Đọc truyện Phù Dao Hoàng Hậu – Chương 62: Quyết tâm hành động (1)
Gió đông thổi, trống trận dồn dập, mười tám bộ tộc người Nhung đang bao vây Bình thành.
Nam Nhung và Bắc Nhung tộc có biểu tượng đầu người thân chim, thờ thần Mặt
trời, từ lâu đã thần phục Vô Cực quốc. Sau mười hai năm không có chiến
tranh, chẳng hiểu vì sao lần này lại bắt tay nhau cùng làm phản, hung
hãn tấn công nước Vô Cực. Những thanh niên vạm vỡ dũng mãnh của hai tộc
từ khắp các sơn cốc sơn trại ùn ùn kéo ra như thủy triều cuộn, nhanh
chóng chiếm lĩnh Bình thành và các châu huyện phụ cận. Họ cũng tuyên bố
đang vào Trung Châu, khiến cho Trưởng Tôn Vô Cực phải ra quỳ nghênh đón
trước cửa cung. Nhung vương điều quân tiên phong bao vây Bình thành,
đích thân chỉ huy trong doanh trại, cách Bình thành ba mươi dặm đường
thủy. Quân của hai tộc tiếp ứng lẫn nhau, tạo thành gọng kìm vây kín
Bình thành và các châu huyện.
Mạnh Phù Dao cùng Tông Việt đến
Diêu thành, cách không xa Bình thành lắm. Ngoại ô Diêu thành và Nhung
tộc cùng tiếp giáp với một vùng rừng núi rậm rạp, đa số các chủng loại
thực vật và động vật quý hiếm của Năm châu đại lục đều sinh trưởng ở
vùng rừng núi nay. Tông Việt là thầy thuốc nên lẽ dĩ nhiên rất thích nơi này, Mạnh Phù Dao cũng trông mong lương tâm thầy thuốc của hắn sẽ đột
nhiên trỗi dậy, nghiên cứu ra thuốc để giải độc cho nàng.
Diêu
thành rất gần với Nhung thành, người Nhung và người Hán đều sinh sống ở
nơi đây, từ trước đến nay triều đình luôn dùng hành động thiết thực để
trấn an người Nhung cư ngụ tại nơi này. Theo luật lệ triều đình, người
chủ quản một thành được gọi là Huyện lệnh, nhưng do tập tục của người
Nhung, người chủ quản ở Diêu thành được dọi là Thành chủ. Đứng đầu cơ
quan hành chính, tài chính, dân chính, đều do người Nhung đảm nhiệm, chỉ có người quản lý hình ngục và lương thực là người Hán – Trung Châu. Có
thể nói những vị trí quan trọng đều do người Nhung nắm giữ. Thế nhưng,
có một bộ phận người Nhung ở đây tách ra riêng, không phụ thuộc sự quản
lý của Thành chủ Diêu thành. Triều đình nước Vô Cực rất khó khăn trong
việc quản thúc thành phần hiếu chiến của Nhung tộc, dụng tâm rất nhiều,
ân uy đều thực hiện.
Trước khi đến đây, qua lời người dẫn đường
địa phương, Mạnh Phù Dao tưởng tượng ra cảnh sắc Diêu thành trong đầu
mình – mỹ lệ, an lành, Nhung – Hán hòa hợp, hoa đẹp mọc đầy khắp nơi
trên mặt đất.
Nhưng khi vào đến Diêu thành, Mạnh Phù Dao đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh.
Đường phố tiêu điều, có thể thấy được dấu vết tan hoang của khói lửa chiến
tranh trên khắp các nẻo đường, hoa cỏ bị giẫm đạp trên khắp mặt đất. Mặc dù lúc này đang là mùa đông nhưng những thanh niên người Nhung ở đây
đều mặc áo để lộ nửa ngực, quấn khố, đao sáng như tuyết nghênh ngang
giắt bên hông. Ánh mắt sắc lẹm quan sát khắp xung quanh, trong mắt bừng
bừng sát khi, tựa hồ như chỉ cần gặp một tảng đá chặn đường thôi cũng sẽ vung đao chém nát.
Mà phần lớn dân thường sinh sống trong thành
đều lộ vẻ nao núng, phòng bị cẩn thận, tránh né gặp những người Nhung
hung hãn muốn sinh sự.
Không khí ngập tràn sự hung ác, sát khi, gây hấn, tựa nhu một thùng thuốc súng đang được cất giấu chuẩn bị nổ tung.
Mạnh Phù Dao là người “ngoại tộc” vào thành, lập tức nhận được địch ý bắn
tới từ bốn phương tám hướng. Thậm chí tất cả các khách điếm và tửu lâu
cũng ngăn chặn không cho người Hán vào, vốn dĩ Mạnh Phù Dao và Tông Việt có thể dùng tín vật của Đức vương để đi đến huyện nha ở, nhưng hai
người lại muốn ở trọ nhà dân, lại chẳng dè không nhà nào dám cho họ ở
nhờ, mãi đến tận khuya mới có một cụ già đồng ý cho họ trú ngụ.
Thức ăn tối bày ra trên bàn vô cùng đạm bạc, con trai của ông lão rất đỗi
chất phác, con dâu thì đang mang thai gần sắp đến ngày sinh. Chiếc đèn
dầu nhỏ đặt trên bàn bên cạnh hai đĩa rau xanh, nhưng nét cười trên mặt
ông lão tươi như hoa cúc nở rộ, “Sơn dã thành nhỏ nên không có đồ ngon,
mau ăn cơm thôi.”
Mạnh Phù Dao ngồi trước chiếc bàn gỗ nhỏ đen
thui nứt nẻ, ôm cái chén ngẩn người. Mười bảy năm, mười bảy năm rồi,
nàng không ngồi cùng bàn với ai để dùng cơm, hưởng thụ một bữa cơm tối
ám áp cùng với gia đình bên ngọn đèn dầu, không ai gắp thức ăn cho nàng, không ai ở bên cạnh nàng, cho dù chỉ là dùng một bữa cơm rau.
Lão đạo sĩ chết bầm chỉ buộc nàng luyện công rồi lại luyện công, làm đồ đệ
lão mười năm, mỗi bữa cơm đều là vừa luyện công vừa ăn qua loa vài
miếng. Nàng chợt nhớ đến sự ấm áp của mẹ ở kiếp trước, giống như đám mây nhạt nơi cuối chân trời bị gió thổi đi chẳng còn dấu vết.
Hoài
niệm như thế trong phút chốc, nàng bỗng giật mình hoảng hốt, dường như
nhìn thấy được đôi tay gầy guộc nổi đầy gân xanh của người bệnh – đôi
tay của mẹ đang gắp rau bỏ vào chén nàng. Nhưng mà ảo giác ấy biến mất
trong tích tắc, nàng vẫn đang ngồi trong gian phòng nhỏ bên những người
xa lại, ở một thế giới xa lại, nhìn gia đình người khác đoàn viên.
Mạnh Phù Dao ngồi thừ người, nhìn chằm chằm bát cơm đầy, đột nhiên nàng rất muốn khóc.
Nàng vội gục đầu xuống ăn cơm, nhưng nước mắt bất giác vẫn nhỏ xuống thành
giọt trên cọng rau xanh, Mạnh Phù Dao không chút do dự gắp lên, chuẩn bị thưởng thức hương vị nước mắt của mình.
Đột nhiên có một đôi đũa chen ngang, kẹp chặt đũa nàng.
Tông công tử áo trắng như tuyết đang ngồi ăn bên cửa sổ, đột nhiên cầm đĩa
thức ăn chậm rãi bước tới, chẵn đũa nàng, nói “Có sâu”.
Mạnh Phù Dao im lặng, sắc mặt đen thui khi nhìn thấy hắn gượng gạo gắp thức ăn bỏ vào chén nàng.
“Ngươi béo quá, ăn cái này cho ốm lại.”
Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm đôi đũa đang giơ ra, mặt lộ ra vẻ cổ quái, hồi lâu sau chợt phì cười.
“Ngươi có thể nói chuyện tình cảm một chút được không? Rõ rang là nghĩ một đằng nói một nẻo mà.”
Đáy mắt nàng vẫn còn đọng nước mắt, lóng lánh long lanh, đôi ngươi đen
tuyền như càng thêm đen và óng ánh, phản chiều bóng ngọn đèn dầu và
sương lạnh giăng đầy bên ngoài cửa sổ.
Tay của Tông Việt chợt ngừng lại giữa không trung, nom nhìn ánh trăng bên ngoài ô cửa nhỏ.
Ánh mắt của hắn hơi xao động, loáng thoáng sự lạnh lẽo cô đơn, loáng thoáng sự kiên định vững chải mà hiu quạnh, như trúc xanh giữa trời thu lộng
gió.
Mạnh Phù Dao cũng thất thần nhìn Thánh y trẻ tuổi thần bí,
ngẫm nghĩ thì dù hắn vẫn luôn hưởng sự đãi ngộ tôn vinh của các quốc gia do có thân phận đặc thù, nhưng nàng biết, trong nội tâm hắn vẫn luôn
tịch mịch.
Bởi vì nàng tịch mịch, nên càng cảm nhận được sự tịch mịch của hắn.
Mạnh Phù Dao mấp máp môi, gắp một cọng rau đặt vào trong chén hắn, trộn cọng rau ấy vào cơm, xấu xa cười nói: “Ăn cái này tốt nè, rau tráng dương”.
…….
Người nửa cân, kẻ tám lạng.
Tông Việt ác độc gặp Mạnh Phù Dao vô sỉ chỉ đành cam bái hạ phong, coi như
không nghe thấy gì hết, cúi đầu ăn hết sạch sẽ bát cơm, chẳng thèm so
đo.
Mạnh Phù Dao cũng cặm cụi ăn cơm, không nhìn thấy khóe môi Tông Việt nhàn nhạt ý cười.
Vài ngày ở lại nơi này, Mạnh Phù Dao trở nên rất thân thiết với gia đình
ông lão. Mỗi buổi sáng nàng ra ngoài hái thuốc, tối về ăn cơm, trải
nghiệm bầu không khí sinh hoạt gia đình ấm áp, hưởng thụ cuộc sống ở
vùng đất Nam Cương loạn lạc này.
Có điều là số mạng nàng không
gặp may mắn lắm, hưởng thụ những ngày yên ả bình an chẳng được bao lâu.
Hôm nay, ngoài đường phố đầy tiếng ồn ào rộn rã, không biết một số hộ
treo cờ lụa nhiều màu trước cửa từ bao giờ, một số hộ đang vội vã đóng
gói hành lý xem chừng như sắp bỏ chạy.
Mạnh Phù Dao ngạc nhiên
nhìn khắp xung quanh, hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao khắp nơi đều xanh xanh đỏ đỏ thế này”. Rồi lại chỉ vào một tấm vải lụa màu treo trên cửa, “Đây là gì vậy? Quốc kì à?”
“Tiểu nhi tử đừng nói bậy thế.” Một người đi đường thấp giọng nói, “Đây là dấu hiệu người Nhung sẽ đến trả thù, hình như trước đây người Nhung và gia đình này có oán thù gì đó, bây giờ
muốn đến trả thù nên treo vải này lên, cảnh cáo những người không liên
quan đừng đến nhà này, để tránh bị ngộ thương.”
“Càn quấy như vậy sao?” Mạnh Phù Dao nheo mắt lại, “Không phải mấy năm nay người Nhung và người Hán chung sống hòa thuận với nhau à? Sao bây giờ treo nhiều vải
màu như vậy chứ?”
“Cái gọi là chung sống hòa thuận… cũng phải xem tình hình lúc đó thế nào”. Diêu Tấn đột nhiên tiếp lời, “Trời sinh
người Nhung vốn là một dân tộc hiếu chiến và kiêu ngạo, cả đời truy đuổi tự do và bá quyền. Nếu gặp phải người mạnh hơn so với bọn họ, họ sẽ
thuần phục nhưng chẳng bao giờ trung thành, chỉ cần có cơ hội, họ sẽ gây chiến tranh và phản loạn. Trong lịch sử nước Vô Cực, dân tộc này đã gây phản loạn mười ba lần, có bảy lần suýt nữa đã bị diệt tộc. Nhưng dòng
máu hiếu chiến trời sinh vẫn không thay đổi, bởi vậy được gọi là: chiến
binh lưu động.”
Hắn chỉ tấm vải lụa màu, nói: “Nhiều năm nay
người Hán và người Nhung chung sống hòa thuận với nhau, xem ra Nhung tộc đúng là một dân tộc kiêu ngạo đến sắp biến thái, chỉ chút việc nhỏ nhặt cũng khiến họ ghi hận dẫn đến đánh nhau đổ máu. Bởi vì họ canh cánh
trong lòng việc bị triều đình quản thúc, hiện giờ mười tám bộ tộc liên
hiệp với nhau làm phản, bọn họ cho rằng đây chính là thời cơ để họ báo
thù.”
Mạnh Phù Dao lắc đầu, mắng: “Cái gì mà kiêu ngạo không thể
kiềm chế, đây là bắt nạt kẻ yếu mà.” Sáng sớm nay khi lên núi với Tông
Việt nàng không để ý xung quanh nhà, đến tận chạng vạng mới xuống núi,
khi còn cách nhà lão nhân gia người Hán một đoạn, Tông Việt bỗng nhiên
khựng lại.
Tiếng kêu khóc trong nhà lão Hán gia vọng đến từ rất
xa, sắc nhọn mà thê lương, tiếng nữ nhân khóc thét đến chói tai đan xen
lẫn tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng, lẫn tiếng cười dâm hô hố vang vọng tứ
phía. Hàng xóm xung quanh nghe thấy đều lộ ra vẻ căm tức tột cùng nhưng
lại chẳng thể giúp được gì.
Đám đông người Nhung mặc sức cuồng
tiếu, có kẻ tiện tay giật một bầu rượu của cô chủ quán tu ừng ực, uống
được một nửa thì quăng vào nhà lão nhân gia, hét to: “Đốt, đốt đi”.
Có thêm nhiều kẻ bị tiếng hét này khiến cho giật mình vội vàng xúm đến, khoa chân múa tay hò hét hưởng ứng.
“Đốt, đốt đi”.
Mạnh Phù Dao đứng ở giữa đường, đôi ngươi co rút lại, nàng bất chợt nhìn thấy trên nhà lão nhân gia có treo một tấm vải lụa màu.
Lão nhân gia hiền lành sao có thể đắc tội với người Nhung chứ? Mạnh Phù Dao kéo một người hàng xóm đang lặng lẽ đứng bên đường, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nhi tử nhà đó ba năm trước bị một người Nhung trên chợ đụng phải, hắn mắng người Nhung đó một tiếng. Lần này xong rồi, người
Nhung đến báo thù.” Gã hàng xóm lén lút kể xong thì vội vàng bỏ chạy,
Mạnh Phù Dao tức giận mắng: “Dựa vào cái gì mà đốt nhà người ta để báo
thù chứ?”
“Xem ra người Nhung trong thành này đang muốn gây sự.”
Tông Việt bước tới, đứng bên cạnh nàng nói: “Vết thương của ngươi chưa
khỏi hẳn, không cần nhúng tay. Nếu như nhà lão nhân gia bị đốt, chúng ta sẽ cho ông ấy tiền để tìm chỗ khác ở. Người Nhung trong thành này rất
đông, lại đang tìm cách gây hấn, ngươi không cần gây thêm một chuyện rắc rối.”
Mạnh Phù Dao hít một hơi thật sâu, dằn sự kích động xuống. Từ trước đến nay, mâu thuẫn sắc tộc luôn là mối hiểm họa khôn lường,
là vấn đề nan giải của các triều đại. Nàng từng học lịch sử, sao có thể
không biết, nếu vì cứu người mà đụng chạm ai đó có thể sẽ không sao.
Nhưng nếu đụng chạm đám đông người Nhung khiến sự tình càng thêm lớn thì có thể sẽ gây ra chiến tranh.
Tông Việt nhìn vẻ mặt ấm ức của
nàng, ánh mắt như lạnh như nóng, “Ngươi thông minh kiên cường, sát phạt
quyết đoán, khuyết điểm duy nhất chính là tâm quá thiện. Tựa như lần đó, nếu như ngươi không phải vì áy náy do liên lụy người vô tội bị thương,
ngươi sao có thể rơi vào tay Đức vương đến suýt chết? Năm châu đại lục
này cá lớn nuốt cá bé, ngươi mềm lòng như vậy thì sao có thể sinh tồn
được chứ?”
Mạnh Phù Dao trầm mặc, một lúc lâu sau mới đáp: “Có
việc không nên làm, có việc nhất định phải làm. Nhưng dù thế nào đi nữa, có chết vẫn không hối hận.”
Bóng lưng thiếu nữ thẳng tắp trên
con phố dài vắng vẻ, gió thổi lướt qua tóc nàng, cuốn những lời nói ấy
đi xa, mang theo nhiệt huyết, chấp niệm cùng sự kiên định, phá tan không gian rét buốt xông lên chạm ánh mặt trời rực rỡ trên cao.
Tông
Việt một thân áo trắng như hơi chấn động, hắn sững sờ nhìn Mạnh Phù Dao, ánh mắt sáng rực lay động. Bất chợt nàng hào sảng chụp cánh tay hắn
cười nói: “Yên tâm, lần này ta sẽ nhịn, chỉ cần bọn hắn không giết
người, nếu không một tên ta cũng không tha…”
“Một tên cũng không tha…”
Giống như vì những lời nói này của nàng mà đột nhiên phía sau vang lên âm
thanh thật lớn, một đám đàn ông la hét inh ỏi cùng với tiếng thét thê
lương của phụ nữ.
“Đừng động đến con ta!”
Tiếng vang ầm
ầm, cánh cửa phía sau lưng nàng đột nhiên văng ra rơi xuống mặt đường,
tro bụi bay đầy trời. Mạnh Phù Dao bỗng nhiên xoay người lại, nhìn thấy
nửa tấm cánh cửa còn lại treo lủng lẳng, giống như chiếc răng bị mẻ để
lộ khoang miệng tối om, con dâu lão nhân gia người Hán toàn thân đầy máu đang gắng gượng bò lết qua bậc thềm cửa, nhưng không đủ sức nên gục
người xuống, phía sau một đám người Nhung khoanh tay đứng nhìn như đang
xem kịch vui.
Một tên người Nhung cao lớn nhếch môi, rút loan đao ra, trên loan đao vẫn còn đang rỉ máu, máu rơi xuống mặt đất uốn lượn
như xà huyết. Hắn bước từng bước đến phía sau, thành thục dùng loan đao
cắt từng mảnh từng mảnh y phục trên người nàng ấy.
Những mảnh y
phục nhỏ bay phất phơ, nàng ấy vẫn gắng gượng bò lê từng chút, y phục
trên người bị cắt vụn thành nhiều mảnh nhỏ, da thịt cũng lộ ra càng
nhiều.Màu da trắng như tuyết lấm tấm những giọt máu tươi, khiến ánh mắt
của ngững nam tử hung hãn kia đỏ bừng lên như dã thú.
Bụng con
dâu lão nhân gia người Hán đã to, xem ra hài tử đã gần đến ngày sinh,
nàng ấy liều mạng che chiếc bụng của mình, gắng gượng bò trên mặt đất,
lại sợ làm bị thương con mình nên ngửa bụng lên trên, lê người từng chút một.
Tên người Nhung kia không nhanh không chậm bước theo, mỗi bước một đao, cắt nát y phục nàng ấy.
Một lúc sau quần áo trên người nàng ấy không còn gì nữa, chiếc bụng trần
trụi lộ rõ mồn một những đường gân xanh nhàn nhạt bởi vì sắp đến ngày
sinh nở.
Tên người Nhung kia bỗng nhiên cười to nói: “Nhìn thấy chưa, vợ ngươi và con ngươi bị ta không cẩn thận đúng trúng đây này!”
Tên người Nhung cười khinh miệt, ánh đao chợt lóe, hướng về phía bụng nàng ấy.
Hàng xóm xung quanh đều lộ vẻ thương xót, thở dài quay đầu nhìn sang nơi khác.
Lão nhân gia người Hán và con trai ông bị mấy tên người Nhung đè chặt, tê
tâm liệt phế kêu to: “Hoàn nhi!” Tiếng thét xông đến tận trời, phá tan
sự đè nén trong lòng, kích động bị phẫn trỗi dậy.
Ánh đao bổ
xuống, sát khí xung quanh không át nổi sự thương hại trào dâng trong
lòng mọi người, nữ nhân gầy yếu kia tưởng chừng như mình sẽ chết đi khi
nhìn thấy ngọn đao sắp sửa giáng xuống, một thi thể hai mạng người.
“Keng”.
Tiếng nín thở cực nhỏ cũng trở nên rõ ràng, một giọng nói trong trẻo mà sắc bén cất lên:
“Đường đường là nam tử lại đi khi dễ phụ nữ có thai, đây là sự kiêu ngạo cao quý của Nhung tộc các ngươi sao?”
Tưởng rằng mình phải chết, tim mật đều vỡ vụn, nữ nhân kia chỉ cảm thấy đao
phong lướt qua trên mặt khiến nàng ta hơi ngứa, mở mắt ra thấy tóc mình
bị đao phong cắt đứt, bồng bềnh trên không rồi chạm vào má nàng, rồi lại chậm rãi rơi xuống đất.
Nàng ta giương mắt nhìn, thấy trước mặt
mình là một đôi tay nhỏ nhắn trắng tinh mà mạnh mẽ, kẹp mũi đao chỉ cách bụng nàng một gang tấc.
Đường phố im ắng, tất cả mọi người đều
nhìn chằm chằm đôi ngón tay kia, hay ngón tay nhje nhàng hời hợt kẹp
lưỡi đao khiến cho lưỡi đao rắn chắc ấy không thể nhúc nhích dù chỉ một
phân, dù cho tên người Nhung kia đã cố dùng hết sức mình bổ xuống. Hắn
kinh hãi nhìn chủ nhân của hai ngón tay mảnh khảnh ấy, thấy được thiếu
niên gầy gò y phục xanh thẫm đang lạnh lùng nhìn hắn.
Mạnh Phù Dao.
Có một số việc không nên làm, có một số việc buộc phải làm, có một số việc cần nhẫn nhịn, có một số việc không thể nhẫn nhịn.
Chung quy, đó gọi là giới hạn…
Tên người Nhung vừa kinh ngạc vừa trợn trừng nhìn Mạnh Phù Dao với ánh mắt
sắc lẹm, Mạnh Phù Dao đột nhiên hít vào một hơi thật sâu rồi mắng to:
“Ngươi cút đi.”
Tiếng “rắc rắc” vang lên, nàng hung hăng bẻ gãy
lưỡi đao của hắn, sẵn tiện lật tay ném lưỡi đao gãy ra xa, một tiếng
thét thê thảm vang lên, một gã người Nhung đang lén lút tập kích nàng ôm cánh tay bị lưỡi đao gãy cắm phập trên mu bàn tay gào to thảm thiết.
“Thần Mặt trời ở trên đầu, muốn chết thì tới đây tên tiểu tử chết tiệt kia.”
Tên người Nhung bị đoạt đao kia chợt giận dữ gầm lên, hung tợn bổ nhào
tới, tung ra quyền phong mãnh liệt.
Tuy nhiên, người hắn gặp phải là Mạnh Phù Dao. Công phu một đống như vậy cũng chả làm gì được nàng.
Mạnh Phù Dao khoanh tay cười lạnh, bước ra một bước.
Chỉ một bước.
Một bước này vừa giẫm nát nửa đoạn đao gãy đang nằm trên đất, vừa hất nửa
đoạn đao còn lại trên không trung, đao xoay tròn bắn ra xa va chạm với
quả đấm khổng lồ của tên người Nhung kia, hắn vội vàng rút tay về. Cùng
lúc đó xung quanh cũng tỏa ra luồng kình khí, hướng đi của đao đột ngột
thay đổi, quay cuồng đập mạnh vào mũi hắn ta.
Mũi hắn ta chảy đầy máu, trán thì bầm tím, khuôn mặt đủ mọi màu sắc, người thụt lùi về phía sau.
Tông Việt lặng lẽ đứng ở một bên quan sát, thấy Mạnh Phù Dao vẫn chưa động
thủ mà đã đánh bại gã người Nhung thì nơi đáy mắt xẹt qua sự tán thưởng. Mạnh Phù Dao không chỉ có công pháp phi phàm mà còn có ngộ tính cực
cao. Tuy nói bây giờ nàng chưa thể đứng đầu, nhưng sẽ có một ngày, nàng
ắt sẽ giành được vị trí đứng đầu võ học Năm châu đại lục này.
Đánh lui gã người Nhung, Mạnh Phù Dao xoay người đỡ con dâu lão nhân gia
người Hán, bắt mạch cho nàng ta, biết chắc thai nhi không có vấn đề gì
nàng vui vẻ gật đầu nói: “Mọi người không thể ở lại đây, mỗi thành Vô
Cực quốc đều có nhà cho những người vô gia cư và nhân sĩ nghèo khổ, các
người đi tìm Huyện úy đại nhân nhờ ông ấy bảo về đi.”
Sắc mặt của cô con dâu vẫn chưa thôi hoảng sợ, nức nở nói: “Đa tạ…”
Lão nhân gia người hán cùng con trai chạy tới, lệ chan đầy mặt, đỡ người
con dâu rồi lại liên tục chắp tay thi lễ cám ơn Mạnh Phù Dao, thầm cảm
thấy mình may mắn đã cho người này ở lại, tại thời khắc nguy hiểm đã cứu mạng gia đình ông.
Mạnh Phù Dao khoát tay, xoay người lại nhìn Tông Việt nói: “Ngươi đi trước, ta đưa họ đến nhà công dành cho dân thường.”
Ánh mắt Tông Việt biểu lộ sự khác thường, nhưng hắn chẳng nói lời nói, chỉ
đứng bất động. Mạnh Phù Dao liết mắt nhìn hắn, vừa định bước đi chợt
nghe phía sau có tiếng gió thổi rung động, nàng chẳng buồn quay đầu lại, giơ chân lên cong qua đỉnh đầu đá về phía sau, cơ thể dẻo dai siêu việt tạo ra một đường cong cực đẹp, đá vào ngực tên người Nhung chuẩn bị
đánh lén nàng.
“Á!”
Thân thể to lớn bị nàng đá bay thẳng
tắp một đường như một vật nhẹ tênh, rơi xuống đất phát ra tiếng rạn nứt
và tiếng kêu thảm thiết, hắn ta giãy giụa vài cái trên mặt đất rồi bất
động.
Một lúc lâu sau, dưới thân hắn chảy ra một dòng máu tươi,
uốn lượn cong cong rồi tích tụ thành một bãi, mùi máu tanh nồng lập tức
xộc thẳng vào mũi mọi người.
“Giết người rồi.”
Một tiếng
hét kinh hãi vang lên khiến Mạnh Phù Dao đứng im tại chỗ, nàng vừa xoay
đầu đã thấy tên người Nhung to cao kia đang nằm trong vũng máu. Mạnh Phù Dao bước nhanh qua lật thi thể hắn lại, nhìn thấy dưới người hắn cắm
một nửa đoạn đao mà nàng đã bẻ gãy rồi ném đi. Xem ra cú đá vừa rồi của
nàng đã khiến hắn mất mạng.
Không đúng.
Mạnh Phù Dao nhớ
lại tỉ mỉ, trong lòng nhảy dựng lên, nàng nhớ rõ nửa đoạn đao kia đã cắm vào mu bàn tay tên người Nhung, sau đó bị hắn vứt trên mặt đất. Sao tự
dưng đoạn đao ấy lại dựng đứng lên, là ai đã động tay vào thay đổi vị
trí của nó?
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng đang lách người trong đám đông.
Mạnh Phù Dao muốn phi thân đuổi theo, thình lình có nhiều người xông ra,
đồng bọn của tên người Nhung đột nhiên nổi điên huơ trường đao đồng loại xông tới, hét to: “Kẻ giết người.”
“Bắt lấy hắn.”