Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 33


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 33:

CHƯƠNG 35: Xé xuống ngụy trang 
Bạch Phù đêm đó không có đi ăn cơm, sáng sớm hôm sau thu thập đồ đạc chuẩn bị nói lời từ biệt với Lư Triệu.
Nàng không biết hôm qua xảy ra chuyện như vậy, tiếp theo bản thân nên đối mặt với hắn như thế nào.
Lư Triệu thấy thế sửng sốt, hai tay nắm lại, cúi đầu đứng trước mặt nàng.
“A Phù, là ta không tốt, ta biết sai rồi, muội có thể…….. đừng đi được không.”

Bạch Phù lắc đầu, đem những gì đã viết sẵn trước đó đưa cho hắn xem.
Sư huynh, muội tới đây chủ yếu chính là nói cho huynh biết tin sư phụ qua đời, còn có đem cho huynh hòm thuốc này mà thôi.
Hiện tại huynh đã biết, hòm thuốc tạm thời huynh không tiện mang theo, vậy ta cầm về trước.
Chờ ngày huynh học thành tài, thời điểm muốn lấy hòm thuốc lại, thì đến núi Bạch Mao tìm muội, muội ở đó chờ huynh.
“Muội phải trở về núi Bạch Mao?”
Lư Triệu có chút kinh ngạc hỏi một câu.
Đúng vậy.
Bạch Phù gật đầu.
“Muội……… không quay về tìm cái người đã giúp đỡ muội.”
Lư Triệu thấp giọng hỏi.
Người giúp đỡ muội?
Tưởng Kình Phong?
Bạch Phù ngẩn người, chậm rãi lắc đầu.
Không, tìm hắn làm gì, ta cũng không phải người gì đó của hắn………
Lư Triệu à một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ: “Ta……. Ta còn tưởng rằng, muội cự tuyệt ta là bởi vì người kia……..”


Gì cơ?
Bạch Phù ngẩng đầu nhìn hắn.
Muội……….. Muội làm sao có thể vì hắn? Muội lại không thích hắn, vì cái gì lại vì hắn mà làm ra loại sự tình này!
Nàng trong lòng theo bản năng kháng cự nói, nhưng không biết tai chính mình giờ phút này đã ửng đỏ lên, thần sắc kích động, nhìn qua liền thấy bộ dạng giấu đầu hở đuôi.
Lư Triệu giống như thấy được một tia hy vọng, lại phảng phất có chút mê man: “Vậy………. Vậy A Phù muội vì cái gì mà không muốn ở cùng một chỗ với ta? Là ta có gì không tốt sao?”
Hắn nói tới đây ánh mắt liền tối lại, đầu cúi xuống càng thấp hơn: “Cũng là muội trách ta không có trở về thăm hai người? Trách ta thời điểm cha chết cũng không ở bên cạnh người?”
Không phải! Muội làm sao mà nghĩ như vậy được! Sư huynh, huynh hiểu lầm rồi!
Bạch Phù liên tục xua tay, lại quên chính mình biết viết chữ, hơn nửa ngày mới nhớ ra chuyện đó, chuẩn bị lấy sổ nhỏ ra để nói cho hắn hiểu.
Lư Triệu lại cầm cổ tay nàng, cưng chiều sủng nịnh nói: “Được rồi, ta đã biết, muội cự tuyệt ta là vì thật sự chỉ xem ta là một sư huynh, chưa từng có ý nghĩ gì khác phải không?”
Đúng đúng đúng! Chính là ý này!
Bạch Phù vội vàng gật đầu.
Lư Triệu than nhẹ một tiếng, tại lúc nàng muốn đem tay giằng ra, hắn liền buông tay.
“Nếu đã như vậy………. thì ta cũng không miễn cưỡng nữa, muội tuy mồ côi, nhưng cha ta thuở nhỏ cũng đã xem nàng là nữ nhi thân sinh mà đối đãi, người nhất định cũng không hi vọng ta ép buộc muội.”
“Nhưng mà……… A Phù, muội ở lại đây thêm vài ngày nữa được không? Ta sắp phải trở về học viện, lần này trở về phải chuẩn bị cho khoa cử cuối cùng, sợ sẽ rất bận, cũng không biết đến bao giờ……… mới có thể gặp lại muội.”
Phải tham gia khoa cử sao?
Sư phụ nhất định sẽ rất cao hứng!
Bạch Phù tự đáy lòng vì Lư Triệu mà cảm thấy vui vẻ, cũng tin tưởng hắn nhất định có thể đề tên bảng vàng.
Chỉ là………. nàng cũng thật sự không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Lư Triệu thấy nàng do dự, sợ nàng kiên trì muốn đi, lại nắm chặt lấy tay nàng, vô lại cầu xin: “Xin muội đấy A Phù, ở lại thêm vài ngày nữa đi, ta đã lâu chưa ăn đồ ăn cha làm, về sau muốn cũng ăn không được nữa……”
“Chỉ có muội mới làm ra đồ ăn có hương vị như cha ta, ta muốn……… muốn ăn thêm vài lần nữa.”

Nghe vậy Bạch Phù không còn cách nào khác liền gật đầu đáp ứng.
Lư Triệu vô cùng cao hứng, tự mình giúp nàng đem bọc đồ để lại vào phòng, còn nói buổi tối sẽ dẫn nàng đi dạo chợ đêm.
Bạch Phù đối với chợ đêm ở đây cũng không có hứng thú gì, nhưng không muốn để sư huynh mất hứng liền gật đầu.
Buổi tối, hai người đúng hẹn hướng phía Nam thành dạo chợ đêm, Lư Triệu vô cùng vui vẻ, đi đến tận khuya mới đem Bạch Phù trở về.
Bạch Phù trở lại viện đã buồn ngủ không chịu nổi, chuẩn bị tắm rửa trực tiếp đi ngủ.
Ai ngờ chân trước vừa mới tiến vào phòng, sau lưng chợt nghe trong phòng Lư Triệu truyền đến thanh âm vỡ vụn của đồ sứ, không lâu sau thì thấy hắn đi ra, vẻ mặt buồn bực.
“A Phù, ấm trà trong phòng ta bị rơi vỡ hết rồi, có thể để ta đến chỗ muội uống ngụm nước được không? Tiểu Kim vừa đổi ấm trà cho ta, nhưng là nước nhà bếp mới nấu, quá nóng, bây giờ uống không được, ta sắp khát chết rồi.”
Bạch Phù cũng không có nghĩ nhiều, để cho hắn tiến vào, tự tay rót cho hắn chén nước.
Lư Triệu uống hai ba ngụm, lại rót thêm hai chén, một chén đưa cho nàng, một chén cho mình.
“Muội cũng uống chút đi, đi lâu như vậy khẳng định rất khát.”
Bạch Phù thuận tay nhận lấy, đưa tới bên môi chuẩn bị uống vài hớp.
Cằm hơi nâng lên, nước trà dính vào môi, mắt thấy sắp uống vào, nàng lại đột ngột dừng lại.
Bởi vì động tác quá lớn nên nước trà trong chén bị rơi ra hơn phân nửa, trên cằm cũng dính một ít, bộ dạng vô cùng chật vật.
“A Phù, muội không sao chứ?”
Lư Triệu vội vàng đứng lên vỗ nhẹ lưng nàng, tay kia thuận tiện muốn lấy đi chén trà trên tay nàng.
Bạch Phù lại tránh được hắn, gắt gao đem chén trà nắm lấy trong tay.
Huynh bỏ cái gì vào trong?
Nàng giương mắt nhìn chằm chằm Lư Triệu.
“A Phù, muội……. nhìn ta như vậy làm gì?”

Lư Triệu có chút bất an hỏi.
Muội hỏi huynh bỏ cái gì vào trong này!
Bạch Phù đem nước trà trong chén toàn bộ hắt lên mặt hắn.
Lư Triệu không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên làm như vậy, còn chưa kịp tránh, đã bị nước giội thẳng vào mặt.
Nước trà dọc theo khuôn mặt chảy xuống, Lư Triệu đưa tay lau đi, khóe môi gợi lên chút tà ác, gỡ xuống ngụy trang ôn hòa vô hại, cùng với bộ dạng lúc nãy như hai người khác nhau.
“Cha ta có phải lại dạy ngươi y thuật hay không? Bằng không với bản lĩnh trước kia của ngươi, không có khả năng ngửi được bên trong có bỏ thêm đồ.”
Ngươi……… tên súc sinh này!
Sư phụ dạy ngươi y thuật, chính là để ngươi làm những việc này sao?!
Bạch Phù vươn tay muốn đánh hắn, lại bị hắn một phen đẩy ra, lảo đảo hai bước suýt chút nữa ngã xuống.
Lư Triệu kéo kéo khóe miệng, không nhanh không chậm tiêu sái đến cạnh cửa, đem cửa khóa kỹ lại, lúc này mới quay lại nhìn về phía Bạch Phù.
“A Phù, ta vốn không muốn dùng sức mạnh với ngươi, đây là do ngươi ép ta.”
Bạch Phù lúc này cảm thấy vô cùng hoảng sợ, muốn chạy ra ngoài nhưng đã muộn, Lư Triệu lại ngăn ở cửa, như một con sói đói nhìn chằm chằm nàng, giống như quyết không để con mồi chạy thoát.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Bạch Phù nhìn xung quanh, thừa dịp hắn đi về phía mình mà cất bước chạy về phía cửa.
Lư Triệu làm sao lại để nàng như mong muốn được, chân dài ung dung đi tới ngăn nàng lại, từ phía sau ôm lấy cổ nàng, hướng đến bên giường kéo đi.
“Được rồi A Phù, ngoan ngoãn nghe lời, làm nữ nhân của ta, sinh cho ta đứa nhỏ. Sau này ngươi ở lại đây, ta sẽ cho ngươi cẩm y ngọc thực, ngươi muốn gì ta cho ngươi cái đó, ngươi không cần quay về núi Bạch Mao chịu khổ nữa.”
Hắn một bên nói một bên điên cuồng đem Bạch Phù đang giãy giụa ném lên giường, đè lên người nàng dâm đãng cười, vươn tay xé rách xiêm y của nàng.
Bạch Phù điên cuồng giãy giụa, không dám tin rằng người trước mắt lại là sư huynh của nàng, là người từ nhỏ sủng ái thương yêu nàng, đối đãi với nàng như muội muội ruột.
Từ khi nào sư huynh biến thành như vậy? Rốt cuộc vì sao lại như thế này?
Nàng bây giờ mới nhớ ra, chính mình đã ba năm chưa gặp sư huynh.
Mà đoạn thời gian trước, sư huynh kỳ thật cũng rất ít quay về núi Bạch Mao.
Từ khi hắn bắt đầu xa nhà đi học, liền càng ngày càng ít trở về. Trên thực tế nàng căn bản không biết người trước mắt này.
Ấn tượng của nàng với hắn đã dừng lại ở lúc nhỏ trèo cây giúp nàng hái quả, xuống sông giúp nàng bắt cá, lúc nàng gặp rắc rối thì đứng ra thay nàng chịu oan ức.
Mà tiểu nam hài này mấy năm nay ở bên ngoài không biết đã trải qua cái gì, đã không còn là sư huynh trước kia của nàng nữa.

Buông tay……… buông tay ra!
Bạch Phù khóc lóc vùng vẫy, vung tay cào loạn lên cổ Lư Triệu, ở bên gáy hắn để lại vài vết xước.
Lư Triệu kêu lên một tiếng, đưa tay tát lên mặt nàng một cái, hung tợn nói: “Ngươi đánh đến nghiện rồi phải không?”
Trên mặt đột nhiên bị cho một bạt tai, đầu Bạch Phù lệch sang một bên, búi tóc tán loạn, cả người đều mơ hồ.
Hắn đánh nàng?
Sư huynh vậy mà lại đánh nàng?
Lư Triệu lúc này không cởi y phục của nàng nữa mà trước cởi y phục của chính mình, vừa cởi vừa hùng hổ nói: “Con mẹ nó, bớt giả vờ bày ra bộ dạng liệt nữ với ta đi, cũng không biết bị nam nhân nào chơi qua rồi, còn ở đây giả bộ với ta?”
“Nam nhân ngươi quen trên đường bình thường làm như thế nào với ngươi? Hả? Ngươi nói ta nghe, ta cam đoan sẽ làm tốt hơn hắn nhiều.”
Ngươi đang nói cái gì vậy? Không có! Mới không có! Tưởng Kình Phong sẽ không như vậy!
Lư Triệu thấy nàng lắc đầu, cười nhạo ra tiếng: “Ngươi xem ta là con nít lên ba? Trang sức trên người ngươi, xiêm y này, còn có con ngựa bên ngoài kia, có cái nào mà ngươi tự mình mua được?”
Bạch Phù vẫn rơi lệ, không ngừng lắc đầu.
Không có, không có không có không có!
Nàng vốn muốn đem theo xiêm y mình tự may, nhưng lại sợ bọn Lục Liễu phát hiện, cho nên cái gì cũng không đem, chỉ mặc y phục hôm đó ra ngoài, đồ trang sức cũng là hôm đó vừa vặn đeo trên đầu, bằng không trước khi xuất môn mà lấy xuống thì rất kỳ quái.
Lư Triệu không quan tâm những thứ đó, cũng không tin nàng cùng nam nhân kia chưa có chuyện gì phát sinh.
Hắn cười khẩy cúi đầu, nắm lấy cằm Bạch Phù nói: “Cũng không ngờ ngươi lại phí tâm như thế, vừa học chữ vừa học cưỡi ngựa, còn học làm cơm để lấy lòng người ta.”
“Ngươi nếu cũng ngoan ngoãn như vậy lấy lòng ta, ta cam đoan sẽ đối đãi với ngươi tốt hơn so với nam nhân kia.”
Nói đến đây lại vừa bắt đầu cởi xiêm y của Bạch Phù, vừa cúi đầu hôn lên gò má nàng.
“Sư muội tốt, ta thật sự thích ngươi mới muốn ngươi. Ngươi buông tay ra, để cho sư huynh thương ngươi, sư huynh bảo đảm ngươi sẽ vô cùng vui sướng, về sau lại không nỡ rời xa ta.”
Hô hấp nóng rực phun bên tai, thanh âm tục tĩu rơi vào trong tai nàng, Bạch Phù khóc vô cùng thương tâm.
Cái này gọi là thích sao? Cái này không phải là thích!
Tưởng Kình Phong cũng thích nàng, nhưng sẽ không bao giờ đối đãi như vậy với nàng!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.