Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta!

Chương 33: Hình tượng?


Đọc truyện Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta! – Chương 33: Hình tượng?

Cuộc đối thoại đêm qua cứ như một giấc mộng thoáng qua. Vân Hi mơ mơ hồ hồ, nếu không có cảm xúc quá mãnh liệt còn lưu giữ e rằng cô sẽ cho đó là một giấc mơ. Đôi lúc Vân Hi thật sự không tin nổi những gì diễn ra xung quanh, không phải nghi ngờ, càng không phải sợ hãi mà là mông lung bất định.

Nghĩ nghĩ Vân Hi lại tự giễu cười cười, sống mà… Cô không ngại thử thách.

Ngước lên nhìn đồng hồ treo tường chỉ mới sáu giờ sáng. Vân Hi chậm rãi rời giường vệ sinh cá nhân, song cô chọn một bộ quần áo đơn giản một sơ mi trắng xanh kết hợp quần bò đen sạch sẽ thoáng mát. Dáng người Vân Hi chỉ mới tập luyện nên không được chuẩn như người mẫu nhưng rất có dáng tiểu thư thanh nhã, ngực cũng không lớn bằng kiếp trước, đúng là “tiểu thư”. Dù sao tạo hình trước công chúng của cô cũng chưa chính thức được Mục Trình định hình nên không cần gò bó vào khuôn khổ. Chậc, có điều nếu hắn muốn theo con đường nào chứ nóng bỏng siêu sao thì… Khà khà, ngực cup C, eo không thon, mông không to thì như thế nào. Nghĩ tới đây Vân Hi lại rùng mình, quả thật chẳng thích nổi cái vụ hình tượng này (๑-﹏-๑).

Ra khỏi khu chung cư, Vân Hi bắt xe một mạch chạy đến Tinh Việt Entertainment. Mục Trình cũng biết cô đến nên đã chờ cô trong phòng. Không khó để biết hắn tinh ý bao nhiêu, dường như khi cô bước vào phòng mọi việc đều đâu ra đấy, kế hoạch kịch bản gì gì đấy đều xếp gọn trên bàn.


Vân Hi lật xem vài trang lại liếc nhìn Mục Trình, năng lực của hắn không thể nghi ngờ. Hắn cũng thản nhiên ngã một sang bên ghế mân mê tách trà. Căn phòng nháy mắt lặng ngắt như có thể nghe được tiếng thở khi có khi không của bản thân.

Sau một lúc, Vân Hi để lại tập tài liệu trên bàn, tay cầm tách trà của cô xoay xoay, làn khói nhè nhẹ bay ra nhưng không có người thưởng thức.

Văn kiện một phần là chính quy, đó là bản hợp đồng dài hạn sở hữu nghệ nhân của Tinh Việt Entertainment có hiệu lực trong vòng 5 năm. Một phần khác của văn kiện chính là yêu cầu Vân Hi phải đi theo con đường của Lý Thu Anh – một siêu sao tứ danh của Hollywood, xinh đẹp, quyến rũ, mạnh mẽ, nữ thần quốc dân. Cô ta là một ngôi sao sáng trong vòng 5 năm nay, mỗi một bộ phim công chiếu phạm vi toàn quốc đều có tên cô ta. Một Lý Thu Anh danh truyền là huyền thoại.

Vân Hi hiểu một phần nào đó về tính cách của Mục trình. Hắn sẽ không thể nào đưa ra chủ ý ngu xuẩn như thế này. Không cũng không thể nói là ngu xuẩn, trên thực tế loại diễn viên nào cũng có một phần trong đó chính là đặt ra cho mình hình tượng theo bước một siêu sao lớn nào đó để ăn ké độ nóng. Việc đó đối với một số tép riêu thần tượng dựa vào fan để kiếm sống thì không hề xa lạ nhưng đối với Vân Hi đó là một loại cực kì ngu xuẩn. Đã là diễn viên càng muốn lên cao thì càng phải có đặc tính chung cho fan của mình. Hình tượng là một thứ sẽ theo chân diễn viên đó suốt đời, khi người khác vừa nhắc đến tên cô họ sẽ lập tức liên tưởng đến hình tượng mà cô tạo dựng, hoặc là dễ thương, thanh thoát, quyến rũ, hoặc là nữ thần, ngự tỷ, quốc dân…

Chính vì thế nếu đi theo bước chân của một người nào đó thì Vân Hi có thể nổi một thời nhưng cô sẽ mãi mãi là bản sao của người đó và tuyệt đối không thể vượt qua người đó được. Đó chính là đóng lên một mệnh lệnh tử hình trên con đường tương lai của cô.

Việc này khi cô vẫn còn là một thiên hậu đã từng xảy ra và đã bị lên án gay gắt từ phía người hâm mộ. Đó là một hoa đáng dựa vào gương mặt để kiếm tiền, cô ta hầu như dựa sát vào hình tượng của một nữ nghệ sĩ hollywood được thế giới ưu ái là con gái của thiên sứ. Thời gian đó hầu như trên các trang mạng đều rầm rộ vì fan biểu tình đến nay cô vẫn còn nhớ. Ít ra Vân Hi coi thường việc đó và cũng không muốn fan của cô sau này thất vọng.

Không thể hiểu nổi công ty muốn đào tạo ra một bản sao thì cần gì phải để Mục Trình dẫn dắt cô. Hẳn không phải là thăm dò? Cô quả quyết:


“Tôi không đồng ý.”

Giọng nói cô mềm nhẹ nhưng cứng rắn đến không có cơ hội phản bác. Mục Trình nhướn mày cười thấp một tiếng.

“Tại sao không?”

“Đừng hỏi tôi tại sao. Tôi biết bản thân là một con cờ mới, bất quá con tốt đôi khi ăn được con tượng đấy. Chuyện công ty muốn làm, anh nếu ngu xuẩn thật sự để tôi đồng ý xin lỗi tôi làm không được.”


Nghe Vân Hi nói, Mục Trình xoa xoa cằm rồi lại bật cười.

“Tôi thừa biết. Cô không cần nghe theo công ty yêu cầu. Nghệ nhân dưới tay Mục Trình là ngoại lệ thuộc.”

Mục Trình gương mặt cười cười hài lòng nhưng trong lòng âm thầm phỉ nhổ Hoắc Định Ngôn không biết bao nhiêu lần. Cái tên mặt than chết tiệt đó lại tính làm cái gì nữa đây?

Nói ra cũng thật oan cho hắn. Thật sự là hắn không biết trong cái xấp hồ sơ đó viết cái gì có được không. Toàn bộ đều là Hoắc Định Ngôn xử lí! Nhấn mạnh là Hoắc Định Ngôn đó!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.