Phụ Khoa Nam Y Sư

Chương 24: biểu hiện thân thủ trước mặt em vợ


Bạn đang đọc Phụ Khoa Nam Y Sư: Chương 24: biểu hiện thân thủ trước mặt em vợ

Lớp khiêu vũ đã nghỉ, Thường Nga cùng ông chủ Vu nằm sóng vai trên giường.
“Vừa rồi cô nói Thường Nguyệt đã biết chuyện đó?”
“Ừ, nó rất thông minh, vốn chỉ suy đoán nhưng tôi đã thừa nhận.”
“Thường Nguyệt ngày ngày ở cùng với cô, khó bảo đảm cô ta sẽ không nói cho Chu Cửu Giới.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Lần trước hắn tránh được một kiếp, lần này sẽ không may mắn được nữa.”
“Ông đừng như vậy, hãy bỏ qua cho anh ấy đi mà.”
“Bỏ qua cho hắn? Bỏ qua cho hắn thì ta có thể ngày ngày ở cùng cô được sao? Giữ lại hắn thì trong lòng ta lúc nào cũng có một bóng ma, cô yên tâm, ta sẽ bảo các huynh đệ ra tay gọn ghẽ, quyết không để lại dấu vết.”
“Không… không, nếu như vậy…”
“Chúng ta đã làm một lần, nếu để cho Chu Cửu Giới biết, hắn nhất định sẽ giết chúng ta.”
“Nhưng mà anh ấy…”
“Cô luyến tiếc hắn hay sao?” ông chủ Vu đột nhiên ngồi dậy: “Cô không muốn ở cùng ta hay sao?”
“Không phải…”
“Được lắm, tới thứ bảy, cô bảo hắn một mình trở về Thường trang, những chuyện khác cô không cần quản.”

Thứ bảy, tỷ muội Thường Nga cùng Chu Cửu Giới cũng không đi làm.
Ăn điểm tâm, Thường Nga nói với Chu Cửu Giới: “Hôm nay anh có đến chữa bệnh cho cha không?”
“Ừ, ta đi ngay đây, còn em?”
“Em muốn kiểm tra mấy số liệu trên máy tính nên không đi.”
Thường Nguyệt đột nhiên nói: “Em sẽ đi cùng tỷ phu.”
“Tỷ phu đi chữa bệnh, em theo làm gì?”
“Tỷ nói gì thế, em nhớ mụ mụ, chẳng lẽ không thể về thăm nhà được sao?”
“Cái này…” Thường Nga không biết nói sao, nhưng trong lòng lại nghĩ: Thường Nguyệt đi theo cũng tốt, ông chủ Vu thấy có người khác sẽ không dám ra tay với Cửu Giới.”
Gần đây Thường nga thấy Chu Cửu Giới thay đổi rất nhiều, cái nhìn với hắn cũng dần thay đổi.
Điểm tâm xong, Chu Cửu Giới cùng Thường Nguyệt đi xe máy tới Thường trang.
Tới cách thành bắc ba dặm có một con sông, đối diện chính là Thường trang.
Chu Cửu Giới đang lái xe, vừa muốn lên cầu bỗng thấy đầu cầu có một tên đầu đội mũ vành tròn, mắt đeo kính đen, trong tay cầm một sọt cá bằng tre.
Nói hắn câu cá nhưng hắn lại buông câu trên đường.
Chu Cửu Giới sinh lòng phòng bị.
Quả nhiên, khi Chu Cửu Giới tới gần, người nọ đứng lên cản lại.
“Xuống xe.”
Chu Cửu Giới làm theo, hỏi: “Lão huynh ngăn chúng ta lại làm gì?”
Người nọ chỉ tay về phía rừng cây: “Có người muốn mời cậu tới.”
Chu Cửu Giới hỏi: “Kẻ nào?”
Người nọ nói: “Cậu cứ đi rồi sẽ biết.”
Chu Cửu Giới đi xe tới rừng cây. Thường Nguyệt khẽ nói: “Em cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện phát sinh, phía sau này không có đường.” nguồn y
“Đừng sợ, có tỷ phu ở đây rồi!”
Đừng nói là một rừng cây, dù là núi đao biển lửa hắn cũng không sợ.
Đi tới bìa rừng, Chu Cửu Giới dựng xe máy lại, theo người nọ đi vào.
Trong rừng có ba người đứng chờ, hai tên đeo kính đen, mặc áo ba lỗ, xăm trổ đầy người, lưng hùm vai gấu, vóc người khôi ngô. Phía trước là một người tên đội mũ trắng, mặc áo sơ mi trắng, quần màu xám, mặt béo ịch, cũng đeo kính đen, mồm ngậm điếu thuốc.

Tên dẫn đường đi tới trước mặt người áo trắng nói: “Lão đại, Chu Cửu Giới tới rồi.”
Thường Nguyệt xem tên cầm đầu, bỗng ré lên: “Ngươi là ông chủ Vu?”
Người nọ chính là ông chủ Vu.
Ông chủ Vu cười lạnh: “Ánh mắt cô tinh tường lắm.”
Thường Nguyệt nghĩ đến cái gì, kêu lên kinh hãi: “Tỷ phu mau trốn đi.”
“Trốn? Trốn đi đâu?” ông chủ Vu khoát tay, bốn người chiếm giữ bốn phía.
Chu Cửu Giới nghiêng đầu hỏi Thường Nguyệt: “Muội biết hắn sao?”
Thường Nguyệt cười khổ: “Hắn chính là ông chủ của tỷ tỷ.”
“À.” Chu Cửu Giới khẽ mỉm cười: “Ông chủ Vu, ngài khỏe chứ.”
Ông chủ Vu cười lạnh: “Ngươi đừng có giả bộ, chẳng lẽ ngươi không biết ta mời đến đây là có ý gì sao?”
“Ông chủ Vu không định mời ta uống rượu thì phải? Dĩ nhiên là không rồi, nếu không thì sao có thể lựa chọn nơi như thế này được.”
“Xem ra Thầy thuốc Chu cũng là người thông minh, cậu nói xem chỗ này thích hợp làm gì?”
Chu Cửu Giới cười đáp: “Giết người phải không?”
“Chúc mừng, cậu đã đoán đúng, các huynh đệ, động thủ.”
Ông chủ Vu khoát tay ra hiệu.
Ba tên áo đen liền lao tới Chu Cửu Giới.
Chu Cửu Giới đâu them để bọn chúng vào mắt, trong tiếng kêu sợ hãi của Thường Nguyệt, hắn đột nhiên chộp ra một trảo, nắm cả ba tên rồi vứt ra giữa sông.

Ông chủ Vu hoảng hốt, lao tới bóp cổ Thường Nguyệt.
Chu Cửu Giới lạnh nhạt nói: “Buông cô ấy ra.”
Ông chủ Vu quát: “Họ Chu kia, ngươi dám đắc tội ta, chẳng lẽ ngươi không nghe nói tên của ta sao?”
Chu Cửu Giới cười lạnh: “Ngươi không phải là một ông chủ lớp khiêu vũ nho nhỏ ư, chẳng lẽ còn lợi hại hơn Diêm Vương gia? Ngay cả Diêm Vương gia cũng không có biện pháp bắt ta, ngươi là cái thá gì chứ.”
Ông chủ Vu ngẩn ngơ, kéo Thường Nguyệt ra ngoài bìa rừng.
“Tỷ phu… Cứu ta.” Thường Nguyệt lớn tiếng kêu.
“Buông cô ấy ra!” Chu Cửu Giới lại quát to.
Ông chủ Vu chấn động, nhưng không có buông tay.
Chu Cửu Giới đột nhiên mờ đi, chỉ thoáng một cái đã đến bên cạnh ông chủ Vu. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy thân thể bay lên trời, là bị Chu Cửu Giới nhấc khỏi mặt đất.
“Cút đi.” Chu Cửu Giới ném mạnh, cũng tiễn hắn ra giữa sông.
Thường Nguyệt chưa hết sợ, nhào tới trong ngực Chu Cửu Giới ôm chặt hắn: “Anh làm em sợ muốn chết.”
Chu Cửu Giới vỗ vỗ vai nàng an ủi: “Không có chuyện gì đâu.”
Thường Nguyệt vui mừng nhìn Chu Cửu Giới: “Anh… làm sao trở nên lợi hại thế? Giống như là cao thủ võ hiệp kịch trong phim vậy.”
Chu Cửu Giới cười to: “Đi thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.