc Mạch Lan đi tìm Tiên khí cũng đủ để chữa trị Túc Tinh đồ.
Hành động lần này là bất đắc dĩ, chỉ có thể để Túc Tinh đại lục tạm thời bị động ma quấy nhiễu.
“Muốn chữa trị Túc Tinh đồ cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, chỉ sợ Túc Tinh đồ còn chưa chữa trị đến đủ để trấn áp động ma lần nữa, ma đầu trong động ma kia đã góp đủ lực lượng rồi.”
Nghe đến đó, Văn Kiều rốt cuộc hiểu rõ dụng ý của hắn: “Chàng là muốn cho ma chủng hỗ trợ đối phó ma đầu trong động ma?”

“Nếu như cần, chỉ có thể như thế.” Ninh Ngộ Châu không có phủ nhận, nói ra dự tính xấu nhất.
Văn Kiều nhịn không được nhíu mày, hành động lần này nguy hiểm quá lớn, không khác gì bảo hổ lột da.

Nếu để cho ma chủng trưởng thành đến Thần Ma đều không có cách nào gϊếŧ chết, đến lúc đó ma chủng có thể phản phệ, tạo thành sinh linh đồ thán thật sự không đây?
Một bàn tay đặt trên đầu nàng xoa nhẹ, Văn Kiều ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt ôn hòa của hắn.
“Không cần lo lắng, hết thảy đã có ta.” Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói: “Nếu ta dám lưu hắn, tự nhiên có biện pháp kiểm soát hắn.”
Trái tim vừa nhấc lên của Văn Kiều lập tức rơi xuống, hướng hắn dùng sức ừm một tiếng, tự nhiên tin tưởng hắn, chỉ cần hắn đưa ra lời đảm bảo, hắn sẽ không bao giờ khiến người ta thất vọng.
Thế là Văn cô nương yên tâm vô cùng vui vẻ ngồi trên mặt thảm trải rộng, bắt đầu đả tọa.
Ninh Ngộ Châu hiếm khi có thói quen đả tọa, hắn ngồi dựa vào ở bên cạnh, một đôi mắt sáng ngời dịu dàng nhìn người trước mặt, tâm tư cũng đã phiêu tán đến thật xa.
** *
Cách thời gian gió đen nổi lên còn có nửa tháng, bọn họ rốt cuộc đến Truyền Tống trận.
Trận pháp bảo hộ Ninh Ngộ Châu bày ở gần Truyền Tống trận không có dấu vết hư hại, có thể thấy được bình thường cực ít có người tu luyện tới đây, ngay cả đám Hắc Phệ bọ cạp đó đều ít đến.
Nhìn thấy Truyền Tống trận kia, Bùi Tê Vũ không khỏi cảm khái nói: “Thì ra là thế.”
Túc Tinh từ bả vai Văn Kiều thăm dò nhìn hắn, lúc Bùi Tê Vũ nhìn qua, tranh thủ thời gian trốn đi.

Chẳng qua nghĩ đến Bùi Tê Vũ đã trở thành một thành viên trong bọn họ, nó lại thoải mái lộ ra thân hình.
Túc Tinh đã từ chỗ Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu biết mục đích bọn họ lưu lại Bùi Tê Vũ.
Biết Ninh Ngộ Châu lao tâm lao lực vì chính mình mưu đồ như thế, Túc Tinh tự nhiên là vui mừng, nhưng trong lòng cũng có lo lắng giống như Văn Kiều, chỉ là bởi vì Văn Kiều quá mức tin tưởng Ninh Ngộ Châu, nó cũng chỉ đành lựa chọn tin tưởng.
Bùi Tê Vũ nhìn chằm chằm Túc Tinh nửa ngày, sau đó mới dời ánh mắt, nhìn về phía Truyền Tống trận.
Túc Mạch Lan bóp vài phong quyết cuốn bay cát vàng phía trên, lộ ra Truyền Tống trận phía dưới, mừng rỡ hỏi: “Khi nào chúng ta rời đi?”
Ninh Ngộ Châu nói: “Tùy thời có thể, chỉ là..”
Một đám người dồn dập nhìn hắn.
“Ta không có định vị Truyền Tống trận đại lục khác, sẽ bị truyền tống đến đại lục nào, ta cũng không biết, các ngươi xác định muốn đi?”
Túc Mạch Lan kiên định nói: “Ta xác định.” Vì chữa trị Túc Tinh, mặc kệ là đại lục nào, nàng đều muốn đi một chuyến.
Bùi Tê Vũ chậm rãi nói: “Gió đen tại sa mạc sắp nổi lên, chỉ còn lại thời gian nửa tháng, không đủ để cho ta bình an rời khỏi sa mạc, chỉ có thể đi cùng các ngươi.”
Nghe nói như thế, Túc Tinh lại nhìn hắn một chút, tự nhiên không có cách nào từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì.
Ninh Ngộ Châu không nói thêm gì nữa, lấy ra linh thạch cực phẩm, ném nó vào lỗ khảm bên trong Truyền Tống trận.
Bốn người đứng trong truyền tống trận, một tia linh quang hiện lên, sức kéo quen thuộc kéo bọn hắn vào một không gian tối tăm..
Sau khi linh quang biến mất, bốn người lần nữa đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía xung quanh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.