Bạn đang đọc Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào – Chương 78: Đưa Em Đi
“Mình nghe đây, cậu gọi có việc gì không?” Giang Noãn Chanh vừa xuống xe đã nhận được điện thoại của Trần Điềm Kiệt.
Cô một tay thu xếp đồ, một tay nghe điện thoại, dáng vẻ vô cùng bận rộn.
Ngược lại, Trần Điềm Kiệt ở bên kia vô cùng thư giãn.
Hắn đang ngồi trong phòng làm việc, chân gác lên bàn, ánh mắt nhìn xa xăm.
Trần Điềm Kiệt nói vào trong điện thoại: “Đây là lần đầu tiên cậu đi xa vì công việc, mình lo lắng gọi điện thoại cũng không được chắc?” Trần Điềm Kiệt tỏ vẻ bất mãn với cô.
Thời gian gần đây Kiều Xảo rất bận rộn, điều này đồng nghĩa với công việc của một người làm trợ lý như Giang Noãn Chanh cũng không dễ dàng gì.
Trần Điềm Kiệt muốn hẹn cô uống nước nói chuyện, lại nhận được tin Giang Noãn Chanh phải đến một vùng núi cao cùng Kiều Xảo để thực hiện cảnh quay.
Giang Noãn Chanh chưa từng đi xa, lại thêm địa hình hiểm trở, Trần Điềm Kiệt lo cô sẽ xảy ra chuyện.
Trong lòng Giang Noãn Chanh cảm thấy ấm áp, cô cười: ” y da, có gì mà phải lo lắng chứ? Chút nữa nói chuyện nhé, mình giúp Kiều Xảo làm thủ tục nhận phòng đã.
Bọn mình đã đến khách sạn rồi!” Giang Noãn Chanh tất nhiên còn muốn nói chuyện với Trần Điềm Kiệt thêm nhưng thời gian không cho phép.
Cúp điện thoại với Trần Điềm Kiệt, Giang Noãn Chanh liền xoay người chạy vào bên trong giúp Kiều Xảo làm thủ tục nhận phòng.
Lần này bọn họ đến một vùng núi cao quay phim, cảnh quay sẽ tập trung quay ở trong rừng, còn diễn viên và người của đoàn làm phim sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn trong trung tâm thành phố.
Nói là trung tâm thành phố, nhưng khách sạn cũng không lớn, áng chừng cũng tầm khách sạn ba sao ở thành phố Thương Hoa mà thôi.
“Noãn Chanh, cô nghỉ ngơi đi, không cần phải đi thăm dò giúp tôi đâu?” Kiều Xảo vừa nghe tin Giang Noãn Chanh sẽ vào rừng trước, giúp cô thám thính địa hình để buổi quay phim được thuận lợi hơn, ngay lập tức đã từ chối.
Địa thế nơi này không ai trong số bọn họ là rõ ràng, một mình Giang Noãn Chanh đi vào đó không phải tự rước nguy hiểm vào người ư?
“Kiều Xảo, cô đừng lo, tôi đi một chút là về.
Phim này cô diễn chính, lần đầu tiên tôi lại là trợ lý, tôi phải giúp cô hoàn thành tốt cảnh quay mới được!” Giang Noãn Chanh đã quyết tâm thì không ai có thể ngăn cản được cô.
Ngay từ đêm hôm trước, Giang Noãn Chanh đã có ý định này.
Cô đã xem qua kịch bản của Kiều Xảo, những cảnh quay trong rừng đa số đều là cảnh hành động, phải chạy và phải đánh võ, thế nên biết trước được địa hình sẽ có lợi cho Kiều Xảo hơn rất nhiều.
Kiều Xảo đã chiếu cố không biết bao nhiêu lần, lần nào Giang Noãn Chanh gặp khó khăn cũng là cô ấy đưa tay giúp đỡ.
Cô không có gì báo đáp, chỉ còn biết làm vậy.
[…!]
Thu xếp phòng cho Kiều Xảo xong, Giang Noãn Chanh tìm một người bản địa cùng một tiến vào rừng.
Tuy nhiên người này chỉ phụ trách đưa cô đến đầu rừng, không cùng Giang Noãn Chanh tiến vào sâu.
Lý do là chi phí quá đắt, cô không nỡ bỏ.
Huống hồ Giang Noãn Chanh có lòng tự tin rất cao.
Mọi việc khó khăn cô còn có thể làm được, chẳng qua là việc thăm dò địa thế rất đơn giản.
Giang Noãn Chanh rất cẩn thận, đi đến đâu đều để lại dấu vết.
Thế nhưng ông trời không chiều lòng cô, dấu vết dù đã được để lại nhưng cô vẫn đi lạc.
Chẳng biết từ khi nào, Giang Noãn Chanh đã đi khỏi vị trí của đoàn làm phim.
Cô đi sang một địa phận khác của khu rừng.
Giang Noãn Chanh cứ đi mãi, vô tình vấp chân vào cục đá mà cả người lăn lốc lốc xuống vách núi.
Cũng may vách núi này không sâu, Giang Noãn Chanh chỉ bị xước ngoài da, nhưng điện thoại của cô đã bị hỏng.
Màn hình điện thoại nát bét, có bật thế nào cũng không lên nổi.
Giang Noãn Chanh chầm chậm đứng dậy.
Sắc trời đang tối dần, trong lòng cô lại cuống hơn.
Giang Noãn Chanh không nghĩ đến khu rừng này sẽ rộng như vậy.
Là cô đã quá đề cao bản thân.
Giang Noãn Chanh nhìn vách núi trước mắt, dốc sức bò lên nhưng vô tức giận.
Vách núi vốn dĩ không cao, nếu không bị thương và tâm lý ổn định hơn, có lẽ cô đã quay lại trên kia.
Giang Noãn Chanh mệt mỏi ngồi xuống.
Dường như vận đen chưa buông tha cho cô, không biết từ đâu xuất hiện một con rắn, cắn vào bắp chân Giang Noãn Chanh.
Cô đau điếng.
Con rắn tấn công xong chạy đi rất nhanh, Giang Noãn Chanh căn bản không nhìn ra nó là con rắn như thế nào, có độc hay không có độc.
Giang Noãn Chanh từng học một khoá học sơ cứu nên biết bản thân phải làm gì vào lúc này.
Cô dùng sức xé rách áo sơ mi trên người, nhanh chóng buộc kín miệng vết thương.
Cách làm này chỉ có thể cầm cự được một thời gian chứ không thể cầm cự cả đời.
Giang Noãn Chanh cần phải thoát ra ngay.
Cô muốn đứng dậy đi lại, tìm đường thoát cho bản thân nhưng mí mắt đột nhiên nặng trĩu.
Lòng Giang Noãn Chanh lạnh thêm, cô biết con rắn này có độc.
Giang Noãn Chanh bỗng dưng nhìn thấy viễn cảnh ngày xưa của gia đình.
Cô thấy mẹ ở bên cạnh ba, nhìn thấy một khung cảnh ngập tràn tiếng cười.
Giang Noãn Chanh vô thức gọi: “Mẹ ơi…”
Khung cảnh hạnh phúc ấy đã biến mất kể từ khi Giang thị sụp đổ.
Nợ nần chồng chất đặt trên đôi vai của ba.
Còn ba của Giang Noãn Chanh vì không chịu được cú sốc mà ngày ngày chỉ biết tìm đến rượu.
Mẹ cô thì bặt âm vô tín, không ai rõ lúc này bà đang ở đâu.
“Noãn Chanh! Giang Noãn Chanh!” Bóng hình cao lớn của người đàn ông vụt qua tầm mắt Giang Noãn Chanh.
Người nọ chạy đến ôm lấy cô, thấy cô mơ màng càng thêm hoảng hốt.
Lệ Mạc Tây dùng sức lay mạnh Giang Noãn Chanh.
Giọng nói cứng rắn của hắn giúp Giang Noãn Chanh tỉnh táo đôi chút.
Cô thoát khỏi giấc mộng tuyệt đẹp trong quá khứ.
Cô bám chặt lấy cánh tay Lệ Mạc Tây, tựa hồ vẫn cảm thấy như mình đang mơ.
“Lệ Mạc Tây…!Là Lệ Mạc Tây ư? Sao anh lại ở đây?”
Người Giang Noãn Chanh rất lạnh, Lệ Mạc Tây đã nhìn thấy vết thương trên chân cô.
Lúc này, hắn vẫn chưa biết Giang Noãn Chanh bị rắn cắn.
Hắn đáp: “Là tôi đây.
Em sao thế này? Sao tay chân lại lạnh buốt thế kia?”
Thực ra khi cô nói chuyện với Trần Điềm Kiệt, hắn ở ngay bên cạnh.
Từ Trần Điềm Kiệt hắn mới biết được Giang Noãn Chanh đã đến đây để quay phim với Kiều Xảo.
Cô không chịu gặp hắn, hắn không có cách nào khác chỉ có thể tự mình đến tìm cô.
Cũng may là hắn đến, nếu không Giang Noãn Chanh phải làm sao đây?
Giang Noãn Chanh thấy rất lạnh.
Cô rúc cơ thể nhỏ bé của mình vào trong lòng Lệ Mạc Tây, nói với hắn: “Tôi bị rắn cắn rồi.
Hình như là có độc.”
Nghe xong, sắc mặt Lệ Mạc Tây lập tức tối đen lại.
Chẳng trách cả người cô không có tí hơi ấm.
Hắn kiểm tra vết thương trên chân Giang Noãn Chanh, thấy đã được sơ cứu cẩn thận, gánh nặng trong lòng mới giảm bớt phần nào.
Lệ Mạc Tây cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô.
Hắn cõng cô trên lưng: “Đi thôi, tôi đưa em ra ngoài!”
“Giang Noãn Chanh, không được ngủ, phải nói chuyện với tôi.
Tôi đường xá xa xôi đến đây tìm em, em phải tiếp đón tôi tử tế!” Lệ Mạc Tây đột nhiên sợ không gian tĩnh lặng.
Hắn không cho phép Giang Noãn Chanh thiếp đi.
Giang Noãn Chanh cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cô luôn giữ cho bản thân tỉnh táo: “Ừm ừm…!Tôi nói với anh, Lệ tổng, anh muốn nói gì?”
“Từ từ nói 101 ưu điểm của Lệ Mạc Tây.
Nào ưu điểm số 1″ Lệ Mạc Tây không bỏ lỡ cơ hội tự luyến..