Bạn đang đọc Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào – Chương 77: Liên Hoàn Chửi
Giang Noãn Chanh không để Thẩm Dịch tiến sâu vào tiểu khu của Kiều Xảo mà chỉ cho xe của hắn đỗ bên ngoài.
Cô nói với Thẩm Dịch: “Đạo diễn Thẩm, anh cứ đỗ ở đây là được.
Nhà đứa bé mới chuyển đến, để hàng xóm nói ra nói vào không hay” Ý của Giang Noãn Chanh là sợ mọi người hiểu nhầm quan hệ của họ.
Thẩm Dịch tất nhiên hiểu ý cô.
Hắn nghe theo lời Giang Noãn Chanh, cho xe đỗ bên ngoài.
Giang Noãn Chanh dắt Kiều Trọng xuống xe.
Trước khi rời đi, Kiều Trọng buông tay Giang Noãn Chanh ra, chạy lên bên cạnh Thẩm Dịch: “Chú Thẩm, cảm ơn chú đã đưa cháu và chị Noãn Chanh trở về!”
Thẩm Dịch cảm thấy Kiều Trọng là một đứa bé rất hiểu chuyện nên vô cùng quý nó.
Ở trên xe, Kiều Trọng không hề làm ồn, hắn hỏi gì cậu nhóc đáp nấy, thi thoảng còn chọc cười hắn và Giang Noãn Chanh.
Thẩm Dịch nói: “Về với chị Noãn Chanh nhé.
Chị Noãn Chanh nhiều việc lắm, Trọng Trọng không được nghịch đâu đây!”
“Dạ!”
Dứt lời liền tạm biệt Thẩm Dịch.
Kiều Trọng và Giang Noãn Chanh trở về tiểu khu.
Thẩm Dịch cứ lặng người đi nhìn theo bóng lưng của họ mãi, không biết Giang Noãn Chanh đã dẫn cậu nhóc đi bao xa hắn mới hoảng hồn trở lại.
Trở về nhà, Giang Noãn Chanh tắm rửa cho Kiều Trọng.
Sau đó để cậu bé ở ngoài phòng khách xem TV, còn mình bận rộn nấu ăn trong phòng bếp.
Giang Noãn Chanh của trước kia không hề biết làm những việc này, nhưng thời thế đã thay đổi, bản thân cô cũng phải thay đổi.
Thế giới sẽ không ngừng xoay chuyển, bạn không thể hoà nhập, nó sẽ tự động đào thải bạn.
Kiều Trọng rất ngoan và hiểu chuyện vô cùng.
Giang Noãn Chanh chăm sóc cậu bé cũng không tốn quá nhiều sức lực.
Sau khi cho cậu bé ăn xong, vừa vặn Kiều Xảo từ bên ngoài trở về.
Kiều Trọng vừa nhìn thấy mẹ lập tức chạy đến ôm lấy cô ấy.
Kiều Xảo vội vàng buông hết đồ trong tay, ôm chầm lấy cậu nhóc.
“Con yêu, hôm nay con không làm chị Noãn Chanh giận chứ? Con chơi có vui không?” Kiều Xảo hỏi.
Kiều Trọng hôn một cái lên má cô ấy, đáp: “Không có nha! Chị Noãn Chanh khen con rất ngoan, con rất thích chơi với chị ấy!”
“Vậy là tốt rồi!”
Kiều Xảo đã ăn ở bên ngoài nên Giang Noãn Chanh thu dọn đồ ăn.
Cô ấy dành một chút thời gian ít ỏi chơi với Kiều Trọng rồi ru cậu bé ngủ.
Giang Noãn Chanh thấy rất rõ Kiều Xảo đối với Kiều Trọng rất tốt, cậu nhóc là cả thế giới của cô ấy.
Bất giác, cô lại nhớ đến mẹ, hốc mắt Giang Noãn Chanh đỏ hoe.
“Noãn Chanh?” Không biết Kiều Xảo đã rời khỏi phòng Kiều Trọng từ khi nào.
Vừa ra ngoài đã nhìn thấy bộ dạng này của Giang Noãn Chanh, Kiều Xảo hơi giật mình, thấp giọng gọi tên cô.
Giang Noãn Chanh nói: “Trọng Trọng ngủ rồi sao?”
Kiều Xảo đáp: “Ừm, thằng bé ngủ rồi.
Ngồi xuống đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô!”
Kiều Xảo đã hứa sẽ cho Giang Noãn Chanh biết được thân thế của Kiều Trọng thì sẽ không nuốt lời.
Cô đã tin tưởng Giang Noãn Chanh, cảm thấy Giang Noãn Chanh sẽ không phản bội mình.
“Năm năm trước, tôi gặp một người đàn ông, cũng yêu điên cuồng một người đàn ông.
Cô cũng biết khi đó sự nghiệp của tôi mới bắt đầu.
Với một nữ diễn viên, yêu đương là điều cấm kỵ.
Nhưng tôi bất chấp mọi thứ, mặc kệ tất cả chỉ để có được tình yêu ấy…” Nói đến đây Kiều Xảo chợt dừng lại.
Cô nhếch mép cười, rồi đứng dậy đi lấy rượu vang.
Giang Noãn Chanh tỏ ý không muốn uống.
Kiều Xảo cũng không ép buộc.
“Dù toàn bộ tất cả những thứ có thể hy sinh, đến cuối cùng cô có biết tôi đổi lại được gì không? Đổi lại một cặp sừng trên đầu.
Nhưng may mắn, ông trời đã ban cho tôi một Trọng Trọng đáng yêu!” Nhắc đến chuyện cũ, Kiều Xảo không còn đau buồn, chỉ hối hận vì trước kia cô đã quá ngu ngốc, cố chấp vì những điều không đáng giá.
“Hiện tại cô còn liên lạc với ba đứa bé không?” Giang Noãn Chanh hỏi.
“Sau khi bị tôi phát hiện, tôi và anh ta đã chấm dứt, cũng không còn liên lạc.
Anh ta vốn dĩ không biết tôi mang thai, tôi càng không muốn anh ta biết!” Kiều Xảo nói.
[…!]
Rời khỏi nhà của Kiều Xảo đã phải chín giờ hơn, từ đó về tới ký túc xá cũng đã là mười giờ.
Giang Noãn Chanh vừa bước chân vào cổng ký túc xá đã nhận được một tin nhắn.
Mở ra là tin nhắn của Lệ Mạc Tây, khó hiểu chỉ đúng có một dấu chấm duy nhất: “.”
Nếu là người khác, Giang Noãn Chanh sẽ nhắn lại hỏi có phải đã nhắn nhầm rồi không, hay có việc gì nhưng đối tượng lại là Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh coi như không phát hiện ra tin nhắn, lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi xách.
Cô không hề hay biết hành động này đã bị Lệ Mạc Tây phát hiện từ lâu.
Không thấy Giang Noãn Chanh liên lạc, hắn không kìm chế được mà chạy đến tìm cô.
Xe lúc này cũng đỗ ngay bên ngoài ký túc xá.
Hắn chủ động nhắn tin cho cô, nhưng người phụ nữ nào đó chỉ xem qua mà không trả lời.
Seen không rep, thái độ này là đang coi thường hắn? Phải biết, Lệ Mạc Tây rất ít khi chủ động nhắn tin cho người khác.
Lệ Mạc Tây hừ lạnh.
Hắn lái xe về Lệ thị, muốn giải quyết đống công việc ngổn ngang.
Nhưng ngồi hơn hai tiếng đồng hồ đến một văn kiện đơn giản cũng xem không nổi.
Lúc này, đồng hồ đã điểm đúng hai giờ đêm, Lệ Mạc Tây nghĩ ngợi một hồi, lấy điện thoại gọi cho Trần Điềm Kiệt.
“Mẹ nó! Lệ Mạc Tây, anh lại bị điên đấy à? Tôi không động chạm gì đến anh, hết điều tôi đi xa mấy tháng bây giờ lại còn phá giấc ngủ của tôi?” Trong khoảng thời gian gần đây Trần Điềm Kiệt ăn ngủ rất điều độ, một ngày ăn ba bữa, ngủ trưa một tiếng, buổi tối ngủ trước 10 giờ.
Bị Lệ Mạc Tây làm phiền khiến hắn phát cáu, không nhịn được mà chửi người.
Lệ Mạc Tây mặc kệ hắn phát tiết: “Trần Điềm Kiệt, tại sao Giang Noãn Chanh lại không trả lời tin nhắn của tôi?”
Bất tri bất giác, Trần Điềm Kiệt đã trở thành quân sư tình yêu của Lệ Mạc Tây.
Trần Điềm Kiệt ngồi dậy, tay với lấy cái gối ôm vào lòng: “Thế anh nhắn gì cho cô ấy?”
Lệ Mạc Tây: “Một dấu chấm.”
“Gì cơ? Lệ Mạc Tây, đã không biết nhắn gì thì đừng có nhắn.
Nhắn một dấu chấm thì anh chặt xừ tay đi!” Đã nóng, nay nghe câu trả lời của Lệ Mạc Tây xong, Trần Điềm Kiệt càng nóng hơn.
Một vài tin đồn về Lệ Mạc Tây cũng nên được đính chính rồi, chẳng hạn hắn ta là một người đàn ông thông minh.
Lệ Mạc Tây bị mắng nhiều cũng rất khó chịu, nhưng hắn cũng không thể hiện quá nhiều ra bên ngoài, hắn sợ Trần Điềm Kiệt sẽ không giúp hắn nữa: “Thế tôi phải nhắn gì cho cô ấy thì cô ấy mới trả lời?”
Trần Điềm Kiệt: “Nhắn tôi nhớ em.
Hoặc nhớ gì cho nó kích thích là được!”
Lệ Mạc Tây tất nhiên sẽ không nhắn “tôi nhớ em” như Trần Điềm Kiệt đã gợi ý.
Tuy rằng hắn thật sự nhớ Giang Noãn Chanh nhưng nhắn như vậy không khác gì thừa nhận hắn đang nhớ cô, mặt mũi của hắn còn biết để vào đâu?
Lệ Mạc Tây không hài lòng: “Đổi cái khác đi!”
Trần Điềm Kiệt nói: “Tôi yêu em?”
Lệ Mạc Tây: “Khác!”
Trần Điềm Kiệt: “Mẹ nó, Giang Noãn Chanh, em không trả lời tôi!”
Lệ Mạc Tây cảm thấy chủ ý này không tồi.
Hắn ngắt điện thoại với Trần Điềm Kiệt, nhắn cho Giang Noãn Chanh đúng như lời người kia vừa nói.
Kết quả không tồi, Lệ Mạc Tây không những ăn chửi từ Trần Điềm Kiệt mà thêm cả Giang Noãn Chanh cũng chửi hắn.
Giang Noãn Chanh hồi đáp rất nhanh: “Bác sĩ có nói, thức khuya muộn sẽ khiến đàn ông nhanh chóng phát bệnh tâm thần.
Lệ Mạc Tây, ngủ sớm điều trị bệnh đi!”.