Phụ Khoa Nam Y Sư

Chương 30: em vợ bị đùa giỡn


Bạn đang đọc Phụ Khoa Nam Y Sư: Chương 30: em vợ bị đùa giỡn

Chu Cửu Giới vừa đến khu hậu cần, nhiệm vụ đầu tiên là đưa thuốc tới trường học, số thuốc men này là bệnh viện quyên tặng cho trường. Chu Cửu Giới cùng hai công nhân bốc xếp đưa hàng lên xe vận tải, đi theo xe con của viện trưởng Phó tới trường học.
Tới sân trường đã nhìn thấy đầy biểu ngữ: nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo bệnh viện huyện đến kiểm tra.
Hiệu trưởng là một người trung niên họ Uông đeo kính cận.
Hiệu trưởng Uông dẫn đầu đứng trước cổng tươi cười đón chào.
Viện trưởng Phó xuống xe, đi tới bắt tay hiệu trưởng.
“Đa tạ viện trưởng, dược phẩm trong phòng y tế của trường thật sự rất thiếu thốn, hành động của ngài đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi….”
“Ha ha, không có gì, chẳng qua là một ít thuốc cảm sốt thường dùng, thuốc tiêu viêm thôi, giống nhau ba rương, hơi bề ngoài tấc lòng a, Phó mỗ cũng là người nhiệt tình với giáo dục.”
Lúc này, đài truyền hình phóng viên đi lên trước đến, chụp ảnh tanh tách.
Viện trưởng Phó vung tay, lái xe bê lên một mặt bức tranh chữ.
Viện trưởng Phó nói: “Đây là món quà tôi tặng cho ngài, hiệu trưởng Uông hãy cho người treo lên xem thử.”
Hiệu trưởng Uông nhận bức tranh rồi bảo người treo lên, chỉ thấy trên bức tranh chữ viết “Bệnh viện nhân dân vì nhân dân, tấm lòng yêu mến quyên thuốc làm gốc”.
Hiệu trưởng Uông sờ kính, thấy chữ viết bên trên liền dẫn đầu vỗ tay.
Phó viện trưởng vung tay ra sau: “Chuyển thuốc.”

Lúc này, Chu Cửu Giới đang nói chuyện phiếm với hai người công nhân bốc xếp.
Một người công nhân bốc xếp hỏi: “Huynh đệ, cậu làm ở khu vực nào vậy? Sao tôi chưa từng thấy nhỉ?”
Chu Cửu Giới lắc đầu: “Tôi là nhân viên của bệnh viện.”
“Cái gì, chúng tôi còn tưởng cậu cũng là công nhân bốc xếp nữa chứ, sao lãnh đạo lại để cậu làm việc này?”
“Việc này thì sao?”
“Cái này không phải việc cậu nên làm, trông cậu da mịn thịt mềm, hào hoa phong nhã, hẳn phải là y sĩ trưởng mới đúng.”
“Ha ha.”
Chu Cửu Giới cười to, nhưng trong lòng ngậm ngùi.
Chu Cửu Giới kiếp trước là một công tử phóng đãng, khi đó đi trên đường có ai không biết hắn là con trai Chu Lang Trung chứ?
Chu Cửu Giới đang cười to, âm thanh của viện trưởng Phó lại truyền đến: “Cười cái gì, mau đưa thuốc xuống.”
Nghi thức kết thúc, hiệu trưởng Uông nói: “Phiền mấy anh chuyển thuốc đến phòng y tế.”
Ba người dưới sự dẫn dắt của một người giáo vụ đến phòng y tế trường.
Chu Cửu Giới vừa đặt thùng xuống, chợt nghe có người kinh hô: “Tỷ phu.”
Chu Cửu Giới ngẩng đầu thấy đúng là Thường Nguyệt, nàng mặc một bộ áo trắng tỏa ra sự thánh khiết, thoát tục vô cùng.
“Sao em lại ở đây?”
“Vâng, đây là chỗ em làm việc, tỷ sao… Sao anh lại tới đây?”
“Bệnh viện quyên tặng cho trường mấy thùng dược phẩm, anh theo tới đây.”
“Thuốc? Thật tốt quá, là thuốc gì vậy, oa, giảm nhiệt, cảm sốt nữa, đúng lúc chỗ em đang rất cần thuốc, anh đúng là cơn mưa giữa ngày hè đó….”
Chu Cửu Giới chỉ cười khổ.
Thường Nguyệt dỡ thuốc xuống, lấy ra một bao con nhộng trị cảm sốt.
Chu Cửu Giới thấy bên trong có một nữ sinh tầm mười ba mười bốn tuổi, mặt đỏ hồng, có vẻ là bị phong hàn.
Thường Nguyệt nói với cô bé: “Được rồi, không sao nữa, nhớ buổi tối uống thêm hai viên đấy.”
Nữ sinh gật đầu: “Vâng, em đi đây.”

Thường Nguyệt gật đầu.
Đám công nhân bốc xếp thấy Chu Cửu Giới nói chuyện với một nữ bác sĩ xinh đẹp đã tự động rời đi.
Thường Nguyệt bào Chu Cửu Giới ngồi xuống, cười hỏi: “Không phải anh đang làm việc ở phòng công vụ ư, sao lại đi đưa thuốc vậy?”
“Cái này…” Chu Cửu Giới cười khổ: “Là lão viện trưởng Phó trừng phạt anh? Chuyện anh tới đội cảnh sát hình sự đã bị hắn biết, lão nói anh bôi nhọ bệnh viện.”
“Ai, em vẫn cảm thấy tính cách anh trước kia tốt hơn, khi đó anh hơi quá trung thực, hay bị người ta khi dễ, quyết sẽ không gây chuyện, hiện giờ…”
Thường Nguyệt nói đến đó, chợt nghe bên ngoài có người hô: “Bác sĩ Thường, có người tìm cô.”
“Anh chờ một lát, em qua nhìn xem.”
Nói xong, Thường Nguyệt liền đi ra ngoài.
Chu Cửu Giới nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có một chiếc xe việt dã, nhìn rất quen.
Thường Nguyệt mới đi tới trước xe, bỗng có một tên mặc áo đen đi xuống, hắn còn định sờ khuôn mặt Thường Nguyệt.
Thường Nguyệt lui ra sau, cả giận quát: “Anh làm gì đó?”
Người nọ mê đắm nói: “Bác sĩ Thường, đại ca của chúng tôi mời cô đi một chút.”
“Đại ca của anh là ai?”
Lúc này, cửa xe bật mở, Thường Nguyệt trông thấy ông chủ Vu ngồi trên xe.
Ông chủ Vu đi xuống, sau lưng còn có hai tên áo đen.
Thường Nguyệt biến sắc, lui về sau thêm mấy bước, nói: “Ông chủ Vu, ông… Ông muốn làm gì?”

Ông chủ Vu vung tay lên: “Đưa cô ta đi.”
Mấy tên áo đen nhào tới kéo Thường Nguyệt liền kên xe. Thường Nguyệt không thể làm gì ngoài kêu to: “Tỷ phu, tỷ phu…”
Ông chủ Vu cười lạnh: “Tỷ phu của cô nước xa không cứu được lửa gần đâu, vẫn phải đi cùng lão tử thôi.”
Hắn chưa nói dứt lời, đột nhiên nghe thấy có người nói: “Vậy sao?”
Ông chủ Vu quay đầu nhìn lại, đã thấy Chu Cửu Giới chẳng biết lúc nào đã đứng bên cạnh mình, phảng phất như là hắn đã đứng sẵn ở đây vậy. Text được lấy tại yytruyen
“Ngươi… Ngươi… Mau tới đây…”
Ông chủ Vu hô một tiếng, đã thấy ba tên thủ hạ của mình ôm bụng lăn lộn trên đất.
Thường Nguyệt bổ nhào vào ngực Chu Cửu Giới, ủy khuất khóc lớn.
Chu Cửu Giới vỗ vỗ vai nàng: “Đừng sợ, có tỷ phu ở đây, không ai dám khi dễ muội đâu.”
Ông chủ Vu sợ hãi quát: “Ngươi muốn làm gì?”
Chu Cửu Giới cười lạnh: “Họ Vu kia, người khác sợ ngươi, ta không sợ ngươi, nếu làm ta tức giận thì ta quyết không tha cho ngươi.”
Ông chủ Vu thấy Chu Cửu Giới ánh mắt như lưỡi đao, kinh hồn bạt vía cuống quít gọi đám thủ hạ: “Đi.”
Lên xe, hắn còn ném lại một câu: “Họ Chu kia, ngươi có thể bảo vệ Thường Nguyệt một ngày, có thể bảo vệ cô ta cả đời sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.