Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc

Chương 19: Tế tổ


Đọc truyện Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc – Chương 19: Tế tổ

Đồ Nương lại bị gọi đi làm việc. Nàng chăm chỉ làm việc từ bên trong ra bên ngoài. Đợi đầu bếp nấu đồ ăn xong thì cùng nhóm các đại nương lần lượt bê đồ ăn đặt lên những cái bàn dài ở trường yến ở cửa thành.

Trường yến tiệc chia làm hai dãy bàn, một dãy dành cho người dân trong thành, còn một dãy là cho những vị khách từ bên ngoài đến.

Hai dãy bàn thức ăn đều như nhau. Phần đầu bày toàn bộ các món làm từ thịt heo, phần cuối là mỳ vắn thắn sủi cảo, gà vịt thịt cá cũng đều có đủ. Còn có hơn mười vò lớn rượu mạnh, vô cùng phong phú.

Chờ toàn bộ thức ăn được dọn lên rồi, thành chủ mới đứng ở trên tường thành hô tô: “Các hương thân! Bắt đầu tế tổ!”

Sau khi thành chủ nói xong, toàn bộ người dân trong Yên Thành, già trẻ lớn bé, tất cả mọi người đều tạm dừng công việc trong tay lại, ngay cả những người đang tụ tập ở sân khấu bên kia cũng đều đi tới.

Những người không phải người dân trong thành đều đứng vây thành một vòng tròn ở bên ngoài để xem náo nhiệt. Mà những người ở trong thành đều nghiêm trang đứng trước cửa thành, chờ thành chủ lên tiếng.

Đồ Nương kéo Trúc Ngọc đến đứng bên cạnh mình. Hôm nay thành chủ đã không còn dáng vẻ như ngày thường. Giây phút này ông nghiêm trang đứng đó, vẻ mặt trịnh trọng, toàn thân toát ra dáng vẻ của một bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, dùng sở học và kinh nghiệm cả đời, lấy hành động để cho mọi người thấy, cái gì gọi là nghi lễ tế tổ truyền thống của tổ tiên.

Không cần thành chủ lên tiếng, những người đứng bên dưới, bao gồm cả những người vây xem đều yên lặng. Ông đứng trên cổng thành, để hai nam đồng bê nước lên, thong thả theo thứ tự rửa mặt, rửa tay.

Sau đó nhóm hương thân lần lượt làm theo thành chủ, rửa sạch mặt và tay mình ở một cái lu nước lớn.
   

Một nam đồng khác bê lên một tấm vải màu trắng, thành chủ chậm rãi lau tay, sau đó truyền tấm vải xuống dưới.

Lúc này, ngay cả Trúc Ngọc bị bệnh sạch sẽ cũng không nói câu nào tiến hành những nghi thức này theo Đồ Nương.

Thành chủ châm ba nén hương, hướng tứ phương quỳ lạy xong, sau đó xuống dưới cửa thành, quỳ trước cửa thành Yên Thành dập đầu ba cái.

Ti nghi dùng giọng nói vang dội hô một tiếng “Mở cửa thành!” Lúc này mấy tráng hán liền đẩy cửa thành đang khép hờ từ từ mở rộng.

Thành chủ lại châm nến, sau đó đặt lên một dãy giá nến đặt ở cửa thành. Sau đó các hương thân cũng dựa theo tuổi tác lần lượt cầm cây nến đỏ của mình đến lấy lửa từ cây nến kia của thành chủ châm lên rồi đặt theo thứ tự lên giá nến.

Lúc này, bầu trời như phân thành hai nửa đen, đỏ, chiếu sáng cả tòa Yên Thành, khiến nó nhiễm cả một tầng sáng mông lung.


Đồ Nương cầm nến đỏ, đặt cùng chỗ với nến đỏ của Trúc Ngọc. Nhìn khuôn mặt được ánh nến chiếu rọi của Trúc Ngọc, còn có xiêm y màu xanh nhạt cũng bị ánh nến phủ lên một màu cam nhạt….cái cảm giác phiêu diêu như thiên tiên này, nàng thầm khắc ghi dưới đáy lòng.

Nến đỏ chiểu rọi cả cửa thành, để cho liệt tổ liệt tông có thể thấy rõ đường về nhà mình, cung nghênh bọn họ trở lại Yên Thành – tòa thành có hơn một ngàn năm lịch sử này.

Lúc này thành chủ lại dùng giọng nói già nua mang theo bao thăng trầm của thời gian chậm rãi lên tiếng: “Nay ngày lành tháng tốt, lê dân Yên Thành chúng ta tiến hành nghi thức tế tổ, cung thỉnh liệt tổ liệt tông trở lại thăm thành, dùng bữa ăn thịnh soạn này, phù hộ cho con dân của người, bảo hộ cho Yên Thành của người.”

Sau khi nói xong, các hương thân đều chắp tay lại, hướng một vòng từ bắc sang đông, nam, tây tiến hành tế bái.

Sau khi kết thúc nghi thức, vừa nghe tế nghi hô “Dùng bữa!”, tất cả mọi người đều chen chúc ngồi vào hai dãy bàn dài.

Cái bàn đầu tiên không được phép ngồi vào, vì đó là vị trí dành cho liệt tổ liệt tông. Bàn thứ hai là vị trí của thành chủ, cứ như vậy sắp xếp tiếp.

Đồ Nương dẫn theo Trúc Ngọc cố ý ngồi xuống bàn ở phía cuối. Bàn này chỉ Đồ Nương và Trúc Ngọc, cộng thêm hai tiểu hài tử mặc yếm xanh nữa.

Tiểu hài tử hiếu động, vừa gắp đồ ăn trên bàn xong lập tức bê bắt cơm chơi trò ngươi đuổi ta chạy. Chính vì thế bàn này chỉ còn Đồ Nương và Trúc Ngọc.

Tâm trạng Trúc Ngọc khá tốt, gắp đồ ăn thong thả ăn. Trong lúc ăn cơm ngẫu nhiên nói chuyện với Đồ Nương, hỏi về nghi lễ tế tổ này cũng ý nghĩa của từng bước.

Hai người đang ăn đột nhiên thấy A Tráng bê bát cơm đi về phía này, vẻ mặt rất chi là quen thuộc ngồi xuống bên cạnh Đồ Nương, vẫy tay chào hỏi Trúc Ngọc: “Trúc đại ca, vết thương của huynh thế nào rồi?”

Đúng là hỏi thẳng vào vấn đề mà. Cái hay không nói lại chỉ nói cái dở. Đồ Nương chột dạ trán rỉ mồ hôi, không ngừng liếc mắt về phía Trúc Ngọc, hy vọng hắn hỗ trợ một chút.

Trúc Ngọc nâng mắt, lịch sự đáp lại: “Cảm ơn đã quan tâm. Cũng khá hơn nhiều rồi.”

Đến lúc này trái tim của Đồ Nương mới trở về vị trí cũ.

Nàng vốn tưởng rằng Trúc Ngọc nhất định sẽ chọc thủng lời nói dối của nàng, không ngờ lại còn giúp nàng giấu diếm. Nhưng dù sao cũng là người trong nhà phải không, khuỷu tay cũng không thể chìa ra ngoài được mà. Cho nên nàng thật là cảm động đến muốn khóc.


“Đừng khách khí! Yêm cùng Đồ Nương quen biết đã lâu. Quan tâm nhau một chút cũng là bình thường.”

A Trang nói tiếp, tay cũng vô cùng tự nhiên gắp thịt trên bàn ăn.

Trúc Ngọc không nói gì, lịch sự gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Mà A Tráng lúc này lại bắt đầu nói đông nói tây, cũng Đồ Nương tán gẫu liên tục.

Thực ra Đồ Nương không chen vào được câu nào cả, từ đầu đến cuối đều là A Tráng vừa ăn cơm vừa nói. Nhìn A Tráng vừa nói vừa văng cơm tứ tung, đầu Đồ Nương phình to hết cả ra.

A Tráng a, ngươi đây chính là muốn chọc người đối diện kia phát điên đúng không?

Đồ Nương lo lắng nhìn về phía đối diện, thấy Trúc Ngọc đang nhíu mày ẩn nhẫn, nhìn những hạt cơm tung tóe trên bàn, cảm giác chán ghét hiện rõ lên mặt.

A Tráng quả nhiên ngốc nghếch, vẫn không phát hiện Trúc Ngọc không thích hợp, nói chuyện đến là cao hứng: “Đồ Nương, cô còn nhớ hồi còn nhỏ không? Lúc đó tế tổ chúng ta cũng ngồi bàn cuối thế này. Bao nhiêu năm như vậy rồi mà thói quen đó của cô vẫn không đổi.”

Sau đó hắn lại ra vẻ thần bí nói: “Thực ra cô không hiểu gì cả. Thức ăn ở mấy bàn đầu kia mới là tinh hoa. Mấy bàn cuối này đều là thứ phẩm, trừ món sủi cảo nguyên bảo này.”

A Tráng vừa nhai cơm vừa nói, trong lúc vô ý một hạt cơm liền rơi thẳng vào bát Đồ Nương.

Mặt Trúc Ngọc xanh lét. Mắt thấy hắn sắp bị bức đến chuẩn bị rời đi, Đồ Nương nhanh chóng gắp sủi cảo vào trong bát A Tráng, nói: “Được rồi A Tráng ca, nếu huynh không nhanh chóng quay về, đồ ăn ở mấy bàn trên sẽ bị mấy hương thân ăn hết đó.”

A Tráng tiến lên mấy bước nhìn một cái, thấy mấy bàn phía trước đang xuất hiện tình trạng tranh đoạt đồ ăn, hắn nhanh chóng gật đầu, nói lời tạm biệt xong nhanh chóng bê bát chạy đi.

Đồ Nương thở phào một hơi, cuối cùng cũng đuổi được A Tráng đi, sau đó lập tức quay lại nhìn Trúc Ngọc.

Giữa trưa hắn ăn không được mấy miếng, buổi tối cũng mới ăn có một xíu. Nhịn đói một ngày nhất định thân thể không chịu nổi. Dù sao nam nhân như hắn cũng chưa phải nhịn đói bao giờ.

Thấy Trúc Ngọc không rời đi, nàng mới yên tâm nói: “A Tráng là người như vậy đó. Nông dân chúng ta ăn cơm chính là như vậy, vừa ăn vừa rơi vãi lung tung, chàng đừng để bụng.”


Sắc mặt Trúc Ngọc rất không tốt, nhàn nhạt nói: “Ta biết. Lúc đó nàng cũng như vậy.”

“Ta đã sửa lại tật xấu này rồi mà…” Đồ Nương lẩm bẩm, bê bát cơm lên định tiếp tục ăn nhưng lại bị Trúc Ngọc cản lại.

Trúc Ngọc đen mặt cách một cái bàn giật lấy bát cơm của Đồ Nương ném sang bên cạnh, sau đó mặc kệ.

Đồ Nương sửng sốt, tội nghiệp nói: “Ta….ta vẫn chưa ăn no. Vẫn còn đói.”

Đúng vậy, làm quần quật cả ngày trời, Đồ Nương đã sớm đói tới mức ngực dính vào lưng, cư nhiên lại bị Trúc Ngọc đoạt đi bát cơm. Chỉ vì nhìn không quen A Tráng ăn cơm vung vãi mà hắn liền không cho nàng ăn cơm sao…

Lúc này Trúc Ngọc lại thong thả lấy một bộ bát đũa sạch từ bàn bên cạnh tới, sau đó san một nửa cơm trong bát mình sang bát mới, rồi mới đưa cho Đồ Nương.

Đồ Nương đần độn nhận lấy, lại nghe Trúc Ngọc nói: “Cơm kia bẩn rồi. Ăn của ta đi.”

“Ồ.” Nàng vùi đầu ăn cơm, không nghĩ ra tại sao những hạt cơm tròn mẩy trắng bóng kia lại bẩn.

Nhưng nàng biết tính tình tướng công nhà mình vẫn luôn không tốt như vậy, cho nên cũng không để trong lòng. Và mấy ngụm cơm, lại gắp thêm thức ăn để ăn.

Nhưng ăn một bát cơm đúng là không đủ. Lúc Đồ Nương cầm bát đi lấy thêm cơm lại phát hiện thùng cơm đã hết mất rồi. Nàng mất mát trở lại, đúng lúc đụng phải A Tráng.

A Tráng vô cùng nhiệt tình, thấy Đồ Nương không lấy được cơm liền nói: “Yêm vẫn còn này. Lúc nãy yêm mới đi lấy một bát lớn, còn chưa có ăn hết đâu.”

Đồ Nương cảm kích nhận lấy, khen A Tráng tốt bụng. Lúc bê bát cơm về bàn, vừa mới đặt được lên bàn lại bị Trúc Ngọc đoạt lấy ném sang bên cạnh, “Bát cơm này cũng bẩn rồi.”

Trong lòng Đồ Nương tức giận, bẩn chỗ nào chứ? Cơm trắng bóng không thể lãng phí như vậy a! Cũng không biết đột nhiên Trúc Ngọc lại phát điên cái gì nữa. Nàng dậm chân, hậm hực nói: “Ta đói! Ta đói!!”

“Vậy ăn nhiều sủi cảo nguyên bảo một chút đi.” Trúc Ngọc không nhìn Đồ Nương, lạnh lùng đáp lại, vẫn với ngữ khí không chút thương lượng như cũ.

Nàng nhụt chí ngồi xuống bàn, bắt đầu gắp sủi cảo ăn.

Kì thực nông dân như bọn họ, không ăn lương thực sẽ không thấy chắc dạ. Chỉ ăn mấy thứ này thôi thì no làm sao được chứ.
–      


Mới ăn được hai miếng, A Tráng lại dẫn theo hai tráng sĩ khác đi về phía mấy bàn cuối để gắp đồ ăn, quét sạch một bàn đồ ăn của nàng, ăn hết luôn cả sủi cảo nguyên bảo.

Trúc Ngọc đã sớm ăn xong đang lau miệng, còn Đồ Nương mới ăn được lửng dạ. Nàng nhìn hai bát cơm trên bàn, năn nỉ: “Ta đói thật mà….”

“Bữa tối không nên ăn quá no, không tiêu được.” Trúc Ngọc đứng dậy kéo Đồ Nương rời đi.

Đồ Nương vẻ mặt đưa đám bị Trúc Ngọc kéo đi đến chỗ sân khấu bên kia xem kịch.

Đồ Nương đói đến run người, đứng ngồi không xong, cuối cùng được Trúc Ngọc thả đi. Nàng vội vàng chạy vào bên trong thành.

Đi vào nhà mình, nhanh nhẹn lấy hai quả trứng ở trong ổ gà ra, nấu cho mình một bát mì.

Tuy đã muộn nhưng mọi người vẫn ở bên ngoài thành. Sau khi mọi người dọn dẹp xong sẽ đốt mấy đống lửa lớn ở bên ngoài, sau đó tụ tập quây quần vừa xem biểu diễn vừa trò chuyện, cho nên trong thành bây giờ đến nửa mống người cũng không có.

Cảm giác này có chút kì lạ. Dù sao này tế tổ cũng vốn là ngày tế thần thờ quỷ, Đồ Nương cũng như mọi người, đều sợ quỷ thần.

Nàng nấu mì xong, châm một ngọn nến nhỏ tỏa ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, định ngồi trong sân ăn. Nhưng bầu không khí yên lặng lúc ban đêm thực khiến nàng dựng ngược cả lông tơ.

Nàng thậm chí còn nghĩ đến cha mẹ đã mất của mình, có khi nào bây giờ bọn họ đã về đến nhà rồi không?

Vì không muốn quấy rầy cha mẹ mình ân ái, nàng vội vàng bê bát mì chạy đi, thật vất vả mới chạy ra được đến cửa thành.

Trúc Ngọc từ xa đã nhìn thấy Đồ Nương thở hổn hển bê bát mì chạy tới. Đặt mông xuống ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn cười một cái, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Hương thân phụ lão ở bên cạnh thấy Đồ Nương ăn mì liền có chút chê cười. Mà đúng lúc này lại bị A Tráng trông thấy, vô cùng sát phong cảnh nói thêm một câu: “Đồ Nương, cô vẫn chưa ăn no à? Lúc nãy yêm còn chia một nửa cơm của mình cho cô mà.”

Nghe xong mấy lời này của A Tráng, xung quanh lại vang lên một trận cười, nháo đến mức Đồ Nương thẹn đến tím mặt. Nàng chỉ có thể chôn đầu không để ý đến A Tráng tiếp tục ăn.

Nhưng luôn có người không muốn nàng được như ý. Nghe A Tráng nói xong, đại nương ái mộ Trúc Ngọc ở chỗ sân khấu hồi chiều lập tức chê cười nói: “Buổi chiều không phải cô còn ăn hết cả một bàn trái cây và hạt dưa nữa rồi sao?”

Nàng thật sự muốn đi tìm chết a! Sớm biết như vậy thì nàng đã ăn xong ở nhà rồi mới ra đây, như thế thì sao phải tự chuộc khổ vào người như thế này chứ…

Nhìn Trúc Ngọc vẫn đang chăm chú xem kịch ở bên cạnh, nàng thầm nghĩ, có phải vừa rồi nàng đã làm hắn mất mặt rồi không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.