Bạn đang đọc Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ – Chương 27: Bị Hai Người Đàn Ông Tranh Giành
Hội trường buổi dạ tiệc có rất nhiều gương mặt quen thuộc, Phó Uyên vốn không có hứng thú với thể loại xã giao toàn là thăm dò lẫn nịnh bợ này, vừa đến nơi đã lập tức kéo Vu Duệ vào khu nghỉ ngơi của khách quý ngồi chơi xơi nước.
Trái lại, Vu Duệ vất vả lắm mới tranh được cơ hội xuất hiện ở đây, lại chỉ có thể ngồi làm bình hoa thì rất không cam tâm.
Phó Uyên thấy cô cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, bèn phì cười nói: “Thích thì cứ đi dạo một vòng, lát nữa nhớ quay lại đây, tôi dẫn cô đi làm quen với mấy nhân vật lớn trong ngành quảng cáo.
Cô muốn quảng bá thương hiệu thì phải đẩy mạnh việc tiếp xúc với các đơn vị bảo trợ truyền thông.”
Vu Duệ như nhận được lệnh ân xá, chẳng biết nghe vào tai được mấy chữ đã vui sướng nhảy tót một cái lẫn vào dòng người không phú thì quý.
Phó Uyên ngồi một mình có chút buồn chán, liền lôi điện thoại ra kiểm tra email, vừa ngẩng đầu lên đã gặp ngay phải một vị khách không mời mà tới.
Người phụ nữ trước mặt anh mặc một bộ váy màu đỏ nhung cắt may cầu kì, găng tay ren đen dài đến khuỷu tay, kết hợp với khuyên tai cùng vòng cổ kim cương Bvlgari.
Không hề ngoa khi nói rằng, từ đầu đến chân cô ta ngời ngời khí chất sang trọng cao quý lại vô cùng ưu nhã gợi cảm.
“Người như anh mà còn cần phải tham gia mấy cái thể loại tiệc chiêu thương này sao?” Dương Minh Châu mỉm cười nhìn Phó Uyên, giọng điệu quan tâm thân thiết như thể một người bạn lâu năm.
“Đưa Vu Duệ đến thăm thú một chuyến.” Phó Uyên không nhìn cô ta mà chỉ hờ hững đáp.
“Vu Duệ? Người phụ nữ hàng xóm của anh đấy ư?” Khuôn mặt diễm lệ của Dương Minh Châu ánh lên vài phần tò mò.
“Cô ta có gì đặc biệt đâu? Còn chẳng xinh đẹp bằng em.”
Phó Uyên lạnh lùng liếc nhìn cô ta, không hề do dự trực tiếp đứng dậy muốn đổi sang bàn khác.
“Anh yêu cô ta hả? Vậy thì thật tội nghiệp cho anh, chắc hẳn anh nhất định không chịu nổi việc bị cắm sừng thêm một lần nữa bởi một người phụ nữ khác ngoài em đâu.” Dương Minh Châu lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, cong môi cười chế giễu.
Phó Uyên chau mày, trả lời một cách đầy khinh miệt xen lẫn uy hiếp: “Dương Minh Châu, cô cần tiền tôi cũng cho vay rồi, lo mà giải quyết chuyện kiện tụng của mình đi.
Đừng ăn no rửng mỡ xen vào việc của người khác, làm phiền đến người ta, chỉ khiến người ta thêm chán ghét.”
“Anh không tin em sao? Em nói cho anh biết, em vừa bắt gặp cô ta đang nắm tay nắm chân với một người đàn ông khác đấy.” Dương Minh Châu ngửa đầu uống cạn ly rượu vang, trước khi uyển chuyển rời đi còn ném lại một câu đầy mùi khiêu khích.
“Suy cho cùng, số phận chỉ cho anh gặp phải những người phụ nữ không an phận mà thôi, cô ta cũng chẳng hơn gì em đâu.
Nếu là người khôn ngoan, anh hẳn là nên lựa chọn quay lại với em mới phải.”
…
Sau cái ngày chạm mặt ở bữa tiệc sinh nhật của một ông chủ lớn, Vu Duệ chưa từng tình cờ gặp Tần Phi thêm lần nào nữa.
Oan gia thay, buổi tối hôm nay cô lại đụng phải anh ta ở đây.
Anh ta đứng quay lưng về phía cô, bóng lưng thẳng tắp tràn đầy phong phạm đàn ông thành thục.
Tần Phi tốt nghiệp chương trình cao học tại đại học Princeton thuộc Ivy League với hai tấm bằng thạc sĩ, mới 29 tuổi đã lên làm Phó giám đốc một ngân hàng lớn trong thành phố, bố anh ta lại là Giám đốc Ngân hàng nhà nước Chi nhánh Thượng Hải, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ “hào môn thế gia” để miêu tả về xuất thân.
Người như Tần Phi rõ ràng chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình, đôi khi Vu Duệ vẫn thực sự không dám tin rằng trong cuộc đời mờ nhạt của mình đã từng in đậm dấu vết hào quang lấp lánh của một người đàn ông ưu tú đến thế.
Không biết là do tiếng giày cao gót của Vu Duệ quá thu hút sự chú ý hay là do Tần Phi đột nhiên tâm linh tương thông với cô, lúc cô quyết định đi vòng sang hướng khác, anh ta bất chợt xoay đầu lại.
“Tiểu Vu!” Nhìn thấy Vu Duệ, Tần Phi lập tức gọi tên.
Người đàn ông bụng phệ đang cười cười nói nói với Tần Phi cũng híp mắt nhìn Vu Duệ, ánh nhìn sỗ sàng như muốn lột sạch quần áo trên người đối phương khiến cô cảm thấy cực kì phản cảm.
Cô biết người này, ông ta chính là Phó Giám đốc Ngân hàng Nhà nước chi nhánh Thượng Hải, chức vụ chỉ xếp sau bố của Tần Phi một bậc.
“Phó Giám đốc Lục, thật hân hạnh.” Vu Duệ khẽ cúi đầu chào hỏi.
“Xin chào, vị tiểu thư xinh đẹp này là?”
“Tôi là Vu Duệ, một người bạn của Phó Giám đốc Tần.” – “Đây là Vu Duệ, bạn gái cũ của cháu.”
Vu Duệ và Tần Phi đồng thanh lên tiếng, nghe anh ta nói xong, cô cứng đờ cả người, da đầu tê rần rần như có dòng điện chạy qua.
Bạn gái cũ cái con khỉ!
Lời nói dối sặc mùi đường mật này nhất định sẽ khiến cô gặp phải không ít phiền toái, bởi vì người trong giới làm gì có ai rảnh rỗi đi xác minh sự thật đâu.
“Ha ha ha, hoá ra là vậy! Tần Phi à, cháu cũng thật là có phúc khí, bên người toàn là mỹ nhân.”
Nghe được lời này, Tần Phi lập tức trừng mắt nhìn người đàn ông bụng phệ, giả bộ tức giận nói: “Chú Lục, chú đừng nói xấu cháu trước mặt Vu Duệ.
Bao năm qua cháu vẫn luôn độc thân.”
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía Vu Duệ bỗng chốc trở nên phức tạp pha lẫn ái muội.
“Vậy chú đi trước đây, không làm phiền đôi bạn trẻ ôn lại chuyện cũ nữa.”
Đợi Phó Giám đốc Lục đi rồi, Vu Duệ mới lạnh lùng hỏi: “Ai là bạn gái cũ của anh?”
“Ai hỏi thì là người đó.” Tần Phi dùng giọng nói đương nhiên để trả lời.
“Vậy ư, thế mà bây giờ tôi mới biết bản thân từng là bạn gái cũ của Tần đại thiếu gia đấy.
Tần Phi này, anh đã nghe qua câu nói này chưa?”
Không đợi Tần Phi trả lời, Vu Duệ đã tiếp tục nói: “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.”
Tần Phi sững sờ nhìn cô, anh ta không biết cô đang ám chỉ anh ta hay chính cô là ngựa tốt, có điều là ai cũng chẳng quan trọng.
Anh ta nheo mắt, nở một nụ cười thâm thuý đáp lại: “Vậy chúng ta làm quen lại từ đầu đi.”
Trái tim Vu Duệ bỗng chốc run lên nhè nhẹ, cô mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, lại nghe thấy giọng nói rành mạch của Tần Phi vang lên trên đỉnh đầu: “Chào em, anh là Tần Phi, năm nay 29 tuổi, có nhà có xe, hiện tại làm việc trong lĩnh vực tài chính ngân hàng, vẫn chưa có bạn gái.”
Vu Duệ vô thức ngẩng đầu lên, liền bắt gặp gương mặt anh tuấn vô cùng quen thuộc đó.
Nhiều năm trôi qua, Tần Phi chỉ béo lên một chút chứ không hề già đi chút nào.
Cô tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy bất kì vết tích của tuổi tác nào xuất hiện trên người anh ta, tựa hồ quy luật lão hoá theo thời gian không hề có tác dụng với anh ta vậy.
Vu Duệ tự nhủ không thể giẫm lên vết xe đổ năm xưa thêm một lần nữa, cô cụp mắt xuống nhìn mũi giày da bóng loáng của Tần Phi, dứt khoát nói lời tuyệt tình: “Đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.
Tôi có việc, đi trước đây.”
Cô không muốn chừa cho anh ta bất kì một tia hi vọng nào.
Biết rõ tính cách Vu Duệ nói đi là sẽ đi luôn, Tần Phi vội vã vươn tay giữ cô lại.
Nhìn thấy bàn tay của anh ta sắp chạm vào người, Vu Duệ theo bản năng nghiêng mình né tránh.
Tần Phi bị hành động quyết liệt của cô làm kích động, chân dài sải bước chặn đường cô, hai tay nắm chặt lấy bả vai Vu Duệ lắc nhẹ.
“Tiểu Vu, em muốn cái gì, anh đều có thể bù đắp cho em.”
Nghe được lời này của Tần Phi, Vu Duệ tự nhiên lại có chút mê muội, đôi mắt như có một lớp sương mù dày đặc chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô muốn đòi anh ta bù đắp cái gì bây giờ? 4 năm thanh xuân ngu ngốc theo đuổi? Hay là tình cảm thiếu nữ nồng nhiệt thuở đầu đời?
Những thứ tốt đẹp đó, cho dù có bỏ ra rất nhiều tiền cũng chẳng thể nào mua lại được nữa.
Vu Duệ thô lỗ hất tay anh ta ra, dùng biểu cảm chán ghét mà lùi về phía sau một bước.
“Tôi chỉ muốn anh tránh xa tôi ra.
4 năm còn chưa đủ hay sao?”
“4 năm đó em theo đuổi anh, hiện tại đến lượt anh theo đuổi em.”
Khoảnh khắc kia, cô dường như ngừng hô hấp, chỉ có trái tim đập thình thịch là muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Cả người Vu Duệ đờ đẫn như bị ai gây mê, ngay lúc cô sắp rơi vào lồng ngực của Tần Phi, cô đột nhiên bị một lực kéo mạnh về phía sau, động tác đó nhanh đến mức cô không cả kịp kêu lên.
Vu Duệ theo quán tính ngã thẳng về phía sau, cuối cùng bị người ta ôm chặt trong lòng.
Lúc Vu Duệ chậm chạp ngẩng đầu lên, thấy người đó nhìn cô bằng ánh mắt đầy sát khí, mặt cô lập tức nghệt ra.
Cô được Phó Uyên ôm vào lòng, còn bàn tay vẫn bị Tần Phi nắm chặt.
Cảnh tượng này cũng thực sự quá là máu chó rồi, giống hệt cảnh nữ chính bị nam chính và nam phụ giằng co hỏi “Em chọn ai?” Nếu như miêu tả một cách chân thực hơn thì chẳng khác quái nào cảnh mấy con sư tử và linh cẩu tranh nhau xé thịt con mồi đã chết ngắc.
Cô lướt mắt qua Phó Uyên, lại liếc nhìn Tần Phi, nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể cúi gằm mặt xuống ngắm nghía sàn nhà bóng loáng rồi đếm số lượng các ô gạch.
Phó Uyên cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay của Vu Duệ vẫn đang bị Tần Phi giữ chặt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nguy hiểm, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: “Buông tay.”
Trước sự uy hiếp của Phó Uyên, nếu là người khác có lẽ đã sợ hãi đến mức tự động nghe lời, nhưng người này lại là Tần Phi.
Anh ta chẳng nao núng chút nào, thậm chí còn đáp lại bằng một cái nhếch miệng đầy vẻ chế giễu, trong đôi mắt ôn nhu xuất hiện một tia địch ý hiếm hoi, cuối cùng nhàn nhạt đáp: “Hai chữ buông tay này, hẳn là tôi nói với Giám đốc Phó mới phải.”
Trong tình huống ba người giằng co tranh giành lẫn nhau, người bị kẹp ở giữa hiển nhiên là người xấu hổ nhất.
Vu Duệ thử dùng sức vừa kéo vừa giật cổ tay bị Tần Phi nắm lấy, buồn thay, mãi mà vẫn không rút ra được.
Cô đành phải quay đầu đẩy Phó Uyên, thế nhưng lồng ngực của anh đang giam giữ cô còn cứng rắn hơn cả núi Ngũ Hành Sơn đè lên lưng Tôn Ngộ Không suốt 500 năm, đẩy mãi không ra.
“Tôi thấy trong người không khoẻ, mau buông tôi ra.” Vu Duệ có cảm giác vô cùng bất lực, nhăn nhăn nhó nhó nghẹn ngào một tiếng.
Nghe vậy, hai người đàn ông ngay tức khắc có phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau.
Tần Phi thấy khuôn mặt có chút tái nhợt của Vu Duệ, theo bản năng buông lỏng tay, tiến đến gần sát bên cô nói: “Anh xin lỗi, em đau ở đâu?”
Còn cái tên hộ pháp đang ôm cô chặt hơn cả đai an toàn trên ô tô kia, thấy Tần Phi đến gần thì không nói hai lời, trực tiếp xoay người 180 độ, dùng tấm lưng và bả vai rộng lớn ngăn cách giữa anh ta và Vu Duệ.
Vu Duệ trừng mắt với Phó Uyên, giơ tay đập vào bả vai anh.
“Tôi nói buông là nói cả anh nữa đấy, còn chưa chịu buông?”
Phó Uyên cũng nhìn Vu Duệ chăm chú với góc độ từ trên cao xuống, trong đôi đồng tử đen thẫm tựa hồ thấp thoáng một ngọn lửa đang cháy hừng hực như muốn thiêu đốt người đối diện, đôi môi mỏng mấp máy hai chữ: “Không buông.”
Phát hiện thấy cảnh giằng co của ba người bên này, vài người tò mò đã bắt đầu bước đến nhìn chằm chằm không chớp mắt, sau đó ghé tai nhau nhỏ to thì thầm.
Tiếp đó lại thêm vài kẻ bước đến, thấy Tần Phi lẫn Phó Uyên thì đều nhiệt tình chào hỏi.
Có lẽ người luôn chú ý giữ gìn phong độ và danh dự như Tần Phi không muốn trở thành trung tâm đề tài buôn chuyện của đám chim lợn, hơn nữa nếu cứ tiếp tục dây dưa kiểu gì cũng sẽ làm lan truyền ra bên ngoài vài lời đồn đại không mấy hay ho, anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua đôi nam nữ bên này, cuối cùng kiên định xoay người sang hướng khác, mỉm cười lịch sự cụng ly tiếp chuyện.
Thấy người đổ xô đến ngày một nhiều, Phó Uyên quét mắt đánh giá qua tình hình, sau đó gắt gao ôm bả vai Vu Duệ, không nói không rằng nửa dìu nửa lôi cô ra bên ngoài đám đông.
Vu Duệ cảm thấy mặt mũi già nua của mình hôm nay đã mất sạch rồi, cô tức tối giẫm mạnh lên chân người đàn ông da dày thịt béo này mấy lần, thế mà trên gương mặt anh lại chẳng xuất hiện bất kì biểu cảm đau đớn nào.
“Ngoan ngoãn đi về.”
Không cho Vu Duệ cơ hội từ chối, Phó Uyên cứ bá đạo như thế mà lôi thẳng cô ra khỏi hội trường buổi dạ tiệc.
Ra khỏi khách sạn, thấy xung quanh không còn bóng dáng nào nữa, Vu Duệ mới phẫn nộ hất tay anh ra.
“Cút đi!”
Thế nhưng cô chưa kịp thoát khỏi vòng vây nguy hiểm đã lại bị ôm vào lòng.
Động tác của Phó Uyên nhanh như một con chim ưng đang rình mồi, Vu Duệ chưa kịp phản ứng lại đã bị đẩy vào góc tường, một chân Phó Uyên đặt giữa hai chân cô.
Vu Duệ tức giận nắm tay thành quyền đấm mạnh vào ngực Phó Uyên, không hề khách khí mà mỉa mai: “Đây là lần thứ mấy anh xông ra chặn đường tôi rồi? Anh là ác bá lừa bán phụ nữ hả?”
Bộ dạng lúc này của Phó Uyên nóng nảy như ăn phải một thùng thuốc nổ, chỉ có đôi mắt đen thâm thuý tựa một cái hồ sâu không thấy đáy là có chút thần bí, làm Vu Duệ chẳng biết anh đang nghĩ cái quái gì trong đầu.
Đối với những lời mỉa mai của Vu Duệ, Phó Uyên cũng không tức giận, anh lơ đãng vuốt tóc mái của cô ra đằng sau tai, thật lâu sau đó mới nhẹ giọng đáp: “Thấy anh ta muốn ôm cô, tôi bỗng dưng cảm thấy không thoải mái.”
Vu Duệ đứng sững người, bàn tay cuộn tròn giơ lên giữa không trung cứng đờ.
Cô không ngờ rằng anh sẽ trả lời như thế, những lời này hoàn toàn khác xa so với suy đoán trong lòng cô, khiến cô bỗng dưng có chút ngẩn ngơ khi không biết phải trả lời thế nào.
Mãi một lúc lâu sau, Vu Duệ mới khó nhọc nặn ra được ba chữ: “Bệnh thần kinh!”