Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 19:
CHƯƠNG 19: Câu thông chướng ngại
Bạch Phù cũng không biết Lâm phu nhân cùng Cố thị nói chuyện gì, nàng giờ phút này đang ở phòng thuốc chuyên tâm bốc thuốc.
Lâm phủ giàu có và rộng lớn, trong phủ không chỉ có đại phu, mà còn có riêng một gian phòng thuốc.
Trong phòng loại gì cũng có, không cần ra ngoài cũng có thể chế thuốc.
Nàng cúi đầu đem dược liệu từng cái một phối lại, rồi lại tự mình đi sắc.
Tiểu đồng ở phòng thuốc muốn tiến lên giúp nàng, lại bị nàng lắc đầu cự tuyệt.
Lưu đại phu ở một bên hướng tiểu đồng khoát tay áo: “Loại thuốc này nấu lên có chút phiền phức, ngươi đừng nhúng tay vào, làm hỏng sẽ không hay đâu.”
Tiểu đồng a lên một tiếng, cúi đầu lui sang một bên.
Lưu đại phu ở bên đứng hồi lâu, nhìn chằm chằm vào động tác của Bạch Phù không chớp mắt, trong lòng vừa bội phục vừa tiếc hận.
Bội phục vì cô nương này có một bàn tay tuyệt vời như vậy, không chỉ phối ra phương thuốc tốt, mà còn đối với mỗi phân lượng của dược liệu lại vô cùng rõ ràng, thuận tay lấy một ít liền vừa chuẩn, không nhiều cũng không ít.
Hắn mới đầu còn không tin, vì đề phòng dùng lượng không đúng mà làm bản thân bị thương, còn gọi dược đồng đi cân lại lần nữa, kết quả quả nhiên chuẩn xác không kém một ly.
Tiếc hận là vì một nhân tài như vậy lại là một người câm, vừa không thể nói vừa không biết chữ, đừng nói là trao đổi một chút về y thuật, chính là bình thường nói chuyện cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng chính vì như vậy, trong lòng hắn mới càng thêm bội phục.
Một người không biết chữ, muốn đem cả ngàn phương thuốc học thuộc, vậy cũng chỉ có thể dựa vào đầu óc thiên tài mới có thể nhớ được.
Hắn hành nghề y nhiều năm, tự nhận y thuật mình cũng là thuộc dạng trung thượng chi lưu, nhưng chính mình cũng không có loại bản lĩnh như thế.
Mà vị cô nương này có thể đạt đến trình độ như vậy, nhất định là đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, nếm qua những đau khổ mà người thường không hề nghĩ tới.
Vị sư phụ dạy y thuật cho nàng, chắc chắn cũng không phải là hạng người tầm thường.
Đem một đống lý thuyết y dược cùng phương thuốc nhét vào đầu người không biết chữ, là một chuyện không hề dễ dàng.
Vị cô nương này nếu như không phải học thuộc hàng trăm lần, sư phụ của nàng e rằng đọc đi đọc lại một trăm lần cho nàng đi?
Bội phục, bội phục.
Đáng tiếc, đáng tiếc……..
Thời điểm Lưu đại phu ở trong lòng cảm khái, Tưởng Kình Phong cũng đi tới nơi này.
Hắn vừa mới về nơi Lâm Tiêu an bài cho hắn tắm rửa thay xiêm y, lúc này một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi đến.
Thấy Bạch Phù đang ngồi trên ghế sắc thuốc, liền thuận tay lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh nàng.
Bạch Phù còn nhớ rõ chuyện ban ngày hắn cởi quần trước mặt nàng, giờ nhìn thấy hắn vẫn không thuận mắt, một bên sắc thuốc, một bên cầm lấy cây quạt che giữa hai người, ngay cả khóe mắt cũng không muốn nhìn đến hắn.
Tưởng Kình Phong cười cười, đem cây quạt vứt sang một bên.
“Ta ở ngoại viện, nàng ở nội viện, đêm nay vốn là không gặp được nàng, kết qua nghe nói nàng ở đây nấu thuốc, ta liền chạy nhanh tới, muốn trước lúc ngủ nhìn nàng một cái.”
Nhìn cái gì! Có cái gì đáng nhìn mà nhìn!
Bạch Phù vươn tay muốn lấy cây quạt về, Tưởng Kình Phong lại duỗi cánh tay ra, đem cây quạt kia ném đến nơi xa hơn.
Bạch Phù giận dỗi liếc hắn, bỏ đi, không để ý đến hắn.
Tưởng Kình Phong thấy nàng còn sinh khí, bên tai có chút hơi đỏ lên, thấp giọng cười nói: “Còn thẹn thùng? Nàng trước kia không phải chưa từng thấy qua, có cái gì mà thẹn thùng.”
A a tên hỗn đản này! Còn nói lung tung có tin ta lấy lửa đốt chết ngươi hay không!
Bạch Phù vừa mắng hắn vừa quay đầu nhìn tứ phía, sợ lời hắn vừa nói bị người khác nghe thấy được.
Tưởng Kình Phong trước kia cũng không biết nữ hài tử thẹn thùng là như thế nào, hiện tại cũng hiểu được ít nhiều, ngẩng đầu khoát tay áo với mấy người trong phòng thuốc.
“Các ngươi đều đi ra ngoài đi”
Tiểu Cát nghe vậy lập tức lui ra ngoài.
Dược đồng cùng Lưu đại phu do dự một phen, cuối cùng cũng cúi đầu rời đi.
Bạch Phù một tay nắm lấy cây quạt, một tay nắm lấy củi nhóm lửa, vẻ mặt đầy phòng bị nhìn Tưởng Kình Phong.
Ngươi kêu bọn hắn ra ngoài làm gì? Ngươi muốn làm gì?
Tưởng Kình Phong làm như không thấy động tác của nàng, vẫn thấp giọng xoa dịu.
“Đừng nóng giận, ta về sau sẽ không như vậy nữa.”
Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng, chờ sau này A Phù nguyện ý cùng hắn ngủ, chẳng lẽ hắn lại không cởi quần, không thể được không thể được.
Nghĩ vậy liền vội sửa lại lời nói: “Về sau trước khi cởi quần ta sẽ nói cho nàng một tiếng.”
Ta………
Ta……… nhổ vào!
Phi phi phi phi phi phi phi!
Ngươi cởi quần thì liên quan gì đến ta? Nói cho ta biết làm gì? Ai muốn biết ngươi có cởi quần hay không!
Bạch Phù sắc mặt đỏ lên, xoay qua đạp tới.
Tưởng Kình Phong bản năng ngăn lại, nhưng nghĩ nàng đang nổi nóng, nàng làm vậy mà hết giận cũng tốt, cho nên để nàng một cước đá trúng, cả người cả ghế đều ngã xuống đất, lúc sau không có việc gì liền vỗ mông đứng lên, đem ghế đặt lại, ngồi trở lại bên cạnh nàng.
“Kỳ thực nàng thật sự không cần phải tức giận.”
Hắn bắt đầu nói lời thành khẩn an ủi Bạch Phù.
“Nàng xem, cũng không phải ta nhìn thân thể nàng, nàng không những không bị tổn thất gì mà còn chiếm được tiện nghi, hẳn là nên cao hứng mới đúng.”
Hắn hàng năm sống trong doanh trại, bên người đều là những đại nam nhân thô lỗ, nếu như có nhìn thấy thân thể của nữ nhân nào, cũng đều mang vẻ mặt chiếm tiện nghi, đi khắp nơi khoe khoang tận mấy ngày.
Cho nên tiềm thức hắn cảm thấy, nhìn cơ thể của người khác phái là một chuyện chiếm tiện nghi, vô cùng có lời.
Chẳng qua trước kia hắn đối với loại chuyện chiếm tiện nghi này không có hứng thú, hiện giờ có hứng thú thì A Phù của hắn lại không chịu cho hắn xem, ngẫm lại thì thấy vô cùng phiền muộn.
Bạch Phù nghe xong lời của Tưởng Kình Phong, tức giận muốn đem thuốc đang sắc hắt lên người hắn.
Ta chiếm tiện nghi của ngươi?
Vậy có muốn ta móc mắt ra bồi thường cho ngươi hay không?
Tưởng Kình Phong thấy nàng không chỉ không nguôi giận, mà còn vô cùng hung dữ, lại có chút không hiểu nữ nhân tức giận lại ghê gớm như vậy.
Hắn khuyên nửa ngày, nàng như thế nào một câu cũng không nghe vào?
“Vậy nàng nói làm thế nào nàng mới nguôi giận? Chỉ cần nàng nói, ta cái gì cũng nguyện ý làm.”
Được!
Bạch Phù vươn tay, ngón tay như hoa như ngọc chỉ ra phía ngoài cửa: Mời ngươi hiện tại, lập tức, nhanh chóng, biến mất khỏi mắt ta!
Tưởng Kình Phong theo tay nàng chỉ nhìn qua, thu hồi tầm mắt.
“Cái này không được, ta thật vất vả mới có thể đến nhìn nàng một chút, đợt lát nữa nàng quay về nội viện, ta liền không thể nhìn thấy nữa.”
Phi!
Bạch Phù tức giận thu hồi tay: Vừa mới bảo chỉ cần ta nói cái gì ngươi liền làm cái đó. Đúng là kẻ lừa đảo!
Tưởng Kình Phong cười cười, dứt khoát bỏ chủ đề này qua một bên, hỏi chuyện khác.
“A Phù, nàng làm thế nào lai biết những lễ nghi nhà quyền thế? Ta vừa nãy nhìn nàng hành lễ với Lâm Tiêu, động tác không chút sai biệt, như là có người đặc biệt dạy qua nàng.”
Bạch Phù giật mình, trong mâu quang hiện lên ảm đạm, vẻ mặt có chút mất mát.
Đúng thật là có người dạy, là sư phụ cố ý mời nhũ mẫu về dạy.
Vị nhũ mẫu kia nghe nói là lão cung nữ từ trong cung, sau khi rời cung thì đến đại gia tộc dạy nghi lễ cho các thiên kim tiểu thư, vô cùng khó mời, cũng là sư phụ tốn nhiều sức lực mới đem được người mời đến.
Nhưng mà Bạch Phù không thích học mấy thứ này, cảm thấy vừa buồn chán lại không thú vị, hơn nữa căn bản không dùng được.
Nhưng sư phụ vẫn khăng khăng bắt nàng học, nàng hỏi vì cái gì, sư phụ lại nói ngộ nhỡ về sau nàng gả vào danh gia vọng tộc, nửa điểm phép tắc cũng không biết, vậy chẳng phải sẽ khó sống sao?
Bạch Phù bĩu môi lơ đễnh, học cũng không chuyên tâm, sư phụ lại vô cùng tức giận, nhiều năm như vậy lần đầu tiên dùng thước đánh nàng, đánh xong nàng cũng không khóc, sư phụ chính mình lại khóc.
Bạch Phù thuở nhỏ được sư phụ nuôi lớn, xem sư phụ như phụ thân thân sinh của mình.
Nàng lúc đó vô cùng sợ hãi, cam đoan về sau nhất định sẽ theo nhũ mẫu chăm chỉ học tập, sư phụ lúc này mới yên lòng.
Sau khi nàng học xong, ngay cả nhũ mẫu cũng khen nàng thông minh nhu thuận, lại không nghĩ rằng…… sư huynh trở lại, biết được việc này thì cùng sư phụ cãi nhau một trận, xém chút nữa đoạn tuyệt quan hệ.