Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta!

Chương 34: Cuộc điện thoại cầu cứu


Đọc truyện Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta! – Chương 34: Cuộc điện thoại cầu cứu

Mục Trình trong lòng có muôn vàn bất mãn, mặt hắn vặn vẹo cười với Vân Hi giải thích này nọ đến nổi muốn rút gân. Hắn âm thầm thở dài ngồi một góc đếm kiến… Ai bảo tên đó là cấp trên!… Ai bảo tên đó muốn hắn giải quyết!… Ai bảo hắn ăn cơm của tên đó làm gì!!!

Vân Hi nhướn mày cười cười thầm nghĩ cái tên cáo già này giả thần giả quỷ với bé gái quen rồi nên cũng dùng phương pháp này đối phó với cô. Vừa nhìn đã biết hắn bị gài. Khụ nói chung là ai cũng phải biết thời thế mà giữ mặt mũi cho nhau. Thế nên cô qua loa chấp nhận lời thoái thát của hắn.

Kết quả của cuộc bàn luận chính là hợp đồng có thể kí nhưng những chuyên mục yêu cầu quá xâm phạm về lĩnh vực danh tiếng, riêng tư của nghệ sĩ đã được Mục Trình loại bỏ. Vân Hi vẫn không quá hài lòng, hắn cư nhiên yêu cầu cô đồng ý bán thân à nhầm bán nghệ thêm 5 năm. Vó nghĩa là trong vòng 10 năm tới cô chỉ có thể là nghệ sĩ dưới trướng của Tinh Việt Entertainment, dù cho có bất mãn cũng không có quyền đơn phương vi phạm hợp đồng.

Vân Hi trầm ngâm. Với những điều khoản như thế này có thể nói là khá tốt cũng không quá ràng buộc, nhưng nó cũng chưa thể lọt vào mắt làm cô hài lòng…

Ánh mắt cáo già của Mục Trình đảo một vòng rồi lại nhìn thẳng vào Vân Hi bâng quơ nói.

“Cô có thể không kí. Nhưng tôi không chắc cô sẽ chịu được nhà thầu khác đâu nhỉ. Điều kiện chúng tôi đưa ra cho cô cũng phải dựa vào điều kiện và khả năng của cô đấy… Người mới.”

Mặt Vân Hi thoáng chút cứng ngắt. Mục Trình hắn đang nhắc nhở cô, phải rồi tại sao cô lại quên được chứ. Ở thế giới này cô vẫn là một con tép nhỏ tùy thời bị người giẫm đạp. Tại sao cô lại quên được cơ chứ? Vân Hi kia… Đã chết rồi.


Đầu óc Vân Hi có chút hỗn loạn, cô từng bước bị Mục Trình ép sát mà không thể phản kháng. Vân Hi nhìn vào hắn trong đầu loạn thất bát tao đều vứt ra sau, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh cô nói.

“Xem như tôi đánh cược đi. Xưa nay vận khí tôi đều không tồi, lần này hẵn cũng thế.”

Vân Hi nói xong cũng là lúc chữ kí hoàn chỉnh trên giấy.

Giấy trắng mực đen hoàn toàn nằm vào tay Mục Trình. Hắn hài lòng bắt tay với Vân Hi nói vài câu mát mẻ hợp tác vui vẻ. Sau đó hắn liền tiến hành để thư kí phòng nhân sự dẫn cô đi tham quan từng bộ phận của công ty. Lại giới thiệu cô làm quen một số người cần giao tiếp, cuối cùng là để cô thử sức bên lĩnh vực tạo hình trước tiên.

Vân Hi tận lực để bản thân coi như không quá quen thuộc với màn ảnh, mặc dù cô biết khi bản thân tiếp xúc với môi trường hậu trường quen thuộc sẽ kích động hưng phấn nhưng lại e ngại Mục Trình tên cáo già này nghi ngờ nên vẫn phải áp chế nhẹ nhàng thụ giáo mọi người.

Đã gần hết một ngày nhưng việc Mục Trình sắp sếp vẫn chưa làm được một phần tư, hắn có chút nhăn nhó. Tuy nhiên dù sao Vân Hi cũng là người mới nên trời vừa ngã bóng hắn đã cho cô về. Đợi đến khi Vân Hi thu dọn xong đi ra hắn mới dựa vào cửa sâu xa nói.

“Có khả năng thì phải cho họ không thể phán xét, ngọc cần phải mài dủa mới thành hình.”

Vân Hi gật đầu bước ra khỏi phòng. Bước chân cô lúc nhanh lúc chậm kéo dài chiếc bóng nhạt màu trên đường lớn nhìn có chút hiu quạnh. Vốn lúc trước còn nghĩ sẽ quen được với hiện tại, nào ngờ trong cốt lõi vẫn là kẻ kiêu ngạo ở trên cao mắt cao quá đầu. Vân Hi thầm mắng chính mình vô sỉ, nếu không nhờ lời nhắc của Mục Trình cô hẵn sẽ mắc sai lầm lớn. Cô sau này cần phải cẩn thận hơn về vị trí của bản thân mới được.

Đi lang thang đến quãng trường Vân Hi buông lỏng cả người hứng gió mát. Từ trên cao nhìn xuống những ngôi nhà tầng thấp, những tòa cao ốc đang lên đèn lung linh huyền ảo.

Vân Hi thích cảm giác này, cảm giác khi chứng kiến mọi thứ thay da đổi thịt, từ một thành phố dần chìm vào bóng tối lại vụt sáng lên những ngọn đèn nêon vô cùng xinh đẹp. Cô đứng trên lang can hồi lâu dần dần đến tối. Tiếng điện thoại trong túi đúng lúc vang lên kéo Vân Hi trở về. Vân Hi híp mắt nhìn màn hình hiện lên cái tên Jame vừa quen vừa lạ. Cô cố lục lại trong trí nhớ hồi lâu mới xác định được Jame chính là người bạn cũ của “Vân Hi” lúc còn sống.

Lúc trước bị tai nạn xong hầu như người này chưa từng liên lạc cô cũng chậm rãi quên mất người bạn này. Hôm nay đột nhiên lại gọi tới…


Mang theo nghi vấn Vân Hi nhẹ trượt màn hình bắt máy. Đầu dây bên kia hồi lâu không ai tiếp máy, trong ống nghe rè rè tiếng động hỗn loạn khiến Vân Hi không nghe rõ. Hình như là người bên kia đang ở trong quán bar?

Tiếng nhạc xập xình dần dần nhỏ xuống, tiếng bước chân cuối cùng là một cái sập cửa mạnh. Thanh âm cô chờ hồi lâu mới vang lên có chút hấp tấp.

“Tiểu Hi cậu đang ở đâu?”

Vân Hi nhíu mày, cố làm cho giọng mình bình thản nhất trả lời.

“Tôi đang ở quãng trường Bian, bên cậu xảy ra việc gì thế?”

Jame có chút hoảng loạn cầm chặt điện thoại. Anh ta áp chế xuống giọng run run thì thào vào điện thoại như tìm kiếm cứu tinh.

“Tiểu Hi, cậu đến Five gay bar ngay bây giờ được không? Giúp tớ, cầu cậu.”

Giọng của Jame dù đã cố gắng đè nén nhưng Vân Hi vẫn nghe ra được tia sợ hãi, anh ta run run cầu khẩn cô đến đó. Trong lòng Vân Hi dâng lên một cỗ bất an, mặc kệ suy nghĩ thế nào thân thể vẫn theo bản năng cầm chặt điện thoại vụt chạy đi. Từng chút kí ức vụn vặt của thân thể hiện lên liên tục trong đầu làm cô choáng váng. Ngược lại bước chân vẫn như cũ không hề ngừng lại. Jame là người bạn quan trọng nhất với cô, là chỗ dựa duy nhất hiện giờ của cô, không được để cậu ta xảy ra chuyện. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói đốc thúc.


Cô không biết nơi đó ở đâu, điện thoại cho Jame lại không có một chút tín hiệu làm cô lo lắng. Vội túm lại một người bên đường cô thở hổn hển hỏi.

“Cô có thể chỉ giúp tôi Five bar cách chỗ này bao xa không?”

Cô gái vừa bị túm có chút khó chịu lại nhìn gương mặt Vân Hi háp tấp như có việc gấp mà hòa hoãn xuống. Thấy Vân Hi dường như rất vội cô ta cũng nhanh tay chỉ.

“Cũng không xa lắm đâu. Cô đi về phía trước, đến ngã ba đường 167 thì quẹo trái đi chừng 15m là tới.”

Vân Hi cảm ơn nhét vào tay cô ta một danh thiếp. Đây là danh thiếp Mục Trình vừa mới làm cho cô bảo cô nếu gặp mặt những người trong giới thì nên giới thiệu một chút. Nhét vào tay cô ta xong Vân Hi vội vã xách túi vừa chạy vừa nói.

“Cám ơn cô. Có gì cứ đến địa chỉ đó tôi sẽ cảm tạ.”

Cô gái kia ngơ ngác nhìn tấm thẻ màu bạc sáng loáng trong tay nghiêm nghị in ba chữ Tinh Việt Entertainment mà thầm giật mình. Quay đầu lại đã không còn bóng dáng cô gái xinh đẹp kia nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.