Bạn đang đọc Phụ Khoa Nam Y Sư: Chương 21: một chiếc điện thoại nắp trượt
Thường Nguyệt nghe điện thoại nhưng cũng không dám tin bệnh của phụ thân bỗng dưng có thể chuyển biến tốt đẹp như thế, nhưng mẫu thân điện thoại như vậy thì nàng cũng không thể không về.
Thường Nguyệt vừa vào cửa, Chu Cửu Giới liền chạy ra đón. Thường Nguyệt cũng không thèm nhìn hắn một cái, đi thẳng vào trong phòng.
Chu Cửu Giới cất xe xong chạy theo nói: “Thường Nguyệt, bệnh của cha không hề nghiêm trọng mà hoàn toàn có thể trị tốt, thế nhưng cũng phải có thời gian, ông ấy nằm trên giường quá lâu, anh không dám cưỡng ép trợ giúp hành khí cho ông, đành phải chậm rãi tác động.”
Thường Nguyệt vào phòng. Ông Thường giơ lên chân, nói: “Nguyệt Nguyệt, con nhìn xem, cha có phải tốt hơn nhiều rồi hay không.”
Thường Nguyệt thấy chân của cha có thể giơ lên, vui vẻ nói: “Cha thế nào vậy?”
Bà Thường nói: “Con bé ngốc, con không nghe thấy tỷ phu vừa nói à, là tỷ phu điều trị cho cha con đấy.”
“Anh ta? Anh ta thì biết điều trị bệnh gì.”
Trong ý nghĩ của Thường Nguyệt, Chu Cửu Giới không hề có kiến thức chuyên môn về y học.
“Vừa rồi con rể chỉ phủi nhẹ mấy cái thế này, cha con đã có thể nhấc chân được đó.”
“Thần kỳ như vậy sao? Con không tin.”
Thường Nga nói: “Đừng nói là muội mà cả tỷ tỷ nữa, nếu không phải tận mắt trông thấy thì đánh chết cũng không tin nổi, phải rồi, anh học chiêu thức tuyệt chiêu đấy từ khi nào vậy?”
Chu Cửu Giới cười nói: “Ở trong bệnh viện, anh biết nếu không thành thạo một nghề thì sẽ không có chỗ đứng, cho nên đã tự học môn Khí Huyết Đạo Dẫn Thuật.”
“Khí Huyết Đạo Dẫn Thuật?” Thường Nguyệt nghĩ nghĩ lại nói: “Em cũng nghe các cố vấn ở các bệnh viện lớn nói rằng loại bệnh này cần mát xa, châm cứu nhiều thì mới có lợi, chẳng lẽ đúng là anh dùng Khí Huyết Đạo Dẫn Thuật?”
“Không khác lắm nhưng Khí Huyết Đạo Dẫn Thuật của anh inh hơn thứ mát xa châm cứu bình thường nhiều lắm.”
Thường Nguyệt bĩu môi cười nhạo,.
Thường Nga cười nói: “Hôm nay là nghỉ lễ mà sao em không về nhà, có phải là có bạn trai rồi hay không?”
“Ai nói thế?” Thường Nguyệt trợn mắt nhìn Chu Cửu Giới, đỏ mặt đáp: “Không phải, còn không phải là vì hắn à.”
Bà Thường nói: “Nguyệt Nguyệt, con có bạn trai rồi thì phải nói với mụ mụ, đúng rồi, tỷ phu và con có chuyện gì?”
Thường Nguyệt nào dám nói chuyện đó với mụ mụ: “Không có gì đâu, trăng sắp lên rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Bà Thường, Thường Nga, Thường Nguyệt, Chu Cửu Giới đều ngồi giường, vây quanh một cái bàn bàn đặt các món ăn, hoa quả và bánh Trung thu, còn có cả rượu, phần lớn là do Thường Nga cùng Chu Cửu Giới mang tới.
Chu Cửu Giới rót một chén cho bà Thường, lại rót cho Thường Nga một chén, đang muốn cho rót cho Thường Nguyệt thì nàng ngúng ngoẳng: “Em không uống.”
Chu Cửu Giới đành tự rót ình.
Chu Cửu Giới nói: “Mẹ cứ yên tâm đi, từ giờ hôm nào con cũng tới trị liệu cho cha, không đến mười ngày thì cha có thể ngồi dậy thôi.”
Thường Nguyệt xì một tiếng khinh miệt: “Chém kinh, chuyên gia bệnh viện cũng vô kế khả thi, anh là cỡ gì chứ.”
“Anh thấy bệnh cha không nghiêm trọng lắm đâu, chẳng qua huyết mạch không thông. Chỉ cần anh tiếp tục khơi thông mạch máu một thời gian thì chẳng bao lâu nữa là cha có thể xuống giường đi lại.”
“Cái gì?” Thường Nguyệt kêu lên: “Anh ình là Hoa Đà tái thế à, hay là Biển Thước trùng sinh? Thật sự có có như vậy một ngày, Thường Nguyệt này sẽ dập đầu với anh, tôn anh là thời đệ nhất thần y.”
Thường Nga cũng thấy không có khả năng, nói: “Anh có tấm lòng
là được rồi, về phần bệnh cha có thể khôi phục đến mức nào thì em cũng không có gì hy vọng xa vời.” Truyện được tại YY Truyện
Chu Cửu Giới lại nhớ tới một chuyện, xuống giường lấy hộp điện thoại, đặt tới trước mặt Thường Nguyệt: ” Mai là sinh nhật em, đây là một chút tâm ý của tỷ phu, em hãy nhận lấy.”
Thường Nguyệt nằm mơ cũng muốn có một chiếc điện thoại nắp trượt, trông thấy điện thoại đã mừng run lên, nhưng nghĩ tới cái gì đó lại nói: “Anh đừng có mà làm bộ nữa.”
Nói xong, đẩy điện thoại trả lại hắn: “Em không thèm.”
Bà Thường không biết hai con gái có chuyện gì với con rể, nhưng thấy con gái ương ngạnh như vậy bèn nhét di động vào tay Thường Nguyệt: “Con bé này, tỷ phu của con cũng là có lòng tốt, sao con có thể nào như vậy chứ. Không phải ngày nào cũng hi vọng có một chiếc điện thoại kiểu này à, tỷ phu con đã mua à con làm sao vậy? Chẳng lẽ các con có chuyện gì gạt mụ mụ sao?”
Thường Nguyệt không muốn để mụ mụ suy nghĩ nhiều, đành phải nói: “Được rồi, con nhận, chờ con kiếm đủ tiền thì sẽ trả lại anh ta.”
Bà Thường cười khổ: “Con bé ngốc, người một nhà sao lại nói như thế, con rể đối xử với con có khác gì anh ruột đâu?”
Thường Nguyệt nhớ tới những kỷ niệm trước, mỗi tuần đều có tỷ phu đến đón mình, sợ mình không đủ tiền tiêu vặt còn gạt tỷ tỷ lén đưa ình, anh ấy còn có lần mua ình một quyển sách khóa ngoại mà phải đội mưa chạy khắp cả huyện, khi trở về thì y phục đã ướt sũng, duy chỉ có cuốn sách là còn khô…
Thường Nguyệt đột nhiên rớm lệ.