Đọc truyện Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc – Chương 18: Phượng cầu hoàng
Rất nhanh đã đến ngày lễ tế tổ, cửa thành mở liền tục ba ngày. Tất cả mọi người từ bốn phương tám hướng đều có thể đến tham dự, mà phần lớn trong số đó là người đến từ kinh thành.
Ở một khu đất trống bên ngoài thành, mọi người dựng một cái sân khấu để hát tuồng, còn cả bàn ghế để phục vụ mọi người ăn uống nữa.
Phía đông của khu đất trống bày đầy hạt dưa, trái cây và mấy món đồ ăn vặt linh tinh. Những người tới xem phải bỏ ra 1 quan tiền, sau đó nhận một cái thẻ bài rồi có thể vào bên trong vừa xem hát tuồng vừa ăn uống.
Các hương thân trong Yên Thành đều biết tính toán, hai ngày đầu là cơ hội kiếm tiền tốt nhất, mà đến ngày thứ ba, tức là ngày cuối cùng, mới là ngày lễ tế tổ chân chính quan trọng nhất của mọi người trong thành.
Đồ Nương cũng vậy. Sáng sớm tinh mơ nàng đã mở sạp thịt, đứng ở cửa thành chặt thịt cho mọi người, tranh thủ kiếm chút tiền lời, mà Trúc Ngọc thì nghe lời chỉ ngốc tại nhà.
Buổi trưa nàng trở về, mang theo đồ ăn mà nhóm hương thân tặng cho Trúc Ngọc liền thấy hắn đang đứng dưới tàng cây, bóng dáng có chút cô tịch. Tấm lưng kia khiến người ta có cảm giác hắn bị ngăn cách với thế nhân, nhìn có chút đáng thương. Đồ Nương thấy mà đau lòng, do dự hồi lâu mới nói: “Nếu…. nếu chàng chán quá thì có thể ra ngoài…”
Trúc Ngọc không trả lời nàng, nhận lấy làn đồ ăn ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ ăn trưa. Nhưng chỉ ăn được hai miếng liền không ăn được nữa, ném thức ăn còn thừa ra vườn cho hai con gà già nhìn chúng nó mổ. Đồ Nương lau mồ hôi, nàng biết đây là biểu thị Trúc Ngọc đang giận dỗi, cho nên nàng vội vàng vào nhà lấy ra một ít băng gạc dự phòng, sau đó cuốn cánh tay Trúc Ngọc lại như cái bánh tét, cuối cùng là buộc một sợi dây rồi treo lên cổ, chỉnh cho cánh tay thành bộ dáng bị trọng thương tàn tật vô cùng nặng nề.
“Chàng cứ giả vờ như cánh tay bị thương thật, sau đó….ta dẫn chàng ra ngoài xem mọi người biểu diễn nhé.”
Trúc Ngọc khẽ nhướng mày, bỏ cái dây buộc trên cổ xuống, lại mặc một bộ xiêm y xa hoa, dùng ống tay áo rộng lớn che khuất toàn bộ cánh tay bị băng bó, sau đó mới nghiêm mặt nói: “Đi thôi.”
Đồ Nương cười trộm, cong miệng đi theo Trúc Ngọc ra ngoài. Dọc dường đi nàng không ngừng nhìn ngó khuôn mặt nghiêm túc của Trúc Ngọc, trong lòng rất vui vẻ. Không thể ngờ người luôn tạo cho người khác cảm giác quạnh quẽ như Trúc Ngọc lại cùng muốn đi xem náo nhiệt. Nhưng lại không có mặt mũi nói ra thành lời, chỉ có thể dùng chiêu nhịn ăn này để biểu đạt bất mãn. Cứ như đại cô nương đang giận dỗi vậy, thật là đáng yêu.
———–Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp———-
Trúc Ngọc phát hiện Đồ Nương không ngừng vừa nhìn hắn vừa mím miệng cười trộm, khuôn mặt càng thêm cứng ngắc, lướt qua Đồ Nương đi về phía trước, không cho nàng nhìn nữa.
Đồ Nương chạy nhanh hai bước đuổi kịp hắn. Mà người phía trước lại càng rảo bước nhanh hơn, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Đồ Nương không ngừng cố gắng, hai người một chạy một truy bất tri bất giác đã đến cửa thành.
Đồ Nương lấy một quan tiền ra đưa cho Trúc Ngọc, chỉ vào sân khấu ở đằng giữa bãi đất trống, nói: “Chàng cầm một quan tiền này đưa cho đại nương cầm thẻ bài đằng kia, bà ấy sẽ để chàng vào bên trong vừa xem diễn vừa ăn uống.
Trúc Ngọc gật đầu, nhận tiền nói: “Hay là để ta đến giúp nàng?”
Đồ Nương hoảng loạn xua tay cự tuyệt liên tục: “Không được. Tất cả mọi người đều cho rằng chàng bị thương đó. Chàng không thể đến giúp ta được.”
Trúc Ngọc cười cười, không ép buộc nàng nữa. Thản nhiên đi về phía sân khấu bên kia. Đồ Nương không yên tâm nhìn theo bóng dáng Trúc Ngọc, sau đó mới nhanh chân chạy về phía sạp thịt để chặt thịt cho mọi người.
Đồ Nương chặt thịt theo thực đơn của mọi người. Nàng đứng ở cạnh một sườn núi nhỏ, dáng vẻ nhanh nhẹn chặt thịt cho mọi người. Thịt được chặt xong đều để trong một cái chậu lớn, chờ mọi người tới lấy.
Cơm tối cũng đã bắt đầu được làm từ bây giờ. Một cái bếp rất to được nhóm ở khoảng trống cách cửa thành không xa. Nữ nhân thì rửa rau thái rau, nam nhân thì bỏ sức gánh nước bê nồi. Tất cả các đầu bếp của các tiệm cơm trong thành đều được xuất động. Mỗi người đều chưởng muỗng làm món ăn chiêu bài của cửa tiệm nhà mình.
Sau khi Đồ Nương chặt thịt xong lại bị mấy đại nương lưu lại giúp họ rửa rau. Lúc nãy nàng mới chặt thịt xong, tay đều là mùi tanh, nhưng lại không tiện từ chối mọi người, miễn cho họ nói nàng không hòa đồng, đành phải tiếp tục làm việc.
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, nàng rửa qua không biết bao nhiêu là thứ, lại bị gọi đi thái đồ. Thật vất vả mới làm xong, nàng lập tức vội vã muốn xoay người rời đi lại bị một hán tử kéo lại. Một đầu bếp chưởng quản nói: “Đồ Nương, cô làm xong rồi thì đi gánh nước đi. Nước không đủ dùng rồi.”
Trong lòng Đồ Nương lúc ấy liền có chút lạnh lẽo. Đây chính là định hành chết nàng đấy à?
Nàng thật sự nhớ Trúc Ngọc, muốn ngồi cùng hắn cắn hạt dưa xem biểu diễn a! Vì sao lại có nhiều người ngăn cản nàng như thế chứ? Mấy đại nương đang ngồi dài trên ghế đằng kia thì không gọi lại gọi nàng đi gánh nước!
Nàng nhịn không được lửa giận, muốn bùng nổ. Siết chặt tay, tức giận trừng mắt nhìn về phía đầu bếp chưởng quản, chuẩn bị không thèm để ý đến ông ta xoay người bỏ đi kết quả từ bên cạnh đột nhiên vọt ra một bị hán tử cao lớn thô kệch, nhe răng nở nụ cười ngây ngô với nàng.
Đây….đây không phải là A Tráng sao?
A Tráng vươn tay, vỗ vỗ bả vai đầu bếp, cười cười nói: “Đại ca, để ta đi cho. Đồ Nương dù sao cũng chỉ là một nữ nhân gia. Nàng làm việc lâu như vậy rồi nhất định rất mệt mỏi.”
Đồ Nương lập tức bày ra bộ mặt cảm kích nhìn A Tráng. Sự xuất hiện của A Tráng lúc này rực rỡ như ánh hào quang lấp lánh trên người Phật tổ Như Lai, xua đi cái tiền đồ u ám của nàng. Câu nói kia thật là cảm động biết bao, khiến nàng cảm kích từ tận đáy lòng.
Đầu bếp thấy có người gánh nước rồi cũng không khó xử Đồ Nương nữa, gật đầu thả nàng đi.
Đồ Nương cảm kích nói cảm ơn với A Tráng, sau đó lóc cócchạy về phía sân khấu đằng kia.
Trước sân khấu lúc này đã bắt đầu đông đúc, bàn ghế đều không đủ ngồi. Nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trúc Ngọc.
Có trách thì trách tướng công nhà nàng quá nổi bật, như hạc trong bầy gà. Đi đến chỗ nào cũng thành cảnh đẹp, không chú ý không được.
Huống hồ bàn hắn ngồi lại ở vị trí chính giữa sân khấu, có thể nói là chỗ đẹp hoàng kim. Hai cái ghế nhỏ dựa vào một cái bàn nhỏ, vừa nhìn là biết đồ dùng riêng.
Nàng tò mò đi tới, chen qua đám người nhốn nháo ở mấy bàn phía sau đi lên tới trước mặt Trúc Ngọc. Nhìn trái nhìn phải một cái, sau đó cúi đầu hỏi: “Sao chàng chiếm được chỗ tốt thế?”
Trúc Ngọc ngẩng đầu lên liền thấy dáng vẻ lén lút hỏi của Đồ Nương.
Hắn cười lớn, kéo tay Đồ Nương lại, ý bảo nàng ngồi xuống, sau đó mới nói: “Ta đưa cho đại nương kia một quan tiền, bà ấy liền dẫn ta tới đây.”
Đồ Nương cảm thấy trên tay ấm áp, phảng phất xua đi sự mệt mỏi cả buổi. Nàng lại nhìn trái nhìn phải một phen, cuối cùng dùng trực giác của nữ nhân tìm được vị trí đứng của đại nương kia. Chỉ thấy đại nương đang trưng ra vẻ mặt hoa si, vừa cắn hạt dưa vừa thâm tình nhìn về phía Trúc Ngọc. Đồ Nương lập tức hiểu ra chỗ ngồi đẹp nhất này có được hoàn toàn là dựa vào khuôn mặt người gặp người thích hoa gặp hoa nở này của Trúc Ngọc! Nàng chính là được thơm lây nên bây giờ mới được ngồi vị trí tốt như thế.
———–Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp———-
Đại nương còn đang bày ra dáng vẻ hạnh phúc hoa si ngắm Trúc Ngọc đột nhiên lại bị một nữ nhân che khuất tầm mắt, hơn nữa lại còn không nghiêng không lệch chặn đúng khuôn mặt đẹp trai của Trúc Ngọc. Nữ nhân này quai hàm bạnh ra, nghiến rằng trừng mắt với đại nương, cách một khoảng trống đấu mắt với bà ta.
Cuối cùng Đồ Nương thắng lợi, đuổi được đại nương hoa si kia đi. Nhưng vừa mới quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Trúc Ngọc.
“Nàng đang nhìn cái gì thế?”
“Không….không có gì.” Đồ Nương xấu hổ cười cười, cầm một miếng bánh hoa quế trên bàn lên nhét vào miệng. Nhưng vì ăn nhanh quá nên bị nghẹn, ho sặc sụa một hồi.
Trúc Ngọc đưa trà lạnh cho Đồ Nương uống xong, nhíu mày nói: “Không ai tranh với nàng. Nàng ăn từ từ thôi.”
Mặt Đồ Nương đỏ hồng, uống trà Trúc Ngọc đưa cho xong gật gật đầu, tầm mắt dừng lại ở vở tuồng đang được diễn trên sân khấu.
Gánh hát này là do thành chủ mời đến từ mấy hôm trước ở kinh thành. Nghe nói là người có tiếng, hình như còn được vào cung biểu diễn cho hoàng thượng xem, mời được đến thật không dễ dàng, tốn không ít ngân lượng, thậm chí còn phải bao ăn bao ở đầy đủ nữa.
Nhưng Đồ Nương lại cảm thấy gánh hát nào mà chẳng giống nhau, không phải cũng là một đống người xông ra diễn sao? Hát thì cũng bình thường thôi nhưng nhóm hương thân ở bên dưới ngồi xem thì lại vô cùng phấn khích, không quản người ta hát ba bảy hai mốt hay cái gì, cứ thấy hát là lại trầm trồ vỗ tay khen ngợi. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Vì thế Đồ Nương cũng phối hợp, học theo các hương thân vừa vỗ tay lại vừa trầm trồ khen ngợi, sau đó nhàm chán cầm một nắm hạt dưa ở trên bàn lên cắn.
“Rắc rắc rắc….” Nàng ăn xong liền vứt luôn vỏ hạt dưa xuống dưới đất. Không đầy nửa chén trà, bên cạnh liền có một đống vỏ hạt dưa.
Trúc Ngọc nhìn xuống dưới chân nàng một cái, nghiêm túc ngăn cản hành vi này của Đồ Nương lại, cả giận nói: “Nàng lại ném rác lung tung rồi.”
Đồ Nương bày ra vẻ mặt vô tội nhìn xung quanh, thấy mọi người cũng đều là như vậy. Trúc Ngọc lại như biết nàng chuẩn bị nói gì, xụ mặt dạy dỗ: “Người ta là người ta, nàng là nàng.”
Đồ Nương nhụt chí gật đầu, hỏi: “Vậy…ta để ở đâu?”
Trúc Ngọc lấy một cái khăn ra, trải trên bàn: “Để vào đây. Đợi lát nữa thì gói lại rồi mang đi vứt sau.”
Vì thế, toàn bộ vỏ hạt dưa vỏ hoa quả và các thứ linh tinh mà Đồ Nương ăn xong toàn bộ đều được vứt lên trên cái khăn kia của Trúc Ngọc. Chiếc khăn sạch sẽ thoang thoảng hương trà cứ như vậy biến thành đồ đựng rác.
Chỉ trong chốc lát trên cái khăn liền xuất hiện một ngọn núi nhỏ. Cái miệng này của Đồ Nương đúng là ăn không ngừng nghỉ.
Đồ Nương chuyên tâm xem biễu diễn. Trong lúc lơ đãng quay đầu lại nhìn Trúc Ngọc một cái liền thấy khóe miệng hắn phiếm ý cười, mắt thì chăm chú dõi theo màn biểu diễn trên sân khấu.
Đồ Nương biết, trước kia tuy Trúc Ngọc chỉ ngốc ở kinh thành, nhưng nơi đó lại luôn phồn hoa náo nhiệt, gánh hát này thì đã là cái gì. Những người ở đó xem tạp kĩ, xem quyền lửa. Bách Hoa Lâu thỉnh thoảng cũng sẽ mời bọn họ đến biểu diễn, đương nhiên Tiểu Quan Điếm cũng sẽ thỉnh thoảng mời một vài gánh xiếc ảo thuật đến biểu diễn cho khách nhân vui vẻ.
Ở vùng thôn quê này lâu như vậy, có lẽ Trúc Ngọc cũng rất buồn chán. Nơi này luôn tẻ nhạt không có gì thú vị, cho nên chỉ với gánh hát như thế này cũng có thể khiến hắn xem chăm chú như thế.
Đồ Nương thò đầu qua, ở trong đám người ồn ào láo nháo, nhỏ giọng hỏi: “Ở trên đó mấy người họ đang biểu diễn cái gì thế?”
Vẻ mặt Trúc Ngọc nhu hòa, nghiêng người nói nhỏ bên tai Đồ Nương: “Đây là một khúc “
Giọng nói hắn đặc biệt, lại dùng ngữ khí mềm nhẹ, giảng giải về một đoạn chuyện xưa về khúc….. Xưa có một đôi chim triền miên quấn quýt với nhau, rồi chúng cùng hóa thành người…
Phối hợp với giọng hát thong thả của người trên đài:
“Hoàng điểu a hoàng điểu,
Nguyện đôi ta có cuộc sống hàng ngày gắn bó,
Như hình với bóng,
Sinh con dưỡng cái,
Vĩnh viễn làm một đôi,
Tâm đầu ý hợp,
Hòa thuận đôi bên..”
Đồ Nương nghe đến như si như say, phảng phất rơi vào câu chuyện xưa đẹp đẽ này. Cuộc đời này cuối cùng có thể có một người cùng ta sống đến bách niên giai lão, nào có dễ dàng?
“Vậy cuối cùng đôi chim kia thế nào?”
Trúc Ngọc cười khẽ: “Nàng xem đến cuối không phải sẽ biết kết quả sao?”
Chỉ là, không đợi được đến khi vở kịch kết thúc, nàng đã bị gọi đi rồi.
Cho nên kết cục của câu chuyện, cuối cùng nàng vẫn không biết.