Đọc truyện Phù Dao Hoàng Hậu – Chương 61: Hình bóng trong tim (3)
“Đã xảy ra chuyện gì…”
“Ầm”
Toàn thân Mạnh Phù Dao đầy mồ hôi lạnh, tựa vào gốc cây, trên thân cây lập
tức dính đầy máu và mồ hôi của nàng. Gió lạnh thổi vù vù tới từ phía sau tới, sau lưng nàng lạnh ngắt nhưng phía trước người thì lại nóng cháy
như bị lửa thiêu.
Nàng gắng gượng xoay người lại, há miệng thở
dốc một hơi, đè chặt tim mình, cố gắng khoanh chân ngồi để vận công điều hòa khí tức. Nhưng kinh mạch trong người tựa như hàng vạn con rắn lửa
chen chút ngổn ngang, phả ra hơi nóng bừng bừng.
Không biết cây
kim châm quỷ quái kia tẩm chất độc gì? Giống như xuân dược nhưng lại
không phải xuân dược, hình như có thứ gì đó kích thích dục vọng của
nàng, nhưng khi động tình thì lục phủ ngũ tạng lại đau đớn không cùng.
Nếu không phải mùi thuốc trên áo ép buộc nàng thanh tỉnh, thì nàng đã
sớm luống cuống rồi.
Mạnh Phù Dao mơ hồ mỉm cười, lờ mờ nghĩ lại
thấy mình quá xem nhẹ Đức vương, đường đường là một Đức thân vương đao
thương bất nhập, há sao có thể bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nhặt nào. Đây là một bí mật vô cùng quan trọng, đương nhiên những kẻ biết chuyện đều
phải bị giết chết hết.
Đáng tiếc là, dù đã phòng bị cẩn thận hơn
ngàn lần rồi, nhưng do động lòng trắc ẩn và không cảnh giác cao đối với
“người vô hại”, đây thật sự là một bài học của nàng.
Mạnh Phù Dao không ngờ bích độc hương đã được hun rên chiếc áo Tông Việt mà nàng lấy trộm, cũng không thể khắc chế hoàn toàn được xuân dược trên cây kim
châm quỷ quái kia, Bích độc hương này lại do chính tay Thánh y điều phối chứ!
“Mẹ nó!” Mạnh Phù Dao lầm bầm chửi: “Đồ thầy lang! Thầy lang dỏm! Lang băm thì có!”
Đột nhiên có một bóng đen lóe lên trước mặt nàng, có người đến gần, nàng
lập tức bật dậy, nắm chặt thanh chủy thủ trước ngực mình.
Bóng
đen tới trước mặt nàng thì dừng lại, hiển lộ khuôn mặt bình thường khô
khan, rõ ràng là hắc y nhân thường xuyên lui tới gặp mặt Nguyên Chiêu
Hủ.
Hắn do dự nhìn Mạnh Phù Dao, trong ánh mắt lộ ra sự hối hận.
Gần đây chủ tử hắn bế quan, hắn phụng mệnh bảo vệ Mạnh Phù Dao, lại bị
người khác dẫn dụ ra ngoài khiến nàng gặp nguy hiểm. Hiện giờ tìm được
nàng, nhưng hắn không dám tiến đến gần, vì nhìn thấy hai má Mạnh Phù Dao ửng hồng một cách kì lạ, hắn làm thế nào dám đến gần nàng chứ?
Hắn đứng khựng một chỗ do dự thật lâu, chợt nghe phía sau có tiếng người
lướt đến, hắc y nhân vội vàng ẩn núp, chuẩn bị trở về gặp chủ tử để
thỉnh tội.
Người tới áo trắng như tuyết, thần sắc thanh cao, chính là Tông Việt.
Mạnh Phù Dao mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, hình ảnh trước mặt lờ mờ nhưng
rất đỗi quen thuộc, nàng nhếch miệng cười, lấy tay đẩy hắn ra, “Ngươi…
cách xa ta một chút…”
Tông Việt lặng im, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giơ tay muốn bắt mạch cho nàng lại bị Mạnh Phù Dao hất tay ra,
lẩm bẩm: “Lang băm… xấu xa… hình như ta… bị trúng xuân dược…”
Tông Việt cười đáp: “Từ trước đến nay, người trúng xuân dược đều là mỹ nữ, người xấu như vậy thì làm sao mà trúng được?”
Mạnh Phù Dao yếu ớt cười, nàng không còn đủ sức để đấu võ mồm với nam nhân
mồm miệng ác độc này nữa, gắng gượng nói: “Chữa được không?… Không
chữa được thì … cút đi … Đừng nói với ta là phải âm dương giao hợp mới
khỏe lại được … nếu dựa vào cách đó để giải độc.. ta liền … khinh bỉ
ngươi cả đời.”
Tông Việt đột nhiên nhếch miệng cười, tuy hắn nhìn rất ôn hòa nhưng lại rất ít khi cười, nụ cười này như ánh mặt trời xé
tan mây mù, sưởi ấm vạn vật chúng sinh chốn nhân gian.
Hắn đáp
rất khẽ: “Thật ra ta không ngại ngươi cả đời sẽ khinh bỉ ta…” Hắn giơ
tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Mạnh Phù Dao liền cảm giác toàn thân như bị
điện giật, giãy giụa thoát khỏi hắn. Tông Việt lại thản nhiên nói: “Nơi
này là cửa sau Đức vương phủ, ngươi đã liều mạng đến nước này rồi không
lẽ không gắng gượng nổi để trở về sao, sao yếu ớt quá vậy?”
Mạnh Phù Dao chửi thầm: “… Ngươi rõ ràng đã điểm huyệt ta, còn muốn ta gắng gượng…”
Tông Việt cúi đầu nhìn thấy mặt nàng đỏ như ánh ráng chiều, ánh mắt mơ màng
như người say, cánh tay vững chắc chợt run lên nhè nhẹ.
Mạnh Phù
Dao lại bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt mơ màng trở lại trong suốt, tựa
như có thể nhìn thấy cát trắng dưới lòng suối trong veo.
Tông
Việt cụp mắt, không nói thêm lời nào, lẳng lặng ôm nàng trở về. Trước
tiên điểm huyệt, đút một viên thuốc, rồi cầm máu và băng bó miệng vết
thương cho nàng. Hắn tự tay làm tất cả, sau khi làm xong thì im lặng
khoanh tay đứng trước cửa sổ thật lâu.
Khi Mạnh Phù Dao tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của nàng là kiểm tra quần áo trên thân mình, xem có
phải nàng đã XXOO với người nào đó rồi không. Nàng cảm thấy khí nóng
trong người đã tụ lại một chỗ, không phát tán lung tung nữa. Nhưng nó
không mất hẳn, mà ở tận sâu trong đan điền. Nàng bèn ngồi dậy khoanh
chân vận khí điều tức, nhưng lại phát hiện ra rằng, nó cứ ở mãi chẳng
chịu rời đi, “Ngươi không thể diệt trừ tận gốc độc này được, đúng
không?”
Tông Việt xoay người lại nhìn nàng, nhíu mày, “Ngươi
không trúng xuân dược, nói đúng hơn là độc này lợi hại hơn xuân dược rất nhiều. Đây là “Xích tình”, dùng máu của những tú bà tích lũy từ vạn năm qua để điều chế, khiến dục vọng của người bị trúng độc gia tăng mãnh
liệt, lúc nào cũng ham muốn giao hợp bất kể ngày đêm. Nhưng mỗi lần giao hợp đều tổn hại đến thân thể, sau ba tháng điên cuồng, cuối cùng sẽ
chết.”
“Dự tính thì dục vọng thiêu đốt trong thời gian bao lâu sẽ chết?” Mạnh Phù Dao lại lẩm bẩm: “Người nào mà thiếu đạo đức như vậy,
làm ra cái quỷ quái này chứ.”
Tông Việt thở dài, “Thật ra, thất
diệp thảo kết hợp với bích độc hương đã được xông trên áo ta là có thể
khiến bách độc bất xâm, đáng lẽ ngươi bình an vô sự. Nhưng do ngươi sử
dụng nội lực quá mức kịch liệt, trong cơ thể lại bị ứ độc. Nếu hôm nay
không có bích độc hương thì khi “Xích tình” hòa với độc trong cơ thể
ngươi, lúc đó ngươi đã bị chết bắt đắc kì tử rồi…”
“Ngươi giải
thích dài dòng nãy giờ là sợ ta gọi ngươi là lang băm chứ gì, còn nói là do trước đây ta bị trúng độc sẵn rồi, chứ không phải là do thuốc của
ngươi quá dỏm. Nghe lời ngươi nói, thì ngươi cũng bó tay với lại độc này rồi?” Mạnh Phù Dao nghiêng người nhìn hắn châm biếm, “Không phải vậy
chứ, ngươi là Thánh y đó nha.”
“Ta không có cách, người khác lại
càng không có.” Tông Việt nhàn nhạt đáp, trong giọng nói ẩn chứa đầy
ngạo khí, “Nhưng ta có cách khắc chế độc này.”
“Cách gì?”
“Một là dùng thuốc, đem chất độc trong cơ thể ngươi chuyển hóa thành xuân
dược, chỉ cần ngươi đồng ý giao hợp với nam tử…” Tông Việt còn chưa nói
xong, Mạnh Phù Dao đã xộc dép ngủ bỏ chạy ra ngoài.
Tông Việt
cười khổ, hắn bước đến cửa chặn nàng lại, “Còn có một cách nữa, thuốc
này là hỗn hợp giữa xuân dược và độc dược, ta có thể chuyển độc dược
thành xuân dược thì cũng có thể làm ngược lại, chuyển hóa thuốc này làm
độc dược. Nhưng nếu ngày nào đó độc này chưa giải được, thì ngày ấy
ngươi không thể động tình. Nếu không, thất khiếu sẽ lập tức chảy máu đến chết … ngươi chọn đi.”
Mạnh Phù Dao quay trở lại, khoanh chân ngồi, hời hợt đáp: “Ta chọn cách nào, ngươi còn hỏi nữa sao?”
Tông Việt đứng tựa vào cửa sổ nhìn nàng, khuôn mặt hắn đắm chìm trong ánh
mặt trời rạng rỡ, màu mắt và màu môi nhạt hơn so với người thường, tựa
như màu nắng chiếu rọi lên trên y phục màu trắng của hắn, lại giống như
tâm sự miên man và cuộc sống trôi nổi bất định của hắn, “Ngươi … chắc
chắn chứ?”
Mạnh Phù Dao thẳng thừng phất tay, “Ngươi dài dòng quá.”
“Ngươi có nghĩ đến, có khi cả đời này ngươi không thể động tình không?” Tông
Việt nhìn nàng, “Ngươi đang tuổi thanh xuân, lại chưa gả đi, ngươi có lý do gì cự tuyệt tình cảm?”
“Ta không có ý định yêu bất cứ ai, ta
vốn không thuộc về nơi này.” Mạnh Phù Dao khẽ nhếch môi, đột nhiên thẫn
thờ, “Bây giờ trúng độc này, coi như đây là bùa hộ mạng, nó sẽ luôn nhắc nhở bản thân ta … Haizzz, tốt lắm mà.”
Nàng ngửa đầu cười, trong nụ cười lộ ra chút tiếc nuối và buồn bã, như đành cam chịu thế sự vô
tình, cuối cùng ngàng nhẹ nhàng cất tiếng nhưng vô cùng kiên định:
“Quyết định vậy đi.”
Vô Cực quốc, Chính Ninh năm thứ mười lăm,
mùa đông. Các bộ tộc ở Nam Cương ở Vô Cực quốc gây phản loạn, Thái tử Vô Cực ban bố thánh chỉ, phái Đức thân vương dẫn hai mươi vạn quân đến Nam Cương bình định phản loạn, khi bình định xong sẽ phong làm Nhung vương
cai quản Nam Cương.
Bởi vì bệnh của Đức vương chưa khỏi hẳn, và
vì tính bạn cố tri với Tông Việt, nên Đức vương đã dùng lễ vật rất lớn
để mời thần y Tông Việt đi theo. Tông Việt nghe nói Nam Cương có nhiều
kì hoa dị thảo tiện việc điều chế thuốc nên cũng vui vẻ nhận lời.
Do chất độc trong người Mạnh Phù Dao còn cần phải được điều trị, nên nàng
và Diêu Tấn đành phải làm “kẻ sai vặt” cho Tông Việt, theo đại quân đến
Nam Cương.
Lúc đầu Mạnh Phù Dao kiên quyết phản đối đi theo —
vì nàng đã đắc tội với Đức vương, giờ lại xuất hiện ngang nhiên dưới mí
mắt hắn, muốn nàng chết à? Tông Việt trấn an: “Yên tâm đi, Đức vương
chắc chắn không động đến ngươi đâu.”
Mạnh Phù Dao tò mò truy hỏi
thật lâu, Tông Việt miễn cưỡng đáp: “Có người vì ngươi thỏa hiệp với
hắn, mạng của ngươi đổi bằng hai mươi vạn quân binh Nam Cương.”
Mạnh Phù Dao mù mờ không hiểu, Tông Việt lại không chịu nói tiếp, nhìn thấy
sắc mặt hắn hình như không vui, nàng đành nhậm miệng.
May mà Đức
vương dẫn đại quân đi trước, nàng và Tông Việt theo sau, hơn nữa cũng
không ở trong quân doanh nên Mạnh Phù Dao mới cảm thấy yên tâm.
Đức vương lúc này được chấp chưởng quyền hành, hùng tâm vạn trượng, muốn
tiêu diệt cả Nam Nhung tộc lẫn Bắc Nhung tộc nên đâu còn để tâm đến việc phát sinh ở Đức vương phủ nữa, cũng cho rằng Tôn Thành chết đi chỉ là
do hắn ta xui xẻo mà thôi.
Khi Mạnh Phù Dao sắp ra khỏi thành có
ngang qua Xuân Thâm các, nàng nhận thấy ngày xưa nơi này người tới lui
đông nghịt thế mà hôm nay đã bị niêm phong, ngày xưa phong lưu thế mà
hôm nay tan tác. Nàng đứng một mình trước cửa kỹ viện vắng tanh, không
biết nghĩ tới điều gì bỗng khóe miệng từ từ chúm chím nở, rồi lại từ từ
khép lại.
Khi đại quân ra khỏi thành, Mạnh Phù Dao ngoảnh đầu
nhìn về hướng hành cung xanh, môi hơi cong — Nơi đó, có một mỹ nam
thâm trầm cùng một con chuột mập luyến chủ và bị bệnh tử kỷ, chắc là hôm nay chủ tớ đang hưởng thụ ngày nắng ấm hiếm hoi của đầu đông? Chắc là
con chuột mập ấy đang ngủ trong lòng bàn tay chủ tử nó, phơi cái bụng
trắng hồng lên trời? Không biết những bông hoa tuyết đầu mùa đọng trên
mái hiên có tan thành nước rồi, rồi nhỏ từng giọt xuống mặt hồ xanh biếc hay không?
Nàng bỏ đi mà không chào tạm biệt Nguyên Chiêu Hủ.
Nàng theo Tông Việt rời khỏi nơi này. Một là, vì Đức vương được tiếp quản sự vụ ở nam Cương, cai quản các châu phụ cận, kể cả việc cấp phát thông
hành lệnh ở biên giới phía Nam nước Vô Cực, Mạnh Phù Dao hy vọng mình có thể chôm được thêm vài cái. Hai là, nàng muốn tiếp cận Đức vương để tìm thuốc giải. Ba là, vì nàng muốn rời khỏi Nguyên Chiêu Hủ.
Bởi vì không thể gần nhau, nên buộc phải xa nhau.
Nàng vốn không thuộc về đại lục dị thế này, càng không thể vì tình yêu nam
nữ mà ở lại nơi đây, nàng cũng không thể đành lòng dứt bỏ hết tất cả
chuyện của kiếp trước. Từ lúc xuyên qua thời không, lòng nàng luôn cảm
thấy không cam, nhưng về sau nàng đã chấp nhận hiện thực. Trải qua bao
sóng gió gian nguy, suy nghĩ của nàng đã thay đổi, tâm tình luôn cuộn
trào như nước biển giờ đã bình tĩnh trở lại. Nàng không buông bỏ quyết
tâm, mà là tình nguyện ngủ đông, tình nguyện đối mặt với tất cả sự việc ở thời đại này theo cách thức ngủ đông của nàng.
Nàng tin rằng, chỉ cần nàng quyết tâm đi thẳng một đường, ắt sẽ có ngày đến đích.
Nhưng mà thế gian này đầy rẫy những chuyện không may, nàng không thể trốn
tránh. Nàng mang máng nhận ra được hậu quả của chuyện xui xẻo kia, quyết tâm và khát vọng trong mười bảy năm qua của nàng bởi vì vậy mà thất bại trong gang tấc.
Lúc này đây, nàng hy vọng những hồi ức vui buồn
giữa nàng và Nguyên Chiêu Hủ đều bị thiêu đốt hết tất cả, chính tay nàng dập tắt mầm non vừa mới nhú, để sau này không vì nhớ mong không vì
luyến tiếc mà bỏ lỡ thời khắc quan trọng của mình.
Nàng hy vọng
mình có thể vô tình như cơn gió, có thể lướt qua mọi nơi mọi người mà
chẳng để lại dấu vết ở bất kì nơi nao, ở bất kì người nào.
Đêm
đó, trong họa mà có phúc, nàng bị trúng chất độc quỷ quái suýt mất mạng
kia — chẳng ngờ nội công của nàng lại tăng lên đột phá, chạm đến tầng
thứ năm của “Phá Cửu Tiêu”, khiến nàng cũng hiểu ra được, phải chặt đứt
những vòng lẩn quẩn quấn xung quanh mình.
Nàng đứng trước cửa
thành bồi hồi thật lâu, đến lúc Tông Việt ngoảnh đầu lại nhìn có ý thúc
giục, mới kiên quyết thúc ngụa vội vàng đuổi theo.
Mái tóc đen
của nàng phất phơ trong gió, chiếc bóng mảnh khảnh của nữ tử giục ngựa
in tren vòng tròn mặt trời ngập tràn sắc đỏ của buổi hoàng hôn, kiêu kì
rực rỡ, bóng dáng ấy nhạt dần nhạt dần rồi lẫn trong sắc trời đỏ thẫm.
Nhưng nàng chẳng hề hay biết.
Theo hướng hành cung xanh biếc, trên “Chiết Xuân lâu” nơi chóp núi cao, có
một nam tử phong lưu cao quý đang lặng lẽ đứng nhìn, ống tay áo choàng
và trường bào bay phiêu dật trong gió, mái tóc đen dài phất phơ lay động che mất tầm nhìn, nhưng chẳng che được ý cười thâm trầm treo trên khóe
môi chàng.
Chàng nhìn theo hướng cửa thành, một lúc lâu sau
nghiêng đầu nói với con vật nào đó đang đứng trên vai, “Nàng cứ như vậy
bỏ đi, không tạm biệt ta dù chỉ một lời, thật là một cô gái nhẫn tâm
mà…”
Con vật nào đó hí hửng giơ móng ra, thừa dịp thổ lộ: ta sẽ không bao giờ bỏ đi như vậy đâu…
Nhưng lời thổ lộ còn chưa hết, nó chợt nghe chủ tử mình như cười như không
lẩm bẩm: “Cũng không sao, nàng không đến với ta, vậy thì … để ta đến với nàng.”