Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 28: Không Muốn Làm Cô Khóc


Bạn đang đọc Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ – Chương 28: Không Muốn Làm Cô Khóc


Từ khi quen biết Phó Uyên, Vu Duệ cảm thấy tần suất gặp phải chuyện xui xẻo tăng cao đáng kể, cứ như thể quanh năm suốt tháng đều là Thuỷ nghịch hành.
Hai người còn đang dây dưa trong góc tường bị tiếng sấm ầm ầm trên đỉnh đầu đánh thức.
Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời đêm tạo ra một vệt sáng chói mắt, như thể muốn chia cắt bầu trời ra làm đôi, ngay sau đó là tiếng lộp bộp của những giọt mưa đầu tiên rơi xuống.
Phó Uyên nhanh chóng cởi cúc áo vest choàng lên đầu cả hai, kéo Vu Duệ chạy xuyên màn mưa về phía xe Audi của anh.
Vu Duệ chẳng biết mình có bị trúng tà hay không, chỉ cảm thấy toàn thân như không còn là của mình nữa, cô không thể cũng không muốn đẩy Phó Uyên ra.

Ngay tại đây, ngay bây giờ, dường như cô đã bị người đàn ông miệng mồm độc địa này bỏ bùa mê, vòng ôm của anh dường như là nơi an toàn nhất trong giờ phút này, khiến cô lưu luyến không chịu rời khỏi cơ thể ấm áp làm người ta chỉ muốn dựa vào kia.
Sâu trong thâm tâm Vu Duệ luôn hi vọng có thể đi dạo phố mua sắm mà không cần nhìn giá, hi vọng hàng ngày có thể ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, hi vọng khi gặp phải chuyện buồn phiền sẽ được thoải mái vứt bỏ hết công việc sang một bên để chạy về nhà vùi đầu vào trong chăn, quan trọng nhất là cô cũng hi vọng có một người đàn ông vững chãi để có thể dựa vào.

Cho dù có hi vọng đến cỡ nào, trước giờ cô vẫn luôn giấu không cho ai biết.
Nghĩ đến đây, nước mắt đột nhiên rơi xuống làm Vu Duệ giật mình, cô vội vàng quay ra ngoài cửa sổ lau nước mắt.
Mấy năm vừa qua, trừ một chút chấp niệm cùng hận ý còn sót lại về mối tình đầu thì cũng chẳng có hồi ức nào về Tần Phi khiến cô đau lòng.

Nhưng bởi vì là lần đầu tiên biết yêu, là người đầu tiên khiến trái tim rung động, cho nên con người ta thường mới không thể dễ dàng quên lãng như thế.
Cũng vì lí do dễ hiểu này, Vu Duệ có thể buông bỏ hết hận thù với bạn trai cũ, người bây giờ đã là chồng và là bố của người ta, nhưng không thể nào quên hết tất cả quá khứ với Tần Phi.
Trong xe rất ấm áp, Vu Duệ ngồi cuộn tròn người như một con mèo nhỏ, đột nhiên trong đầu nhảy ra một ý nghĩ mông lung: nếu nhiều năm về trước, lúc cô tan nát cõi lòng khi Tần Phi đi du học, người cô gặp được là Phó Uyên chứ không phải kẻ khốn kiếp kia thì thật là tốt biết bao.
Hoặc là sớm hơn chút nữa đi, người cô gặp năm 18 tuổi là Phó Uyên chứ không phải Tần Phi, vậy thì hiện tại sẽ không thê thảm như vậy đúng không?
Hóa ra câu nói “Chỉ hận gặp nhau quá muộn” trong văn chương lẫn phim ảnh chính là như thế này đây.
Cuối cùng, khi cảm xúc đã phần nào hồi phục, Vu Duệ mới quay đầu lại, e hèm mấy tiếng rồi bình tĩnh hỏi: “Anh không đưa tôi đi gặp mấy nhân vật truyền kì trong giới quảng cáo à?”
“Không.” Phó Uyên đáp lại cụt ngủn.
“Đàn ông ai cũng vậy, chỉ giỏi thất hứa.”
“Tôi trực tiếp liên hệ bọn họ giúp cô là được chứ gì?” Phó Uyên đang tập trung lái xe cũng phải liếc Vu Duệ một cái.

“Cô và Tần Phi là gì của nhau vậy? Chắc chắn anh ta không phải cái tên bạn trai nuôi tiểu tam bên ngoài đâu nhỉ?”
Vu Duệ chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười nói: “Anh hỏi làm gì? Muốn báo thù giúp tôi à?”

Phó Uyên nhướng mày, nở nụ cười hài hước.

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy anh ta thật tài giỏi.

Bình thường cô lúc nào cũng mồm mép nhanh nhảu không chịu thua ai, gặp phải anh ta mới thấy cô thất thế một lần.”
Vu Duệ có cảm giác bị ai đó cầm một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, bất chấp đai an toàn còn đang cài chặt trước ngực mà bật dậy, hằn học chất vấn: “Ý anh là anh cũng muốn làm tôi khổ sở?”
Bàn tay đặt trên vô lăng của Phó Uyên hơi cứng đơ một chút rồi lại duỗi ra.

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Vu Duệ chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng nửa mặt của Phó Uyên, cô hoàn toàn không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Khoảnh khắc này, thời gian như bị đóng băng, dường như cả một thế kỉ đã trôi qua cô mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh lẩn khuất trong không gian nhỏ hẹp: “Nếu có một ngày tôi có năng lực làm cô rơi nước mắt dễ dàng như vậy, khi đó tôi nhất định không muốn trở thành người làm cô phải rơi nước mắt.”
Phó Uyên vẫn luôn biết từ lúc lên xe Vu Duệ đã lặng lẽ khóc, khóc không thành tiếng, chỉ có bờ vai mảnh khảnh là khe khẽ run rẩy.
Tốc độ dòng máu chảy dưới da Vu Duệ càng lúc càng tăng, cả người cô nóng bừng lên một cách bất thường, thậm chí cô còn cảm thấy một dòng nước nóng bỏng từ lồng ngực lan ra khắp mọi tế bào, cứ như thể một ngọn núi lửa tắt ngấm lâu năm bỗng chốc phun trào dung nham.
Tuy rằng cô đã tận lực khống chế bản thân, thế nhưng ngay sau khi Phó Uyên mở miệng, cô lại không tự chủ được mà rung động.
Có vài người trước giờ không biết nói lời ôn nhu, một khi ôn nhu thì lại ngọt ngào đến mức sâu răng, giống hệt như nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình.
Vu Duệ thấy mình như dính phải mê hương khiến đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ.

Cả quá trình bị người ta dắt về nhà, bị người ta ôm lên trên giường, từ đầu đến cuối cô đều chẳng nhận thức được gì cả.
Phó Uyên thấy Vu Duệ nằm đờ đẫn trên giường nhìn về phía vô định, liền nhẹ nhàng đứng dậy, trước khi đi còn vô cùng chu đáo chỉnh lại góc chăn cho cô.
“Giá như người tôi gặp năm 18 tuổi là anh, tôi sẽ mặt dày theo đuổi anh sang tận nước ngoài.” Vu Duệ nói xong mới ý thức được lời này của mình cứ như đang thổ lộ với người ta, thật là ngượng ngùng biết mấy.
Bàn tay đang mở cửa của Phó Uyên dừng lại một chút, anh vốn đang đứng quay lưng về phía cô, bỗng nhiên xoay người lại, cúi người vươn tay dịu dàng xoa đầu cô.

“Nếu tôi gặp cô năm 18 tuổi, có lẽ sẽ ôm cô vào lòng nựng một cái.”
Vu Duệ cười đáp: “Thấy tôi xinh đẹp trẻ trung nên anh nổi tâm tư háo sắc, muốn quấy rối tình dục sao?”
“Không phải, lúc đó còn trẻ tuổi, tâm trạng dễ xúc động, mắt nhìn người lẫn khẩu vị cũng chưa hoàn chỉnh, rất dễ nhìn gà hoá phượng.”
Nghe Phó Uyên thản nhiên thốt ra những lời thiếu đòn khiến người ta tức muốn nội thương, Vu Duệ nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ gào thét: “Lúc nãy anh bỗng nhiên có nhân tính như vậy, chắc chắn là do bị ma nhập!”

Thấy cô thẹn quá hoá giận, Phó Uyên lập tức cười tươi như hoa.

“Biểu cảm ấu trĩ như thế này mới đúng là Vu Duệ mà tôi biết.”
Vu Duệ ngồi bật dậy như lò xo, một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía cửa phòng.

“Phó Uyên, từ ngày mai chúng ta gặp mặt, cứ xem như người dưng!”
Phó Uyên khoanh tay cười đáp: “Được thôi, tôi cũng không có nhu cầu thân thiết với cô.”
Vu Duệ phảng phất cảm thấy cuộc đối thoại này rất quen thuộc, hình như ngày đầu tiên gặp gỡ bọn họ cũng dùng những lời lẽ này để đấu đá nhau.

Phó Uyên mới nói giỡn Vu Duệ mấy câu, không ngờ báo ứng tới rất nhanh, anh dính một ít nước mưa thôi mà đã bị sốt đến váng đầu.
Anh cảm thấy cả người nóng rực như lửa đốt, không khỏi thầm nghĩ bao nhiêu năm rồi chưa bệnh thảm thế này nhỉ?
Đã vào thu nên thời tiết ban đêm hơi lạnh, con nhóc Tiểu Hân không tim không phổi này ngồi nhà chơi cả tối mà không thèm chuẩn bị bình nước nóng để anh tắm rửa, đúng là nhà dột còn gặp mưa rào.
Chịu đựng cảm giác tay chân lạnh buốt, cổ họng đau rát, đầu nặng chân nhẹ, Phó Uyên vật vã bò lên giường, chấp nhận ở bẩn một đêm.
Cho dù có là một người đàn ông mạnh mẽ cường tráng thì lúc sinh bệnh con người ta vẫn không tránh khỏi tâm trạng yếu đuối lạ thường.

Lúc anh nằm mê man trên giường, không hiểu sao rất khát vọng có thể nhận được một chút hơi ấm và sự quan tâm từ người khác.
Phó Uyên gắng sức với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng khi mở ra chỉ thấy toàn là email công việc, đành phải gọi cho Phó Hân.
Phó Hân lôi từ tủ thuốc gia đình xuống một đống thuốc giảm đau, thuốc tiêu viêm, vitamin,… cùng thuốc hạ sốt, bày lung tung trên bàn ăn, cuối cùng nhón lấy một vỉ thuốc có màu sắc khá quen mắt, mang vào phòng ném lên ngực Phó Uyên.
“Uống đi này.”
“Đây là cái gì?” Phó Uyên đọc dòng chữ in bên trên vỉ thuốc, cổ họng vừa nóng rát vừa đau nhức mà vẫn phải cố gắng thều thào.
“Thuốc hạ sốt.”
“Em muốn anh chết không nhắm mắt à?” Phó Uyên tức giận ném vỉ thuốc xuống chăn, khàn giọng quát.

“Đây là thuốc xổ!”
Phó Hân cầm lên xem, gãi đầu cười hì hì tỏ vẻ ngượng ngùng.


“Ấy chết, tôi lấy nhầm.”
“Đúng là không trông chờ gì được ở em, nuôi tốn cơm.” Lúc này Phó Uyên gần như đã nói không ra hơi.
“Tôi chỉ lấy nhầm một vỉ thuốc, anh còn chưa uống mà đã nói tôi như vậy.

Bây giờ anh đang bị bệnh, chỉ có thể trông chờ vào tôi thôi, vậy mà thái độ của anh khó chịu như thế đấy à? Vốn dĩ tôi còn định ra ngoài tìm lại thuốc hạ sốt cho anh, giờ thì anh tự sinh tự diệt đi.”
Phó Hân nói xong liền hằm hằm đi ra ngoài, nhưng vừa đóng cửa phòng đã chui tọt ra ngoài ban công gọi điện cho Vu Duệ.
“Vu Duệ, chị có ở nhà không?”
“Có, sao thế?”
“Anh trai tôi bị cảm, sốt cao sắp chết đến nơi rồi.

Chị qua xem xét một chút đi.

Tôi không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Ban nãy vẫn còn khoẻ như voi cơ mà?”
“Anh ta sắp trung niên rồi, làm gì còn sức phóng túng chơi bời như trai trẻ nữa.

Dính một tí mưa là cả người nhão nhoét như bùn ngay.” Phó Hân không hề ngại ngùng khi sẵn sàng bán đứng anh trai mình.
“Được rồi, tôi qua ngay đây.”

Vu Duệ đứng khoanh tay trước giường bệnh, ảo não nhìn hai anh em nhà họ Phó cãi nhau chí choé.
“Lần này thì đúng thuốc rồi chứ?” Phó Hân ném vỉ thuốc hạ sốt cho anh trai.
“Cuối cùng cũng biết đường lấy đúng thuốc rồi, thế không biết đường rót nước à?”
“Ê, anh dùng giọng điệu sai bảo với ai đấy?”
“Anh nuôi em ăn học 16 năm, sai bảo một câu không được à?”
Phó Hân không cãi lại được thì quay sang Vu Duệ, hất hàm nói: “Tôi gọi chị sang chăm sóc anh ta mà, chị rót nước cho anh ta đi.”
“Tôi chỉ là người dưng nước lã, anh ta đã nuôi tôi được ngày nào? Em là em gái 16 năm của anh ta, em đi rót đi.”
“Chị là đối tượng theo đuổi của anh ta, chị đi đi.”
Vu Duệ vỗ vào vai Phó Hân một cái.


“Ai là đối tượng của anh ta, em nói linh tinh cái gì thế?”
Phó Uyên thở dài xé gói thuốc, tống thẳng vào miệng.

“Thôi khỏi đi, tôi không cần rót nước.

Tôi tự nuốt.

Tôi là người đàn ông mệnh khổ, không trông chờ vào ai được cả.”
Phó Hân nhăn mặt nhìn anh trai nuốt chửng viên thuốc đắng ngắt, xuýt xoa nói trước khi rời đi: “Tôi lấy thuốc cho anh là tốt lắm rồi, anh tự sinh tự diệt đi, tôi mặc kệ.”
Phó Uyên nhíu chặt mày, liên tục chép miệng.

“Đắng quá!”
“Tôi đi nấu canh gừng giải cảm cho anh.” Vu Duệ nhàn nhạt nói rồi quay người đi vào phòng bếp.

Thấy Phó Uyên cứ đứng chầu chực bên cạnh, Vu Duệ đang cắt lát gừng thái thành sợi nhỏ bỗng chốc dừng tay, quay sang hỏi: “Sao anh không nằm nghỉ ngơi cho khoẻ, chạy ra đây làm gì?”
“Tay nghề nấu nướng của cô tốt quá nhỉ? Cô có nghĩ tới chuyện đăng kí làm người giúp việc kiêm đầu bếp của nhà tôi không?”
“Nếu anh muốn thì tôi sẽ sang giúp việc theo giờ, nhưng tiền công tôi lấy cao lắm đấy, anh trả nổi không?”
“Có gì mà không trả được? Thế này đi, miễn phí ba bữa, ăn ngủ với chủ.” Phó Uyên cười vô lại nói.
Vu Duệ thả con dao trong tay xuống, tức giận đánh liên tiếp mấy cái lên bả vai Phó Uyên.
“Tôi đã bị bệnh rồi mà cô còn đánh tôi.” Phó Uyên xoa xoa chỗ bị đánh, tỏ vẻ đáng thương.
“Cho chừa cái tội ăn nói hồ đồ, đã bệnh mà còn không chịu ngoan ngoãn.” Vu Duệ cầm dao lên dứ dứ mấy cái đe doạ.

“Cẩn thận tôi nấu canh gừng nhuộm máu.”
“Sốt váng đầu nên mới nói năng hồ đồ như vậy đấy, ai dám ăn ngủ với cô.”
Vu Duệ lại giơ cao con dao trong tay lên, Phó Uyên vội vàng chộp lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng gạt sang một bên.

“Tôi không nói nữa, bà chủ Vu đừng nóng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.