Phụ Khoa Nam Y Sư

Chương 29: giặt quần áo cho cô em vợ


Bạn đang đọc Phụ Khoa Nam Y Sư: Chương 29: giặt quần áo cho cô em vợ

Thường Nguyệt làm xong mọi việc rồi thay quần áo đi tắm, sau đó trùm khăn tắm trở lại phòng ngủ.
Nằm trên giường nhưng mãi mà nàng không ngủ được, trong đầu tràn đầy hình ảnh về tỷ phu, lại nghĩ đến tình cảnh triền miên giữa tỷ phu và tỷ tỷ thì càng mê loạn. Đột nhiên lấy mấy chiếc đĩa XXX ban ngày nàng quét dọn phòng ngủ tỷ tỷ trộm về. Nàng biết đó là thứ tỷ tỷ thường xem, không muốn để tỷ phu trông thấy nên dấu đi.
Lập tức, những hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai hiển hiện trước mắt. Tim Thường Nguyệt bồng nhảy bình bịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Lo lắng tỷ phu đột nhiên xông tới, nàng bèn trượt xuống giường đi đóng cửa, khóa chặt lại rồi mới nằm trên giường, nghiêng tai nghe ngóng cẩn thận.
Thường Nguyệt trước kia đã từng xem thứ này rồi nhưng chưa tỉ mỉ, lúc ấy là xem trong phòng ngủ tỷ tỷ nên luôn lo lắng tỷ tỷ đột nhiên trở về. Hiện giờ tất nhiên là không phải lo lắng như vậy nữa.
Sáng ngày thứ hai. Thường Nguyệt tỉnh lại, mở cửa đã thấy trên bàn bày rất nhiều món ăn, Chu Cửu Giới đang giặt quần áo trong toilet.
Thường Nguyệt chỉ vào toilet nói: “Tỷ phu, em dùng một chút.”
Chu Cửu Giới vội tránh ra.
Thường Nguyệt đi tiểu xong, phát hiện hắn đang giặt cả y phục của mình, hơn nữa còn có cả nội y.
Thường Nguyệt đỏ mặt, nàng mở cửa lườm Chu Cửu Giới: “Tỷ phu, về sau… Quần áo của em cứ để em tự mình giặt.”
Chu Cửu Giới nói: “Không sao đâu, anh có thể giặt sạch được.”
“Anh cứ tự làm ình đi, hôm qua còn để người ta tắm cho nữa.”

“Không cần, đúng rồi, hôm qua anh uống nhiều rượu lắm à?”
“Đúng vậy, anh uống đến không biết trời trăng gì nữa.”
“Ai.” Chu Cửu Giới thở dài: “Đều là vì Thường Nga.”
Chu Cửu Giới nhớ tới chuyện của Thường Nga, trong lòng phiền muộn khó tiêu.
“Mọi chuyện đều chuyện đã qua rồi, anh còn nghĩ đến làm gì.”
“Anh không biết, hôm qua anh đi tìm lão già kia.”
“Cái gì, anh đi tìm tại ông chủ Vu sao?”
Chu Cửu Giới kể lại chuyện hôm qua, Thường Nguyệt nghe vậy bèn cười khổ: “Anh đã mất đi trí nhớ nên không biết, thúc thúc của lão là cục trưởng cục công an huyện B đó.”
“Mặc kệ, vương tử phạm pháp, tội như thứ dân.”
“Em biết là tỷ tỷ chết oan khuất nhưng nói đi cũng phải nói lại, em nghĩ nhất định là lão muốn bức tỷ tỷ tiếp tục hại anh, tỷ tỷ không chịu mới bị lão diệt khẩu.”
“Cô ấy biết được bí mật gì của lão Vu ư?”
“Nhất định là có.”
Chu Cửu Giới lầm bầm: “Bí mật gì đây, lão muốn giết anh thì chắc anh cũng đã từng biết, đáng tiếc… Đáng tiếc là ta đã mất đi trí nhớ.”
“Được rồi, không nói những thứ này nữa, oa, bữa sáng thịnh soạn thế.”
Thường Nguyệt vừa nói vừa ngồi xuống bàn.
Chu Cửu Giới đã đi tới, cười nói: “Nếu như em thích, ngày nào anh cũng làm cho em ăn.” xem tại y
Thường Nguyệt hơi xấu hổ, nàng không biết tỷ phu nói như vậy là có thâm ý gì không.
Thường Nguyệt gắp một miếng ăn thử: “Ừ, ăn rất ngon đấy.”

Chu Cửu Giới đã từng học nấu nướng với mẫu thân, chẳng qua lúc đầu không biết thao tác với đồ dùng nhà bếp hiện đại, đến khi thuần thục liền dễ làm thôi.
“Thấy ngon là tốt rồi.”
“Ừ, em không ngờ anh chẳng những y thuật cao siêu, mà kỹ thuật nấu nướng cũng là nhất lưu đấy, đáng tiếc, tỷ tỷ của em thật không có phúc.”
Chu Cửu Giới buồn bã: “Em đã nói không nhắc đến cô ấy mà.”
“Vâng, không nói nữa, anh cũng ăn đi….”
Chu Cửu Giới gật đầu, cầm đũa gắp ăn.
“Tỷ phu hôm nay không đi làm sao?” Thường Nguyệt hỏi.
“Anh sẽ đi làm, sau khi Thường Nga chết thì anh vẫn ru rú trong nhà, giờ cũng nên đi.” Chu Cửu Giới nói.
“Vâng, em cũng muốn đến trường nữa, công việc của người ta cũng rất bận đấy, mấy tên tiểu tử choai choai thường xuyên đánh nhau, lần nào cũng bị thương rồi chạy xuống phòng y tế, đúng rồi, chừng nào thì anh định truyền tuyệt chiêu cho em đấy?”
“Em chuẩn bị đi học sao?”
“Vâng, nếu học được thì không chừng ngày nào đó em sẽ biến thành nữ thần y.”
“Được rồi, chỉ cần em cố gắng thì sẽ có một ngày ai ai cũng biết đến em.”

Chu Cửu Giới tự nhủ trong lòng, mình phải mất hơn ba trăm năm mới luyện đến mức này, thần công há có thể luyện thành dễ dàng sao.
Đương nhiên, không gian trong huyệt mộ rất nhỏ, Chu Cửu Giới lại là kẻ thích lang thang nên thời gian ba trăm năm đương nhiên không phải là toàn bộ dùng để luyện công.
Sau khi ăn xong, hai người đi ra cửa. Thường Nguyệt cùng tỷ phu đến bệnh viện rồi tới trường.
Lại nói về Chu Cửu Giới, sau khi tới trước đại sảnh thì hắn thấy thông báo trên tường: bởi vì Chu Cửu Giới vô cớ bỏ bê công việc, phạt tiền lương 300 đồng, đặc biệt thông cáo.
Chu Cửu Giới không hiểu cái từ “bỏ bê công việc” này, nhưng phạt tiền lương thì vẫn hiểu rõ. Hắn giận dữ xông tới lầu hai. Sa Tam trông thấy vội kéo hắn đến văn phòng: “Cậu muốn đi đâu?” Chu Cửu Giới nói: “Tôi có thể chuyển lời cậu tới viện trưởng Phó?”
Sa Tam nói: “Có chuyện gì, để tôi nghe thử xem.”
“Về chuyện lão khấu trừ tiền lương của tôi.”
“Cái này… Tôi nghe viện trưởng nói là bởi vì cậu đi gây chuyện với đội cảnh sát hình sự, hành vi của cậu ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của bệnh viện nên phải trừng phạt cậu, không chỉ vậy mà còn để tôi sắp xếp cậu tới khu hậu cần.”
“Hậu cần?”
“Đúng vậy, tôi cũng không có biện pháp, Cậu hãy làm thật cố gắng nhé, nếu có biểu hiện tốt thì tôi sẽ điều cậu lên đây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.