Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 20


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 20:

CHƯƠNG 20: Bệnh điên phát tác
Bạch Phù cũng không nghe rõ bọn họ cãi nhau cái gì, chỉ dám ở phía xa nhìn bọn họ tranh chấp, trong lời nói tựa hồ nhắc tới chuyện nàng theo nhũ mẫu học quy củ.
Nàng muốn đi tới khuyên can, nhưng hai người sau khi nhìn thấy nàng liền lập tức dừng cãi vã, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Nhưng về sau sư huynh càng ngày càng ít trở về, hai năm nay cũng chưa lần nào quay lại…..
Cho nên Bạch Phù biết, bọn họ nhất định là vì chuyện đó mà giận dỗi, không ai chịu tha thứ cho đối phương.

Mà sư phụ cũng vì thế mà ôm hận qua đời, sư huynh đến bây giờ cũng không biết được tin sư phụ đã không còn.
Nghĩ đến đây, cả người Bạch Phù đều trở nên ủ rũ, ngay cả sức lực cùng Tưởng Kình Phong tranh luận cũng không còn, nấu xong thuốc liền trực tiếp rời khỏi phòng dược, hoàn toàn không thèm nhìn lấy ánh mắt không nỡ của Tưởng Kình Phong.
…………………………………………
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Tưởng Kình Phong rời khỏi Lâm phủ.
Tần Nghị lại bị phái đi đưa thư cho Từ Việt, bất quá nội dung trong thư so với lần trước đều đã bị thay đổi.
Thư lần trước là hắn thuận tay viết vài chuyện không quan trọng, còn lần này thì kể lại tường tận việc Mạc Giang bị tập kích.

Bạch Phù không rõ tình hình, chỉ biết là Tần Nghị lại đi rồi, bọn họ cũng không quay về biệt viện lúc trước, mà lại đi đến một nơi nàng không biết.
Mọi chuyện đều khôi phục như thường, đi một chút rồi dừng, thỉnh thoảng đùa giỡn cãi lộn, thời gian còn lại thì đọc sách học chữ, cuộc sống cứ bình yên như vậy mà trôi qua.
Cho đến khi…………
Tưởng Kình Phong điên rồi.
Cả ngày này thời tiết nóng bức, ve trong viện kêu không ngừng nghỉ, âm thanh ồn ào làm cho lòng người phiền não.
Bạch Phù không thích mùa hè, lại càng không thích ra ngoài vào mùa hè, cho nên cả ngày đều chui trong phòng, chỉ sau khi buổi tối mặt trời xuống núi mới ra ngoài tản bộ.
Cái gọi là tản bộ, cũng chẳng qua là ở trong viện của mình đi lại một chút mà thôi.
Ngày hôm đó nàng vẫn như bình thường đi tới đi lui trong viện, vui vẻ hái hai đóa phù dung.
Cài đóa màu trắng lên đầu mình, cài đóa màu hồng lên đầu Lục Liễu.

Lục Liễu nghiêng đầu đỡ lấy bông hoa, sắc mặt có chút e lệ: “Nô tỳ cài hoa lên nhìn không đẹp…..”
Bạch Phù giận, liếc nàng một cái: Đẹp! Nữ hài tử cài hoa sao lại không đẹp được?
Lục Liễu ngại ngùng cười cười, cũng không lấy xuống, đi theo phía sau nàng thỉnh thoảng đưa tay lên sờ sờ, bộ dạng vô cùng vui vẻ.
Hai nữ hài tử ở bên này đi dạo, ở bên kia phòng bếp là một mảnh hỗn độn.
Tiểu Cát và một số thuộc hạ gắt gao canh ngoài cửa, bên trong cánh cửa Tưởng Kình Phong đang phát điên hướng bên ngoài muốn đi ra.
Mắt thấy cánh cửa mỏng manh sắp chống đỡ không được nữa, một thuộc hạ nghẹn giọng nói: “Phải làm sao bây giờ! Tướng quân lúc này như thế nào lại phát điên ghê gớm đến như vậy?”
Mẫu thân của Tưởng Kình Phong năm đó bị mắc bệnh điên, về sau lúc phát điên lại trực tiếp từ trên núi giả nhảy xuống, ngã chết tại chỗ.
Chuyện này vốn đã được giấu kín, nhưng sau đó không biết bị ai truyền ra ngoài, vì thế mọi người đều biết mẫu thân của Tưởng Kình Phong là người điên, thậm chí có người hoài nghi hắn cũng như mẫu thân hắn đều có bệnh điên, mỗi khi phát tác liền không nhận ra ai, cũng chẳng phân biệt được tốt xấu.
Tưởng Kình Phong cảm thấy đây căn bản là lời nói vô căn cứ, nếu hắn thực sự bị bệnh điên, làm sao nhiều năm như vậy cũng chưa từng phát tác?
Cho nên tuy rằng Nhị thúc Nhị thẩm đối với những lời đồn đãi này vô cùng tức giận, nhưng hắn cũng không có để ở trong lòng.

Nhưng hắn không quan tâm, không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm, chuyện này đợi cho đến khi hắn mười lăm mười sáu tuổi mới cảm giác được vô cùng rõ ràng.
Khi đó Tưởng Kình Phong đã ở trong quân doanh, cũng đã lập được không ít công trạng.
Những thiếu niên cùng tuổi hoặc là đã thành thân, hoặc là đã đính hôn, cho dù chưa đính hôn, nhưng cũng vì đạt được công trạng, nên cũng có không ít người hỏi thăm.
Chỉ có hắn, vẫn luôn không có người hỏi đến.
Tưởng Kình Phong lúc này mới hiểu được, thì ra những lời đồn đó đều bị người ta xem là thật, nên không ai nguyện ý đem nữ nhi của mình gả cho hắn, một người có khả năng bị bệnh điên.
Hắn có chút dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy đầu óc những người này đều bị lừa đá hết rồi, lời như vậy mà cũng có thể tin.
Thẳng đến có một ngày hắn cởi hết quần áo, ở trong doanh trại chạy loạn một vòng, ném đi nhiều người trong doanh trướng, còn đả thương những người muốn đè hắn lại, sau đó từ trong đám người vây quanh chẳng biết tại sao tỉnh táo lại, mới biết được có lẽ lời đồn không phải là giả, hắn có thể…….. thật sự có bệnh điên.
Ý nghĩ này như một chậu nước lạnh, từ đỉnh đầu hắn hung hăng giội xuống.
Lúc trước có bao nhiêu khinh thường người nói những lời đó, hiện tại lại có bấy nhiêu khinh bỉ bản thân ngu xuẩn vô tri.
Quan trên bởi vì chuyện này nên không dám để hắn lên chiến trường, cho đến có một lần người Hồ ẩn núp bí mật vượt qua biên giới, mà Đại Ngụy lại không mảy may biết gì, hắn nhận được tin Từ Việt truyền tới, đơn phương độc mã đi đến doanh trại địch, chém giết hai mươi mấy người, thừa dịp quân địch hỗn loạn đem thủ cấp của thủ lĩnh quân địch lấy xuống, rốt cuộc mới có cơ hội quay lại chiến trường.
Vị kia lúc ấy nói với quan trên: “Hắn nếu như ở trên chiến trường cởi sạch quần áo, chạy đến trước mặt quân địch chạy vài vòng, nói không chừng còn có thể dọa quân địch, bất ngờ chiến thắng có khi cũng là phương pháp không tồi đấy.”
Quan trên tuy rằng vẫn cảm thấy có chút không thỏa đáng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Dù sao bây giờ cũng là thời kỳ loạn lạc, so với thực lực cường hãn, cởi sạch quần áo chạy vài vòng cũng không tính là đại sự gì.
Về sau Tưởng Kình Phong lại phát tác qua vài lần, có lúc rất nghiêm trọng, có lúc chỉ là triệu chứng nhẹ.
Lần nghiêm trọng nhất là lúc bị quân địch đánh lén, hắn đúng lúc phát điên.

Tướng lĩnh lúc đó hạ lệnh rút quân, hắn lại vung đao gào thét, bộ dạng như không muốn sống đi lên chém giết, kết quả hắn từ trong đám người tạo ra một lỗ hổng.
Tướng lĩnh thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu, theo lỗ hổng đó lao ra có khả năng phá bỏ vòng vây, có lẽ còn có thể phản kích lại quân giặc, quan trọng nhất là không cần mang trên lưng tội danh trốn chạy, vì thế quả quyết hạ lệnh nghênh địch.
Trận đánh kia tuy rằng gian nan, kết quả lại vô cùng đẹp mắt, quân địch đánh lén bất lực phải quay về, còn bị bọn họ thu được không ít ngựa.
Tưởng Kình Phong từ đó ở trong quân địch có biệt hiệu, được xưng là kẻ điên giáo úy, bây giờ trực tiếp thành điên tướng quân.
Mà điên tướng quân Tưởng Kình Phong sau đó lại phát hiện ra một chuyện, những lúc hắn phát điên liền cực kỳ thích nhìn thấy máu……..
Cũng may hắn phát hiện bản thân trước khi phát bệnh sẽ có một chút triệu chứng báo trước, ví dụ như toàn thân phát sốt, máu sôi trào từ từ……
Vì vậy mỗi khi có những triệu chứng như vậy, hắn liền nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, để người khác đem chính mình giam đến phòng bếp.
Trong phòng bếp luôn có gà có vịt các thứ, nếu không cũng có vài con cá, hắn giết vài con gà, làm thịt vài con vịt, chặt vài con cá, ở trong đó chém lung tung một trận, thời gian phát tác cứ thế trôi qua.
Chỉ là đợi lúc hắn rời đi, hiện trường liền vô cùng thê thảm, mấy thứ gà vịt này kia đều chết vô cùng khó coi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.