Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 34


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 34:

CHƯƠNG 36: Mười sáu năm trước
Bạch Phù khóc lấy tay dùng hết sức chọc chọc vào người hắn mấy cái, nhưng người trên thân vẫn như cũ gắt gao đè lên, căn bản không chịu buông nàng ra.
Đúng rồi, hắn cũng không phải là Tưởng Kình Phong, làm sao có thể buông ra được.
Vô cùng tuyệt vọng, nàng chợt nhớ tới kim châm dấu trong tay áo đã lâu rồi chưa dùng.
Bạch Phù buông ra rồi nắm chặt lấy vạt áo, thừa dịp Lư Triệu không để ý, đem kim châm lén lút lấy ra, tìm đúng vị trí bên hông hắn mà đâm xuống.

“A!”
Bên hông truyền đến một trận đau nhức, nửa người Lư Triệu đột nhiên tê rần, một chút khí lực cũng không có.
Bạch Phù nhanh chóng đẩy hắn ra, đem kim châm bỏ vào trong tay áo, đem theo hòm thuốc cùng bọc đồ chạy ra ngoài.
Giờ phút này nàng vô cùng may mắn, tối qua chính mình đã đem hành lý thu thập xong, sáng nay quyết định tạm thời chưa rời đi cũng không mở ra, hiện tại mới có thể mang theo đồ chạy trốn nhanh như vậy.
Lư Triệu muốn bắt nàng lại, thế nhưng nửa người trên không có chút sức lực nào, không những không bắt được, bản thân còn bị bổ nhào xuống dưới, cái trán đập thẳng vào chân giường, đau đớn run cả người.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thời điểm thấy Bạch Phù sắp mở cửa phòng thì rống lớn một tiếng: “Tiểu Kim! Ngăn nàng lại!”
Bạch Phù lúc này mới biết, gã sai vặt của hắn lúc này đang canh giữ bên ngoài cửa.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Kim run run đứng trước cửa: “Thiếu gia, thế này……… thế này không tốt lắm đâu? Ngài……. Ngài đã đính ước với Ngụy đại tiểu thư, việc này nếu mà truyền đến kinh thành, vậy……..”
“Câm miệng!”
Lư Triệu rống giận, khàn giọng hét: “Kêu ngươi ngăn lại thì ngươi mau ngăn lại đi, sao lại nhiều lời vô nghĩa vậy!”
Tiểu Kim tuy rằng cảm thấy không được thích hợp, trong lòng cũng không muốn gây khó dễ cho Bạch Phù, nhưng chủ tử đã mở miệng, hắn làm sao có thể cãi lời được? Chỉ có thể khó xử chắn trước mặt Bạch Phù, không cho nàng chạy ra ngoài.
Bạch Phù gắt gao nắm lấy hòm thuốc, lui về phía sau nửa bước.
Khóe mắt lướt qua đại đao được đặt trên giá, ánh mắt sáng ngời, tiến lên mạnh mẽ đem đao rút ra.

Một tay không cầm nổi, nhưng hai tay thì có thể, nàng nắm chặt đao, ánh mắt sắc bén nhìn Lư Triệu và Tiểu Kim, ngoài miệng tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng trong ánh mắt biểu đạt ý tứ rất rõ ràng.
Ai dám lại gần? Ta chém chết người đó!

Tiểu Kim hoảng sợ, theo bản năng né sang một bên.
Lư Triệu rống giận: “Sợ cái gì! Nàng không dám chém ngươi! Bắt lấy nàng đi!”
Ta không dám?
Ánh mắt Bạch Phù nghiêm túc, cầm đao đến trước mặt Lư Triệu, đưa tay nâng lên: Ngươi thử xem ta dám hay không!
Vụt một tiếng, màn trướng bị lưỡi đao xẹt qua, tạo ra một cái lỗ cực lớn.
Lưỡi đao cũng không có dừng lại, mang theo gió mạnh một đường đi xuống dừng lại trên đỉnh đầu Lư Triệu, cơ hồ muốn đem đầu hắn chém làm đôi.
Lư Triệu kêu thảm một tiếng, sợ tới mức vừa trốn ra phía sau vừa run rẩy kêu lên: “Tiểu Kim…….. Tiểu Kim cứu ta!”
Tiểu Kim ngay khi Bạch Phù nâng đao lên liền muốn chạy qua, nhưng lại cách quá xa, căn bản không kịp ngăn cản Bạch Phù.
Cũng may một đao kia của Bạch Phù chỉ dừng lại trên đỉnh đầu Lư Triệu, bằng không một gã sai vặt như hắn có chết ngàn lần cũng không đền hết tội.
Hắn tiến lên muốn đoạt lại đao trên tay Bạch Phù, Bạch Phù lại đột nhiên đem đao đặt lên đỉnh mũi Lư Triệu: Ngươi thử tiến về phía trước một bước một bước nữa xem?
Tiểu Kim dừng lại cước bộ, không dám cử động, Lư Triệu sợ hãi hai mắt nhắm lại, cơ hồ đã hôn mê.
Bạch Phù nhìn Tiểu Kim, hướng về phía góc tường nâng cằm lên: Ngươi, qua bên kia đứng!
Tiểu Kim hiểu được ý của nàng, vội vàng đi qua, sợ lại kích thích nàng, khiến đem đại đao kia hạ xuống, chém đứt mũi thiếu gia nhà hắn.
Thấy Lư Triệu đã hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất,Tiểu Kim cũng thành thật đứng ở góc tường, Bạch Phù lúc này mới nhanh chóng xoay người, vớ lấy vỏ đao, chạy vội ra ngoài, đem đồ ném lên lưng ngựa, rồi dắt ngựa bỏ chạy.
Nàng xoay thân lên ngựa, một đường chạy nhanh ra khỏi thành, tới gần cổng thành mới nhớ lúc này cổng thành đã sớm đóng lại, nàng căn bản không ra được.

Hơn nữa thấy sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm, muộn thêm tí nữa thì đến cả khách điếm cũng tìm không ra, lên phố sẽ bị quan binh tuần tra ban đêm bắt lại, chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau Lư Triệu vào nhà lao chuộc nàng ra.
Bạch Phù thẳng đến lúc này mới hiểu được, thì ra hắn hết thảy đều đã mưu tính trước.
Cái gì mà muốn ăn thêm mấy bữa nàng làm, căn bản muốn đem nàng lưu lại, để cho nàng uống chén trà bỏ xuân dược kia mà thôi!
Lại nghĩ tới, hôm qua say rượu nhất định cũng là giả.
Đó chẳng qua là Lư Triệu muốn thăm dò xem tâm ý của nàng đối với hắn là gì.
Nếu nàng thật sự thích hắn, nguyện ý đi theo hắn, hắn cũng không cần lãng phí tâm tư làm việc này.
Nhưng mà…….. Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Sư huynh vì sao nhất định phải đối với nàng như vậy?
Bạch Phù không rõ nguyên do, nghĩ chạy càng xa càng tốt, bằng không nếu để bọn họ đuổi kịp……….
Nghĩ vậy Bạch Phù quay đầu ngựa lại, hướng phía Tây thành chạy đi.
Viện của Lư Triệu ở phía Đông, nàng chạy tới phía Tây, nàng cưỡi ngựa nhất định so với bọn hắn đi đường con nhanh hơn, bọn họ cho dù muốn đuổi theo, chỉ sợ không dám.
Bởi vì sắp đến thời gian giới nghiêm, nếu lúc này bọn họ còn trên đường thì nhất định không kịp trở về, người bị bắt vào lao sẽ là bọn họ.
Bạch Phù một đường không ngừng chạy, cuối cùng trước thời gian giới nghiêm tiến vào một khách điếm phía Tây thành.
Khách điếm không lớn, sau khi nàng vào phòng liền trực tiếp ngã xuống giường.
Xác định đêm nay không có người đuổi tới, tâm Bạch Phù liền thả lỏng, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng sau khi thả lỏng, chuyện vừa phát sinh lại không ngừng hiện lên trong đầu nàng.
Ánh mắt dâm tà kia, những lời nói đả thương người kia, giống như dao nhọn hung hăng lăng trì nàng.

Sư huynh của nàng, người sư huynh từng rất tốt với nàng, vì sao lại biến thành như vậy?
Nước mắt ào ào chảy xuống, Bạch Phù nằm trên giường, đưa tay che kín mắt, hàng lệ nóng bỏng theo khe hở không ngừng trào ra.
Một đêm thương tâm, một đêm không chợp mắt.
Những gì tin tưởng, cho rằng cả đời sẽ không thay đổi, trong nháy mắt bị sụp đổ hoàn toàn…..
………………………………………………
Lư Triệu ở trong viện, vẻ mặt hung ác nham hiểm một chưởng đánh lên mặt Tiểu Kim.
“Ngươi cái tên phế vật này! Ngay cả một nữ nhân cũng ngăn không được!”
Tiểu Kim ôm mặt quỳ xuống: “Thiếu gia bớt giận, thiếu gia bớt giận.”
Kỳ thực hắn cũng không hiểu được, vừa rồi sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Thiếu gia trước kia rõ ràng là ôn hòa ân cần, mấy ngày trước tiếp đãi vị cô nương A Phù kia vô cùng gần gũi, tại sao hôm nay lại…… lại biến thành một người khác rồi?
Lư Triệu ở trong phòng đi qua đi lại, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Người sư muội kia của hắn hắn rất rõ ràng, nhìn qua ngoan ngoãn nhu thuận, trên thực tế thì thông minh quỷ quái.
Đêm nay để cho nàng chạy thoát, nàng sáng sớm mai nhất định sẽ chờ ở cổng thành, đợi cổng thành mở liền rời đi.
Lâm trạch có tận mấy cổng thành, hắn cũng không biết rốt cuộc nàng sẽ từ nơi nào chạy đi, đến lúc đó nếu ngăn không được nàng, vậy liền thật sự thả hổ về rừng, muốn bắt nàng càng thêm khó khăn.
Nghĩ đến đây Lư Triệu càng bực bội, suy tư nửa ngày, dặn dò gã sai vặt vài câu.
Tiểu Kim vừa nghe, sửng sốt một lúc lâu, cảm thấy chủ ý của hắn có chút không thích hợp, chung quy vẫn là nhịn không được khuyên nhủ: “Thiếu gia, chúng ta…….. hà tất phải như vậy? Lấy thân phận của ngài, muốn dạng nữ nhân gì mà không có, cần gì………”
“Ngươi thì biết cái gì!”
Lư Triệu một cước đá lên người hắn, đem hắn dẫm trên mặt đất.
“Ta nói cái gì ngươi chỉ cần nghe theo là được! Nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì! Sáng mai nếu bắt không được nàng ta, ngươi cũng không cần trở lại kinh thành nữa!”
Tiểu Kim không còn cách nào khác, chỉ đành phải cúi đầu đáp ứng, khom người lui ra ngoài.
Lư Triệu trong phòng vung tay áo, sắc mặt âm trầm ngồi xuống ghế.

Mười sáu năm trước, cha của hắn Lư Kiến Nam vì tránh né cừu gia, mang theo mẹ hắn cùng hắn tuổi còn nhỏ chạy trốn, đi tới một ngôi miếu bị bỏ hoang.
Trong ngôi miếu có hai cỗ thi thể, một cỗ thi thể được che kín vết thương, xung quanh đều là vết máu, vừa nhìn liền biết là vì mất máu quá nhiều mà chết.
Thi thể còn lại là một nữ tử, nàng hạ thân xích lõa, một đứa trẻ sơ sinh cuộn mình nằm giữa hai chân nàng, phát ra tiếng khóc nỉ non yếu ớt, cuống rốn trên người còn chưa kịp cắt bỏ, hiển nhiên là vừa được sinh hạ không lâu.
Lư Kiến Nam là thầy thuốc có tâm, thê tử của hắn lại mới vừa làm mẹ không lâu, nhìn đứa nhỏ mà đau lòng, vội vàng hợp lực cứu đứa trẻ sơ sinh kia.
Nhưng bọn họ không biết thân phận của mẫu thân đứa trẻ, cũng không biết đi nơi nào tìm người nhà của đứa trẻ, lại thấy xung quanh đều là vết máu, tình trạng thi thể của nam nhân kia lại cực kì thê thảm, trong tay còn nắm đao, như bộ dạng một đường che chở nữ nhân kia chạy trốn đến đây.
Vì bọn họ đang bị người ta đuổi giết, nên cảm thấy nơi này không thể ở lâu, liền từ trên người nữ nhân đó lấy xuống hai tín vật, một cái là trâm cài tóc, một cái là hà bao, lưu lại để đứa trẻ kia sau này nhận thân.
Về sau bọn họ vẫn không có buông tha việc giúp đứa trẻ tìm kiếm người nhà, thường thường quay lại những nơi gần ngôi miếu đổ nát, muốn tìm kiếm dấu vết gì đó.
Nhưng mà thẳng đến khi thê tử Lư Kiếm Nam qua đời, cũng không thể tìm ra nửa điểm tin tức.
Nhưng Lư Kiếm Nam vẫn như trước không có buông tha, cầm hai tín vật kia đi tìm.
Về sau lúc Lư Triệu tám chín tuổi, Lư Kiếm Nam cảm thấy hắn là một nam hài, về lý nên học hỏi kinh nghiệm, liền thường xuyên đưa hắn theo đến tiệm thuốc gần đó giúp đỡ nhận dược đưa dược.
Lư Triệu rất nhanh nhẹn, tuổi còn nhỏ đã có thể chạy tới nhiều nơi, có lúc còn đi xung quanh ngôi miếu đó.
Lư Kiến Nam liền đem hai tín vật kia giao cho hắn, để hắn giúp sư muội hỏi thăm tìm kiếm người nhà.
Lư Triệu đương nhiên cũng đáp ứng, mỗi lần đi cũng không quên thám thính một chút tin tức.
Kết quả không phụ lòng người, năm hắn mười một tuổi, rốt cục cũng gặp vài gia đình năm đó cũng tìm đứa nhỏ mất tích gần đó.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, hai tín vật trong tay hắn nhìn bình thường như vậy, lại là của vợ cả của Vệ Quốc công đương triều Diệp thị, mà sư muội Bạch Phù của hắn…….. lại là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Vệ Quốc công, đại tiểu thư của Vệ Quốc công phủ.
Lư Triệu lúc đó đã ở bên ngoài lăn lộn cũng được ba năm, đương nhiên biết được Vệ Quốc công phủ là gia đình như thế nào.
Trong ngày thường ngay cả nha dịch thủ cửa cũng có thể làm khó người thường, mà trước mặt phủ Vệ Quốc công, những người này căn bản không đáng nhắc tới.
Cho nên khi nhìn thấy tín vật trên người hắn, vẻ mắt kích động hỏi hắn năm nay mấy tuổi, cha mẹ ở đâu, hắn lại như ma xui quỷ khiến đáp một câu: Mười tuổi, không cha không nương.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.