Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ

Chương 263: Ám Sát Người Tu Luyện Cảnh Giới Nguyên Hoàng


Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 263: Ám Sát Người Tu Luyện Cảnh Giới Nguyên Hoàng


Buổi trưa hôm sau, Thiết bà bà tới nói cho bọn họ, đã an bài tốt thân phận mới cho bọn họ.
Thân phận mới của hai người là đệ tử Tốc Vân Phong.
Tốc Vân Phong là một ngọn núi không mấy nổi bật trong Túc Tinh cốc, thời mẫu thân của Túc Mạch Lan — Túc Nghi Khiết vẫn là cốc chủ, bên trong Tốc Vân Phong đều là một số đệ tử tư chất bình thường, bị gọi đùa là dưỡng lão phong, lớn tuổi, vô dụng, tàn tật, nhỏ yếu..

Đều bị vứt vào Tốc Vân Phong.
Năm đó khi Túc Mạch Lan mở ra đại trận hộ cốc, đệ tử của những ngọn núi khác đều đi gần hết, duy chỉ có đệ tử Tốc Vân Phong lưu lại thủ cốc nhiều nhất, nghe nói có gần hơn bảy mươi người.
Mặc dù Tốc Vân Phong nhiều người, nhưng bởi vì đệ tử Tốc Vân phong quá bình thường, bọn họ ở trong Túc Tinh cốc vẫn không được người chào đón cho lắm, trong cốc những việc cần đệ tử tự thân đi làm, đều do đệ tử Tốc Vân Phong gánh lấy.

Chẳng hạn như nam tu trung niên bị Thiết bà bà sai đi dược điền hái thuốc, chính là đệ tử Tốc Vân Phong.
Thiết bà bà để cho hai người ngụy trang thành đệ tử Tốc Vân Phong, như thế cũng thuận tiện cho sau này bọn họ tự do hành động bên trong Túc Tinh cốc.
Thiết bà bà nói: “Ta nghe tiểu chủ tử nói, các ngươi có Hoán Hình đan có thể hoán hình ngụy trang, hẳn là có thể biến thành bộ dáng của những người khác đúng không?”
Ninh Ngộ Châu hiểu rõ ý của bà ấy, nói ra: “Có thể, không biết bà bà muốn chúng ta hoán hình thành người nào?”
Thiết bà bà vung tay lên một cái, hai bức họa bay ra ngoài, treo ở trước mặt, chầm chậm mở ra.
Trên bức họa là hai đệ tử Túc Tinh cốc, một nam một nữ, nam dung mạo tuấn tú, nữ tướng mạo bình thường.
“Nam đệ tử này là Từ Hạo Phi, nữ đệ tử là Văn Á Thư.

Từ Hạo Phi cốt linh ba trăm linh tám tuổi, tu vi cảnh giới Nguyên Không, tính tình khéo đưa đẩy, có quan hệ rất tốt với các đệ tử ở những đỉnh núi khác; Văn Á Thư cốt linh hai trăm tám mươi tuổi, tu vi cảnh giới Nguyên Không, thành thật đôn hậu, nhát gan sợ phiền phức, sau này các ngươi hãy thay thế thân phận của bọn hắn đi.”
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhìn kỹ bức họa, kế tiếp ăn vào Hoán Hình đan, biến thành bộ dáng của hai người.
Chờ hai người đổi phục sức của đệ tử Túc Tinh cốc đi ra, Thiết bà bà nhìn hai người một chút, bắn hai viên linh đan cho bọn họ.
Ninh Ngộ Châu chộp trong tay, sau khi ngửi được mùi hương của linh đan kia, lập tức biết đây là Tị Linh đan.

Đây là một loại linh đan có chút thần kì, sau khi người tu luyện ăn vào, có thể dùng để che dấu cốt linh.
Kỳ thật tu vi và cốt linh của người tu luyện đều không có cách nào thay đổi, chỉ cần thoáng dò xét, lập tức có thể biết cốt linh của người tu luyện này là bao nhiêu.

Ở bên trong giới tu luyện, muốn ngụy trang thành một người khác, đều phải suy tính tốt những thứ này.

“Trước tiên dùng Tị Linh đan này che giấu cốt linh các ngươi, còn tu vi của các ngươi..” Thiết bà bà nhìn về phía Văn Kiều: “Ngươi áp khí tức trên thân xuống một chút, chỉ cần không động thủ, sẽ không có người đặc biệt chú ý tới.”
Khi Thiết bà bà an bài thân phận cho bọn họ, đã cố tình tìm người có tu vi phù hợp với họ, nhưng hiện tại đệ tử trong Túc Tinh cốc thực sự quá ít, nghĩ muốn an bài đến thập toàn thập mỹ cũng không dễ dàng.

Đặc biệt là cốt linh của bọn họ, đệ tử trong cốc tuổi tác nhỏ nhất cũng có chừng trăm tuổi, thực sự tìm không ra một trăm tuổi trở xuống, chỉ có thể dùng Tị Linh đan che giấu một chút.
“Điều này không cần lo lắng.” Ninh Ngộ Châu cười nói: “Chỗ ta có linh đan che giấu tu vi, chỉ cần không phải người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế thì sẽ không có cách nào nhìn thấu.”
Thiết bà bà kinh ngạc nhìn về phía hắn, vẻ lạnh lẽo hòa hoãn mấy phần: “Như thế không thể tốt hơn.”
Trong lòng bà ấy thầm nghĩ, từ trong ngọc giản tiểu chủ tử đưa tin có biết, hai người này có bản lĩnh không tầm thường, nếu không phải bọn họ ngoài ý muốn lưu lạc đến Túc Tinh đại lục, cần xem xét tư liệu ghi chép trong Túc Tinh cốc, chỉ sợ sẽ không tận tâm tận lực trợ giúp tiểu chủ tử như thế.
Ninh Ngộ Châu lấy ra một viên Giả Hà đan, bảo Văn Kiều ăn vào.
Giả Hà đan này là đan phương cổ hắn phát hiện được khi xem xét truyền thừa Đan đạo, những linh đan thần kì này được tính là mánh khóe của người tu luyện, Ninh Ngộ Châu đối với thứ này đều là có cũng được mà không có cũng không sao, mỗi lần thu thập được linh thảo mới, phát hiện linh thảo có thể phối trí làm ra một bộ đan phương mới, thì sẽ tiện tay luyện mấy bình, sau đó vứt nó vào phòng chứa đồ trong nhà mây ở trong không gian.
Linh đan Ninh Ngộ Châu luyện thực sự có quá nhiều chủng loại, những loại có tác dụng đặc biệt như thế này cũng không ít, bình thường mặc dù không cần đến, nhưng đến lúc cần thiết, cũng rất thuận tiện.
Sau khi Văn Kiều ăn vào Giả Hà đan, dựa theo Ninh Ngộ Châu phân phó, áp chế tu vi ở cảnh giới Nguyên Không.
Như thế, ở trong mắt người khác, đều cho rằng nàng là người tu luyện cảnh giới Nguyên Không.
Thiết bà bà nhìn xem bộ dáng biến dạng cực lớn của hai người, đưa lệnh bài thân phận của Từ Hạo Phi và Văn Á Thư cho bọn họ treo ở bên hông.
“Thiết bà bà, chúng ta dùng thân phận của hai người này, bọn họ thì sao?” Văn Kiều hỏi thăm, hàm ý sâu xa là hai người này có thể tin hay không.
Thiết bà bà thản nhiên nói: “Các ngươi không cần phải lo lắng, những người có dị tâm này, chết một người tính một người.”
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu trong lòng bừng tỉnh.
Xem ra Từ Hạo Phi và Văn Á Thư này đều là gián diệp do thế lực khác đặt ở Túc Tinh cốc, Thiết bà bà lòng dạ biết rõ, Túc Tinh cốc hiện tại đã bị đóng cửa, ngăn cách với bên ngoài, người ở bên trong ra không được, người bên ngoài vào không được.

Bình thường không có việc gì, bà ấy cũng không thèm để ý đến những đệ tử trong lòng có quỷ này, bây giờ chẳng qua là thanh lý hai kẻ gián điệp mà thôi.
Chờ sau khi hai người đã quen với thân phận mới của bọn họ, Thiết bà bà nói: “Bây giờ trong Túc Tinh cốc này, trừ ta ra, còn có một người cảnh giới Nguyên Hoàng — Vạn trưởng lão, chẳng qua bình thường hắn ta đều tiềm tu bên trong Tinh Vân Phong, bình thường sẽ không ra ngoài, các ngươi không cần phải lo lắng.”
Lúc này hai người Văn Kiều lập tức hiểu rõ, người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng còn lại không phải một phe với Túc Tinh cốc, nói không chừng cũng là gián điệp tứ đại gia tộc đặt ở bên trong Túc Tinh cốc.

Năm đó Túc Mạch Lan lựa chọn khởi động lại đại trận hộ cốc, để Túc Tinh cốc đóng cửa, tứ đại gia tộc đồng ý, cũng không đại biểu bọn họ sẽ không sắp xếp nhân thủ ở trong cốc để giám thị tình huống bên trong Túc Tinh cốc.
Mặc kệ Vạn trưởng lão kia hay là những đệ tử bình thường kia, dù sao đều không phải là người một lòng với Túc Tinh cốc.
Xem ra tình huống trong Túc Tinh cốc này so với bên ngoài cũng không tốt bao nhiêu, có Thiết bà bà cảnh giới Nguyên Hoàng này trung thành với Túc Tinh cốc, bọn họ liền có thể làm ra một cái võ đài để người cảnh giới Nguyên Hoàng đấu với Thiết bà bà, ngay cả khi Túc Tinh cốc đóng cửa, người bên ngoài cũng không cần lo lắng có bất kì thay đổi nào trong cốc.
Văn Kiều âm thầm lắc đầu, chẳng trách trước khi đi, Túc Mạch Lan sẽ dặn đi dặn lại, bảo bọn họ tới tìm Thiết bà bà trước.

Vào ban đêm, Thiết bà bà dẫn bọn họ rời khỏi Sơ Vân Phong.
Thiết bà bà đối với Túc Tinh cốc hết sức quen thuộc, mang theo hai người đi một số con đường vắng vẻ, gần như xuyên qua hơn nửa Túc Tinh cốc, đi tới một đỉnh núi mây.
Bên trong Túc Tinh cốc có vài tòa Vân Phong đột ngột từ mặt đất mọc lên, mỗi một tòa Vân Phong đều có tác dụng riêng, Truyền Tống trận ở bên trong Truyền Vân Phong.
Truyền Vân Phong vô cùng quạnh quẽ, bởi vì Truyền Tống trận bên trong núi bị người phá hư vào trăm năm trước, biết nó đã mất tác dụng, lúc bình thường sẽ không có đệ tử Túc Tinh cốc tới đây, cũng tiết kiệm rất nhiều công sức cho bọn họ.
Đi tới trước điện Truyền Vân trên đỉnh núi, hai tay Thiết bà bà bấm niệm pháp quyết, mở ra đại trận hộ điện, dẫn bọn họ đi vào.
Truyền Tống trận trong đại điện.
Truyền Vân điện to lớn trống rỗng, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua liền trông thấy Truyền Tống trận ở trung tâm điện, Truyền Tống trận này quả nhiên bị phá hỏng đến không sai biệt lắm, nhìn trình độ tổn hại kia, chỉ riêng việc chữa trị đã cần thời gian không ngắn.
Thiết bà bà nhìn thấy Truyền Tống trận bị bỏ hoang trăm năm, trong mắt lộ ra mấy phần thương cảm, dò hỏi: “Ninh công tử, có thể chữa trị không?”
“Có thể, chỉ là cần thời gian.” Ninh Ngộ Châu thầm đánh giá tính toán thời gian: “Khoảng nửa tháng.”
Thiết bà bà trong lòng chấn động, hai mắt lóe lên tia sáng, khàn giọng nói: “Vậy thì xin nhờ Ninh công tử.

Chẳng qua, lão thân còn có một điều thỉnh cầu, không biết Ninh công tử có thể thay đổi Truyền Tống trận một chút không, trừ Thiên Long Phong và Bất Quy Hải, hãy đóng lại thông đạo giữa Truyền Tống trận và tứ đại gia tộc?”
“Có thể.” Ninh Ngộ Châu gật đầu, đó cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Thiết bà bà rốt cuộc thở phào, cảm kích nói: “Vậy đành làm phiền hai vị.”
Kế tiếp, Thiết bà bà đưa một cái túi đựng đồ cho bọn họ.
Đã muốn chữa trị Truyền Tống trận của Túc Tinh cốc, đương nhiên là Túc Tinh cốc ra vật liệu, cũng may Thiết bà bà có địa vị cao trong Túc Tinh cốc, có thể cung cấp vật liệu cần thiết để bày trận, bà ấy đi một chuyến đến Tàng Bảo Các, tất cả vật liệu dùng để bày trận và những thứ có liên quan bên trong Tàng Bảo Các đều bị bà ấy nhét toàn bộ vào trong túi trữ vật.
Thiết bà bà không tiện rời khỏi Sơ Vân Phong quá lâu, để tránh bị những đệ tử kia trong Túc Tinh cốc phát hiện bà ấy vắng mặt.
Bà ấy lưu lại hai người, thuận tiện lưu lại một con Vân Thú cho hai người, sau đó lập tức rời khỏi Truyền Vân Phong.
Đi đến chân đỉnh núi Truyền Vân Phong, bà ấy hạ một trận pháp cảnh giới đơn giản, chỉ cần có người tới gần Truyền Vân Phong, bà ấy liền có thể phát giác, ngay lập tức tới xem.
Sau khi Thiết bà bà rời đi, Ninh Ngộ Châu thuận tay bày ra trận pháp ở chung quanh Truyền Vân điện, để tránh bày trận được nửa đường, có người xông tới.
Bố trí trận pháp xong, hắn đổ ra đồ vật trong túi trữ vật mà Thiết bà bà chuẩn bị, chọn lựa thứ cần thiết để chữa trị trận pháp.
Văn Kiều nhìn thấy những tài liệu này, mừng rỡ nói ra: “Xem ra Túc Tinh cốc này mặc dù xuống dốc, nhưng vốn liếng vẫn rất phong phú, đồ tốt không ít.”
Mặc dù nàng đối với trận pháp một chữ cũng không biết, nhưng ở cùng Ninh Ngộ Châu mưa dầm thấm đất, đối với vật liệu bố trí trận pháp ít nhiều có chút hiểu rõ, vừa nhìn liền biết những vật Thiết bà bà chuẩn bị vô cùng tốt, lúc này vén tay áo lên hỗ trợ.
Sau khi chuẩn bị xong vật liệu cần thiết, Ninh Ngộ Châu bắt đầu bày trận.
Văn Kiều giúp không được gì, đành phải ở một bên làm hộ pháp cho hắn.

“Chi chi chi!”
Váy bị giật một chút, Văn Kiều quay đầu, đối mặt với một đôi mắt ướt sũng.
Vân Thú giống đám mây ngậm váy nàng, đói đến mức kêu chi chi.
Văn Kiều vỗ xuống đầu nó, từ trong túi trữ vật lấy ra vài viên linh quả, đặt tới trước mặt nó, Vân Thú ngửi được hương vị linh quả, vùi đầu liền bắt đầu gặm.
Vân Thú là yêu thú sinh sống trên đỉnh Vân Phong trong Túc Tinh cốc, bởi vì từng đoàn từng đoàn lông tóc trên thân quyện cùng một chỗ, tựa như đám mây trên trời nên mới có cái tên này.

Vân Thú là một loại yêu thú cấp thấp, cho dù có thể đột phá, nhiều nhất chỉ có thể đột phá đến cấp bảy, không có giá trị bồi dưỡng, bình thường người tu luyện cũng sẽ không đặc biệt nuôi bọn nó làm yêu sủng.
Bởi vì Vân Thú có ngoại hình đáng yêu, tính tình ôn thuần, rất nhiều nữ tu đều thích xem chúng nó như sủng vật mà nuôi, trước khi Túc Tinh cốc đóng cửa, rất nhiều nữ tu yêu thích Vân Thú đều đặc biệt đến Túc Tinh cốc mua vài con trở về dưỡng như sủng vật.
Thiết bà bà sẽ lưu lại con Vân Thú này, cũng là dùng cho Văn Kiều giải buồn.
Hình thể của con Vân Thú này so với một con mèo trưởng thành không khác là mấy, thân thể mềm mại trắng như bông, mắt đen lúng liếng như hạt đậu, có phần làm người ta yêu thích.
Ăn xong linh quả, Vân Thú kêu vài tiếng với Văn Kiều, cái đuôi lắc lư không ngừng, hết sức thân mật với nàng.
Đây là một loại yêu thú vô cùng thân cận nhân tu.
Văn Kiều đưa tay gãi vài cái dưới cằm nó, Vân Thú kêu lên chi chi, tiếng kêu vừa mềm lại ngọt.
Sau khi thành lập quan hệ tốt đẹp với Vân Thú, Văn Kiều liền bắt đầu sai khiến Vân Thú làm việc, mỗi ngày đều sai khiến nó ra ngoài, dạo chơi bên này, chạy trốn bên kia, thuận tiện kết nối với Vân Thú trong cốc, khiến chúng nó nhìn thấy việc gì đều trở về bẩm báo cho nàng biết.
Túc Tinh cốc có rất nhiều Vân Thú, những Vân Thú này liền trở thành cơ sở ngầm của Văn Kiều.
“Xem ra không cần Văn Thỏ Thỏ hỗ trợ canh chừng, Vân Thú trong cốc đều có thể giúp đỡ.” Văn Kiều nói, không có xách Văn Thỏ Thỏ đang luyện hóa yêu đan trong không gian ra ngoài làm việc.
Có Vân Thú làm cơ sở ngầm, Văn Kiều biết rõ toàn bộ Túc Tinh cốc như lòng bàn tay.
Chẳng hạn như có đệ tử nào bên trong Túc Tinh cốc, những đệ tử này làm cái gì, lén lút làm việc gì, nàng đều biết rõ ràng.
Khiến Văn Kiều ngoài ý muốn chính là Thiết bà bà, ngày đó Thiết bà bà mang bọn họ tới đây, sau đó không xuất hiện nữa, mà là bắt đầu âm thầm bố cục, mục tiêu dường như là Vạn trưởng lão –người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng còn lại trong Túc Tinh cốc.
Văn Kiều kể lại chuyện Thiết bà bà đã làm cho Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: “Xem ra Thiết bà bà muốn động thủ.”
“Bà ấy muốn gϊếŧ Vạn trưởng lão?” Văn Kiều kinh ngạc hỏi.
Ninh Ngộ Châu gật đầu, không hề bất ngờ đối với hành vi của Thiết bà bà.
Nếu Túc Mạch Lan không có xảy ra chuyện, Thiết bà bà đương nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy, khi Túc Mạch Lan lựa chọn mất tích tại sa mạc Hắc Phong, có thể nói nàng đã đứng bên phía đối lập với toàn bộ người tu luyện Túc Tinh đại lục.
Vì bảo hộ Túc Mạch Lan, Thiết bà bà nhất định sẽ không cho phép Túc Tinh cốc lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chờ sau khi Truyền Tống trận chữa trị tốt, Túc Mạch Lan sẽ trở lại Túc Tinh cốc, đến lúc đó người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng còn lại trong cốc sẽ trở thành uy hiếp của Túc Mạch Lan.

Thiết bà bà chỉ có thể bóp chết uy hiếp này trước, để Túc Mạch Lan có thể an tâm ở trong Túc Tinh cốc.
Để không thu hút sự chú ý của tứ đại gia tộc bên ngoài cốc, Thiết bà bà còn không thể trắng trợn làm việc, bà ấy chỉ có thể lựa chọn ám sát, để Vạn trưởng lão vĩnh viễn “Tiềm tu.”
** *

Khi Truyền Tống trận chữa trị đến không sai biệt lắm, Thiết bà bà rốt cục xuất hiện.
Văn Kiều chú ý tới sắc mặt Thiết bà bà vô cùng tái nhợt, khí tức của bà ấy phù phiếm, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Làn da vốn non mềm trắng nõn như thiếu nữ đầy rẫy nếp nhăn khắc sâu, giống như trong một đêm, sức sống trong cơ thể bà ấy đã bị rút sạch, rốt cuộc lộ ra vẻ già nua tương xứng với cốt linh, dung mạo đã từng được tu vi lưu lại tuổi thanh xuân cũng khôi phục dấu vết tháng năm.
“Thiết bà bà, ngươi không sao chứ?” Văn Kiều mau chóng tới đỡ lấy bà ấy.
Thiết bà bà thở có chút nặng nhọc, để nàng đỡ lấy, ngồi trên mặt đất ở trước Truyền Tống trận, cũng không để ý tới tổn thương trên người mình, hỏi: “Hai vị, Truyền Tống trận chữa trị đến đâu rồi?”
“Sắp xong rồi.” Ninh Ngộ Châu cũng không ngẩng đầu lên bận rộn: “Còn cần ba ngày.”
“Ba ngày..” Thiết bà bà thì thầm, mặt mũi già nua lộ ra mấy phần ý cười.
Văn Kiều nhẹ giọng hỏi: “Bà bà, người không có sao chứ?”
Ánh mắt Thiết bà bà rơi xuống trên người nàng, ánh mắt mười phần dịu dàng.

Bà ấy lúc này, cũng không phải là bà bà quái dị xấu xí trong mắt của những đệ tử bên trong Túc Tinh cốc kia, mà là một trưởng bối hòa ái dễ gần.
“Ta gϊếŧ lão già Vạn Hách kia.” Thiết bà bà cười nói: “Tiểu chủ tử muốn trở về, cũng không thể lưu lại uy hiếp.”
Sau khi Văn Kiều nghe xong, liền biết suy đoán của Ninh Ngộ Châu là đúng, Thiết bà bà quả nhiên bí mật ám sát Vạn trưởng lão, không làm kinh động bất luận kẻ nào trong cốc.

Ở trong lòng những đệ tử thủ cốc kia, Vạn trưởng lão vẫn luôn “Tiềm tu,” cho đến ngày cái chết của ông ta bị bại lộ, thì ông ta sẽ tiếp tục “Tiềm tu.”
“Thương thế của người..”
“Không có gì đáng ngại.” Thiết bà bà khoát tay áo, thản nhiên nói: “Ta vốn sống không được bao lâu nữa, trước khi chết có thể làm một việc cho tiểu chủ tử, ta hết sức vui mừng.”
Văn Kiều sửng sốt, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu đang bày trận, mồ hôi trên thân đã thấm ướt y phục, có thể thấy được việc chữa trị Truyền Tống trận vô cùng tiêu hao tinh lực của hắn.
Thiết bà bà không hề rời đi, bà ấy ngồi ở trong đại điện, nhìn xem Ninh Ngộ Châu chữa trị Truyền Tống trận.
Ba ngày thoáng một cái đã qua.
Thiết bà bà ngồi ở đây ba ngày, trừ đả tọa điều trị thân thể, những lúc khác đều nhìn chằm chằm Truyền Tống trận, trong mắt lộ ra mấy phần chờ đợi.
Khi Ninh Ngộ Châu đặt một khối vật liệu cuối cùng vào vị trí tương ứng, Truyền Tống trận rốt cuộc chữa trị xong.
Truyền Tống trận chữa trị xong còn chưa kích hoạt, nhưng Thiết bà bà vẫn kích động đến nước mắt chảy xuống, nói giọng khàn khàn: “Ninh công tử, Văn cô nương, cám ơn các ngươi, tiểu chủ tử khi nào có thể trở về?”
Văn Kiều thấy khuôn mặt hắn đầy mồ hôi, vội lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
Ninh Ngộ Châu hơi cúi người, để Văn Kiều có thể lau đến mặt của hắn, cặp mắt của hắn nhìn người vì hắn lau mồ hôi, cười nói: “Sau khi kích hoạt Truyền Tống trận, bên kia hẳn là có cảm ứng, nếu Túc cô nương phát hiện, chắc chắn sẽ trở về.”
Sau khi Thiết bà bà nghe xong, tự mình lấy ra linh thạch, đặt vào vài vị trí bên trên Truyền Tống trận, sau đó chuyển linh lực vào, kích hoạt Truyền Tống trận.
Truyền Tống trận sáng lên một đạo linh quang..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.