Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ

Chương 258: Có Phu Quân Là Đủ Rồi


Bạn đang đọc Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ – Chương 258: Có Phu Quân Là Đủ Rồi


“Chúng ta đi Túc Tinh cốc thôi.”
Nghe thấy Ninh Ngộ Châu nói, Văn Kiều và Túc Mạch Lan đều nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Túc Mạch Lan do dự hỏi: “Lúc nào?”
“Ngày mai liền xuất phát.” Ninh Ngộ Châu hời hợt nói: “Thừa dịp ánh mắt của mọi người đều tập trung tại thành Tập Sa, chúng ta có thể dễ dàng đi qua nhìn một chút tình huống.”
Thành Tập Sa ở sát biên sa mạc Hắc Phong, cùng sa mạc Hắc Phong nhìn nhau từ xa, hầu hết người tu luyện tiến vào sa mạc Hắc Phong sẽ chọn tiến vào thành Tập Sa nghỉ ngơi sau khi rời khỏi sa mạc, coi như không vào thành Tập Sa, cũng phải đi qua thành Tập Sa.

Cộng thêm Túc Mạch Lan biến mất tại sa mạc Hắc Phong, hơn nữa còn bị độc của Hắc Phệ bọ cạp hủy dung, dựa theo ý nghĩ của mọi người, người mang đi Túc Mạch Lan kia nhất định sẽ chọn tiến vào thành Tập Sa.
Dù sao rất nhiều người tu luyện bị độc Hắc Phệ bọ cạp hủy dung đều chọn lưu lại thành Tập Sa, chỉ cần phủ thêm áo choàng, thì sẽ không nhận quá nhiều ánh mắt khác thường, đây là tình huống không có tại thành tu luyện khác, rất thích hợp ẩn thân.
Cho nên, rất nhiều người đều cho rằng Túc Mạch Lan còn đang ở trong thành Tập Sa, ánh mắt thế nhân đều nhìn chằm chằm thành Tập Sa, ngay cả hai nhà Tiêu Thân cũng không ngoại lệ, mới có thể phái hai người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng tới đây.
Túc Mạch Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy Ninh Ngộ Châu nói cũng có lý.
So với những người ngoài không biết nội tình kia, chắc hẳn hai nhà Tiêu Thân đã sớm biết nàng là tự nguyện rời đi cùng Ninh Ngộ Châu bọn họ từ chỗ hai người Tiêu Mẫn Tâm, biết nàng nhất định sẽ chủ động phối hợp với hai người Ninh Ngộ Châu che giấu chính mình, thành Tập Sa đúng là nơi thích hợp cho nàng – người đã bị hủy dung ẩn núp.
Nhưng hết lần này đến lần khác nàng không có hủy dung.
Thừa dịp bọn hắn còn chưa kịp phản ứng, tốt nhất mau chóng rời khỏi thành Tập Sa.
Ba người thương lượng xong, ngày hôm sau liền trả phòng, rời khỏi thành Tập Sa.
Khi bọn họ sắp đến cửa thành Tập Sa, đột nhiên cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng đón gió đứng trên cửa thành.
Đây là lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng của Tiêu thị.
Túc Mạch Lan đối với ông ta cũng không xa lạ gì, nàng lớn lên tại Tiêu gia, hết sức quen thuộc đối với các thành viên trong Tiêu gia, mặc dù lấy tu vi của nàng, không có cơ hội tiếp xúc với những lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng bế quan tu luyện trong thời gian dài kia, nhưng Tiêu thị vì cho thấy họ coi trọng nàng, sau khi nàng thành niên, làm cho nàng cùng đệ tử Tiêu thị đặc biệt đi bái kiến lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng của Tiêu thị.
Túc Mạch Lan tim đập cực nhanh, ngón tay ẩn trong tay áo không tự chủ khẽ run, thấm ra mồ hôi lạnh.
“Sư tỷ, ngươi sao thế? Có phải là quên thứ gì rồi không?”
Một giọng nói du dương vang lên, ngay sau đó khuôn mặt thanh tú của thiếu niên lọt vào tầm mắt.
Trên mặt thiếu niên có một đôi mắt đặc biệt trong suốt, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Xuyên thấu gương mặt thanh tú này, Túc Mạch Lan mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thuộc về Văn Kiều, lòng của nàng lập tức bình tĩnh lại.
Nàng cười nói: “Không có đâu, mới vừa rồi là ta nghĩ lầm.”
“Có đúng không, vậy là tốt rồi.” Văn Kiều vỗ vỗ bả vai nàng, ám chỉ nàng thả lỏng một ít.
Lúc ba người đi ra khỏi cửa thành, có thể cảm giác được một ánh mắt cực kì sắc bén rơi xuống trên người bọn họ.

Túc Mạch Lan trong lòng khẽ run, trên mặt cũng không dám lộ ra mảy may, chỉ có thể cứng đờ theo hai người Văn Kiều đi ra thành Tập Sa.
Người rời khỏi thành Tập Sa cũng không ít, mặc kệ là người ra khỏi thành hoặc là vào thành, đều sẽ bị người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng trên cửa thành liếc nhìn, khiến trong lòng những người tu luyện này không khỏi có mấy phần khẩn trương, thân thể trở nên cứng ngắc, thẳng đến ánh mắt kia dời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng rời đi.
Ba người Văn Kiều cũng vội vàng ra khỏi thành, sau đó ngự kiếm phi hành, cho đến khi rời khỏi thành Tập Sa một khoảng cách, mới bắt đầu giảm tốc độ.
Túc Mạch Lan thờ dài một hơi, đưa tay lau khóe mắt ướŧ áŧ.
Mắt tự động chảy nước không phải lỗi của nàng, nàng cũng không có ý muốn khóc, chỉ là tính phản xạ mà thôi.

May mắn hiện tại nàng đã đổi khuôn mặt, nếu là dáng dấp ban đầu, đoán chừng đã lộ diện rồi.
Văn Kiều nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của nàng, nhịn không được lại cắm đao: “Đến mức đó sao? Chẳng phải phu quân ta đã nói rồi ư, trừ phi người đến chính là cảnh giới Nguyên Đế, nếu không sẽ không nhìn thấu ngụy trang của chúng ta.”
Hoán Hình đan tất nhiên không phải vạn năng, người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế nhìn một chút liền có thể nhìn thấu bọn họ sử dụng Hoán Hình đan hoán hình.
Lần này hai nhà Tiêu Thân phái tới chỉ là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, Văn Kiều bọn họ tất nhiên không sợ bị nhìn thấu ngụy trang của bọn họ.

May mắn Túc Tinh đại lục cùng Thánh Vũ đại lục không sai biệt lắm, người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế làm cao thủ đỉnh cấp, hầu hết đều đang bế quan tiềm tu, sẽ rất ít nhúng tay vào chuyện ngoại giới, cũng không cần lo lắng bị bọn họ nhìn thấu ngụy trang.
Túc Mạch Lan bị nàng dỗi quá nhiều, đã thành thói quen, căn bản không có để ở trong lòng, giải thích nói: “Ta đây không phải lo lắng nha..”
“Không có gì đáng lo lắng, ngươi chỉ cần tin tưởng phu quân ta là tốt rồi, không có việc gì.”
Nghe được lời thề son sắt này, khóe miệng Túc Mạch Lan hơi giật, không nghĩ để ý đến nàng.
Luôn luôn bị ép nghe nàng khoe khoang vị hôn phu lợi hại như thế nào như thế nào, làm cho nàng – người bị vị hôn phu phản bội thực sự là lòng đầy chua xót.
Chẳng qua bị dỗi Văn Kiều xong, tâm tình Túc Mạch Lan rất nhanh liền khôi phục lại, đè nén những cảm xúc tiêu cực kia xuống.
**
Sau khi rời khỏi thành Tập Sa, bọn họ đi về hướng Túc Tinh cốc.
Vì phòng ngừa bị hai nhà Tiêu Thân nhìn ra cái gì, ba người cũng không có lựa chọn trực tiếp đi về hướng Túc Tinh cốc, nửa đường họ đã đi không ít đường vòng, đặc biệt tránh né những người do hai nhà Tiêu Thân phái ra tìm kiếm Túc Mạch Lan, trong lúc đó bọn họ cũng dừng lại không ít thành tu luyện, từ đó cũng đạt được không ít tin tức.
Họ quả nhiên bị toàn bộ Túc Tinh đại lục truy nã.
Hai nhà Tiêu Thân thế lực khổng lồ, phàm là nơi có thành tu luyện, đều dán thông bao truy nã có chân dung của bọn họ, hai người mới đến Túc Tinh đại lục có thể nói là nổi tiếng trong nháy mắt, độ nổi tiếng còn vang dội hơn khi bọn họ ở Thánh Vũ đại lục.
Đối với chuyện này, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đều là dở khóc dở cười, bọn họ thật sự không ngờ, có một ngày sẽ dùng loại phương thức này nổi danh.
Mỗi khi thấy bức họa hai người được dán tại những cửa thành tu luyện thành đó, trông dáng vẻ Túc Mạch Lan đều rất áy náy, nghĩ nói xin lỗi, lại cảm thấy ngôn ngữ quá nhẹ, khiến trong nội tâm nàng trĩu nặng.
Một tháng sau, bọn họ đi vào thành Hà Âm.
Túc Tinh đại lục có bốn tộc theo thứ tự là Tiêu, Thân, Sài, Dịch, thành Hà Âm chính là một thành phụ thuộc Sài gia.
Dọc theo con đường này, bọn họ đều tận lực tránh đi thế lực hai nhà Tiêu Thân, lựa chọn đi trên địa bàn của thế lực khác.


Mặc dù không biết thái độ của Sài gia và Dịch gia đối với Túc Tinh cốc, nhưng bên ngoài bọn họ là không có lẫn vào việc này, chẳng qua về bên ngoài tứ đại gia tộc xưa nay luôn có quan hệ tốt, nếu bọn họ cùng chung mối thù, vẫn phải cẩn thận một chút.
Vừa đến thành Hà Âm, lọt vào trong tầm mắt chính là bức học của hai người treo ở trên tường thành.
Giới tu luyện có ngàn ngàn vạn vạn thủ đoạn, bức họa truy nã kia bị bọn họ dùng phương thức đặc thù, vẽ trông sinh động như thật, giống như hai người đứng ở trước mặt bọn hắn.
Túc Mạch Lan nhìn thấy chân dung của bọn họ, một lần nữa chột dạ hụt hơi.
Người nên chột dạ hụt hơi sắc mặt lại như thường, giao xong lệ phí vào thành, sau đó ngẩng đầu bước vào thành.
Ba người tựa như tu nhị đại ăn chơi trác táng ra tay hào phóng, dáng vẻ như thể “Lão tử có linh thạch,” sau khi vào thành đi thẳng tới nhà trọ tốt nhất trong thành bao hết một cái viện, một hơi bao hết một tháng.
Có thể xưng là nhà trọ tốt nhất, không chỉ có hoàn cảnh tốt, phục vụ tốt, tính an toàn càng tốt hơn.
Tiểu nhị dẫn đường cho bọn họ treo nụ cười thân thiết nhiệt tình trên mặt, tha thiết nói: “Nhà trọ Tiên Lai chúng ta có bố trí trận pháp cấp địa riêng biệt ở mỗi viện, tuyệt đối có thể đảm bảo sự riêng tư và an toàn cho khách nhân, khách nhân có thể an tâm ở lại..”
Ninh Ngộ Châu vẫn dáng vẻ cứng nhắc nghiêm túc, nói ra: “Chúng ta nhìn trúng nhà trọ Tiên Lai, cũng là nghe nói ở nơi này của các ngươi có an ninh tốt nhất, mặc kệ là ai đến gây chuyện, các ngươi đều có thể ngăn cản, có việc này ư?”
“Lão tổ cảnh giới Nguyên Đế cũng có thể ngăn cản sao?” Văn Kiều hỏi.
Tiểu nhị: “..

Ha ha, công tử nói đùa, lão tổ cảnh giới Nguyên Đế sẽ không tùy tiện khách tới sạn kiếm chuyện.”
“Ta chỉ hỏi một chút.” Văn Kiều bày ra dáng vẻ cố ý gây chuyện.
Tiểu nhị: “…”
Ngày hôm nay không thể trò chuyện nổi nữa rồi.
Viện này dù không lớn, hoàn cảnh vô cùng tốt, linh khí nồng nặc đập vào mặt, trong viện cũng trồng không ít linh hoa dị thảo, hương hoa xông vào mũi.
Trên mặt tiểu nhị lộ ra vẻ đắc ý, cười nói: “Khách nhân, mỗi viện của nhà trọ chúng ta đều có Tụ Linh trận, khách nhân có thể ở đây tu luyện thỏa thích.”
Đúng vậy, có thể ở đây tu luyện thỏa thích, bằng không thì quá uổng phí linh thạch bọn họ tiêu xài.
Cho dù từ nhỏ đến lớn Túc Mạch Lan không thiếu tài nguyên tu luyện, đều cảm thấy nhà trọ này thu phí đắt muốn chết.
Sau khi tiểu nhị rời đi, Ninh Ngộ Châu mở ra đại trận hộ viện, ba người ngồi trong khách sảnh uống trà nói chuyện phiếm.
Bởi vì trong viện này có đại trận hộ viện, không cần lo lắng bị người ta nhòm ngó, Ninh Ngộ Châu thuận tay thả Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đã nhẫn nhịn suốt hai tháng ra ngoài.
Hai con mao đoàn vừa được thả ra, liền bổ nhào vào trên người Văn Kiều, điên cuồng cọ nàng, cọ đến nỗi nàng bất giác muốn bật cười.
Bọn nó nhịn gần chết trong không gian, rất nhớ mầm non nhỏ, không có mầm non nhỏ, gặm linh đan cũng không ngon.

Văn Kiều hoàn toàn không tin bọn nó, mặc dù mấy ngày này chưa vào trong không gian, nhưng từ chỗ Ninh Ngộ Châu biết được, hai con yêu thú này ăn không ít linh thảo trong không gian, chờ đến khi Văn Kiều tiến vào không gian, còn phải gieo một ít linh thảo bị bọn nó ăn hết.
Túc Mạch Lan nhìn thấy hai con mao đoàn thân cận với Văn Kiều, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
Nàng chưa từng dưỡng yêu thú, cũng không dám dưỡng, sợ dưỡng ra tình cảm, cuối cùng lại bị người lợi dụng đối phó chính mình.
Ninh Ngộ Châu nhấp một ngụm trà, quét mắt liếc nhìn hai con mao đoàn kia đang thân mật với Văn Kiều.
Thân thể hai con mao đoàn cứng đờ, bất đắc dĩ từ trên người Văn Kiều nhảy xuống, ngồi xổm ở trên bàn, nghiêm túc móc ra linh quả chậm rãi gặm ăn.
Kế tiếp, Ninh Ngộ Châu mở ra một tấm bản đồ, nói ra: “Túc cô nương, làm phiền ngươi đánh dấu nơi tương thông với Truyền Tống trận trong Túc Tinh cốc.”
Túc Mạch Lan liếc hắn một cái, không có lên tiếng, sau khi nhận lấy bản đồ, dùng phù bút chấm chu sa bắt đầu đánh dấu.
Đây là bản đồ Túc Tinh đại lục, bọn họ đặc biệt mua được khi còn ở thành Tập Sa, phía trên đơn giản đánh dấu một số nơi quan trọng và thành tu luyện tại Túc Tinh đại lục, không chính xác lắm, chẳng qua cũng đủ.
Chờ Túc Mạch Lan đánh dấu xong, Ninh Ngộ Châu nghiên cứu bản đồ.
Văn Kiều tiến đến bên cạnh hắn, cũng nhìn về phía bản đồ.
Tấm bản đồ này bị Ninh Ngộ Châu dùng chu sa màu đỏ khoanh tròn vị trí Túc Tinh cốc, còn có hoàn cảnh xung quanh, địa hình, cùng với thành tu luyện và thế lực gần Túc Tinh cốc.
Truyền Tống trận ở Túc Tinh cốc tương thông cùng với địa bàn của tứ đại gia tộc, ngoài ra còn có hai nơi tương đối ẩn bí.
Ninh Ngộ Châu chỉ vào một nơi trong đó, hỏi thăm Túc Mạch Lan: “Đây là nơi nào?”
“Thiên Long phong.”
“Nơi này thì sao?”
“Bất Quy Hải.”
Văn Kiều nhìn “Bất Quy Hải” kia, nhịn không được nói: “Thật ra là Vô Tận Hải đúng không?”
Túc Mạch Lan ừm một tiếng, sau khi nàng xem hải đồ Văn Kiều bọn họ mang theo, tầm mắt mở rộng không ít: “Nghe nói Bất Quy Hải không có điểm cuối, người sau khi tiến vào rất ít có thể trở về, cho nên mới bị thế nhân coi là Bất Quy Hải.”
Tựa như ngoại hải vực ở Thánh Vũ đại lục, ngoại hải vực vô biên vô hạn, không có tận cùng, cho nên ngoại hải vực liền được gọi là Vô Tận Hải.
Ninh Ngộ Châu chỉ hai nơi này, chính là hai nơi bí ẩn còn lại tương thông với Truyền Tống trận ở Túc Tinh cốc.
Năm đó, khi Túc Tinh cốc còn chưa xuống dốc, Truyền Tống trận trong cốc có thể đi tất cả thành tu luyện có được Truyền Tống trận, nhưng đáng tiếc sau này Truyền Tống trận đó bị người phá hủy.
Đã muốn đi Túc Tinh cốc, tất nhiên phải nghiên cứu tốt lộ trình cùng đường lui.
Ninh Ngộ Châu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cứng đối cứng với người tu luyện Túc Tinh đại lục, dựa vào tu vi hiện tại của bọn họ, cũng chống không nổi, không bằng tránh né mũi nhọn, dùng trí thì hơn.
“Hai chỗ này, những người khác có biết không?” Ninh Ngộ Châu hỏi thăm.
Túc Mạch Lan do dự một chút: “Ta cũng không biết, có thể biết, cũng có thể là không biết.”
Lúc nàng sinh ra đời, người Túc gia đều chết rồi, về sau nàng trưởng thành tại Tiêu gia, cũng không hiểu rõ về Túc Tinh cốc cho lắm.

Nàng có thể biết những điều này, cũng là nhờ khi nàng ngẫu nhiên về Túc Tinh cốc, đặc biệt đi thăm dò.

Những năm này, vì thoát khỏi tình cảnh của mình, nàng phí không ít tâm tư nghiên cứu tất cả mọi thứ về Túc Tinh cốc.
Đáng tiếc bên cạnh nàng vẫn luôn có người nhìn chằm chằm, nàng cũng không dám gióng trống khua chiêng làm cái gì, mỗi lần đều cẩn thận dò xét.

Nghe nói năm đó khi Túc Tinh cốc cùng tứ đại gia tộc giao hảo, Truyền Tống trận bên trong Túc Tinh cốc tương thông với tứ đại gia tộc, nếu có chuyện gì khẩn cấp, tứ đại gia tộc có thể mượn Truyền Tống trận đến Túc Tinh cốc.

Còn hai Truyền Tống trận ở trong Bất Quy Hải và Thiên Long phong, có lẽ là Túc Tinh cốc lưu lại để phòng ngừa có điều bất trắc.
Từ khi nàng được đưa tới Tiêu gia, Túc Tinh cốc không có chủ nhân không biết bị bao nhiêu người ẩn vào dò xét, bí mật duy nhất vốn thuộc về Túc Tinh cốc cũng không còn là bí mật, nàng thực sự không thể đảm bảo.
Văn Kiều nghe đến đó, nhịn không được đồng tình nói: “Ngươi thật đáng thương.”
Túc Mạch Lan nghe thấy hai mắt rưng rưng, không muốn nói chuyện.
Ninh Ngộ Châu dán mắt vào đồ, thần sắc trầm ngưng.
Văn Kiều thấy thế, liền biết phu quân nhà nàng lại bắt đầu tính toán gì đó, nàng bình tĩnh lấy ra một rổ linh quả, cùng Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn gặm răng rắc răng rắc.
Túc Mạch Lan vốn dĩ cũng đang suy nghĩ, nhưng mà âm thanh khi ăn cái gì đó của một người hai thú này thực sự khiến cho người ta khó có thể bỏ qua, nhịn không được nhìn bọn họ một chút.
Văn Kiều đẩy rổ linh quả sang: “Ăn đi, ta có rất nhiều.”
Túc Mạch Lan không nói mà chỉ nhìn nàng, đến cùng vẫn lấy một viên linh quả trông có vẻ ăn rất ngon, nhỏ giọng nói: “Ngươi không giúp đưa chút ý kiến sao?”
“Không phải đã có phu quân ta ư?”
Túc Mạch Lan nhìn dáng vẻ đương nhiên của nàng, quả thực mở rộng tầm mắt, làm sao có nữ tu có thể vứt toàn bộ mọi việc cho vị hôn phu đi làm một cách đương nhiên như thế? Có phải là quá vô tâm với vị hôn phu của mình rồi không?
Văn Kiều gặm linh quả, thản nhiên nói: “Đầu óc của ta không tốt bàng hắn, mưu kế nghĩ ra được đều không lợi hại bằng hắn, vẫn không nên bêu xấu.”
Nàng hiểu rõ bản thân, trong lòng biết luận tài trí, nàng đấu không lại phu quân nhà nàng, lúc ở cùng một chỗ với hắn, đều là hắn nghĩ kế, nàng phụ trách mang theo Văn Thỏ Thỏ bọn nó đánh tiên phong là tốt rồi.

Chờ sau khi phu quân hắn cũng không có cách nào, nàng lại đến nghĩ kế cũng không muộn nha.
Túc Mạch Lan lần nữa không phản bác được.
Ninh Ngộ Châu nghiên cứu nửa ngày, sau khi có ý tưởng đơn giản, nói với các nàng: “Chúng ta trước tiên nghỉ chân ở thành Hà Âm, chờ thời cơ đến, lại đi Túc Tinh cốc.”
“Ninh công tử, ngươi cho rằng thời cơ là lúc nào?” Túc Mạch Lan hỏi.
Ninh Ngộ Châu nói: “Vậy phải xem phản ứng của hai nhà Tiêu Thân.”
Túc Mạch Lan a một tiếng, không hỏi nữa.
Quen biết hai người này cũng có một đoạn thời gian, nàng đối với tính tình cùng cách làm việc của bọn họ đã có sự hiểu biết nhất định, ấn tượng khi mới gặp Ninh Ngộ Châu cũng đã được khẳng định, người này quả nhiên nguy hiểm hơn bạo lực có thể đánh Văn Kiều nhiều.

Loại nguy hiểm này cũng không phải bởi vì tu vi, mà là biểu hiện trên mặt khác, thí dụ như khi hắn làm một chuyện, luôn có thể bất động thanh sắc đạt được mục đích mà hắn muốn, thậm chí người bị hắn tính toán, sẽ còn đối với hắn cảm kích không thôi, xem hắn như tri kỷ.
Cho nên, hiện tại nàng cũng giống như Văn Kiều, chuyện cần nghĩ kế, liền giao cho hắn, nếu là chuyện hắn không có giải thích thêm, vậy cũng không cần hỏi nhiều, dù sao lúc nên biết cũng sẽ biết.
** *
Hôm sau, Văn Kiều và Túc Mạch Lan rời khỏi nhà trọ, vào trong nội thành Hà Âm tìm hiểu tin tức, Ninh Ngộ Châu lưu lại trong nhà trọ bận bịu chuyện của mình.
Văn Kiều và Túc Mạch Lan đi trên đường phố, trên đường người đến người đi, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, rực rỡ muôn màu, hết sức náo nhiệt, đây là một tòa thành tu luyện vô cùng phồn hoa.
Hai người tùy tiện mua vài thứ, sau đó đi đến chỗ chuyên mua bán tin tức trong thành..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.