Phù cẩm

Chương 8


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 8:

Chương 8: Bùi Viễn
 
Tất cả mọi người trong phòng đều bàng hoàng trước việc này.
 
Phùng Hoảng kêu rên không ngừng vì đau đớn, hai tay vội vàng che mắt phải, một vệt máu chảy xuống dưới qua kẽ hở giữa hai lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa nhuộm đỏ nửa khuôn mặt hắn, trông gương mặt càng dữ tợn hơn. Tống Tinh Dao dùng toàn bộ sức lực đẩy Phùng Hoảng ra, hô to hết mức về phía người nam nhân: “Ngươi còn chờ gì nữa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hiển nhiên nam nhân cũng không hề chuẩn bị tâm lý, sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, tranh thủ lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại, hắn dùng hết sức để bật dậy từ trên mặt đất, giật đứt dây thừng trói tay, đá văng hai kẻ buôn người bên cạnh rồi vọt tới trước cửa sổ.
 
“Tiện nhân!” Phùng Hoảng giận dữ, lại bị đau nhức, đưa tay muốn tóm lấy Tống Tinh Dao nhưng bị người nam nhân ngăn lại.
 
Tống Tinh Dao đoán không sai, quả nhiên nam nhân này cũng là một người biết võ hành động nhanh nhẹn, không đến năm chiêu đã bắt được Phùng Hoảng. Hắn cầm lưỡi dao mỏng lấy ra từ phía dưới miếng lót giày của Tống Tinh Dao, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao bóng loáng dài khoảng nửa thước ấn mạnh vào cổ họng của Phùng Hoảng, bắt Phùng Hoảng xoay mặt về phía đám người đang vọt tới, dùng giọng nói trầm thấp nói một câu với Tống Tinh Dao: “Đứng phía sau ta.”
 
Tống Tinh Dao đã sớm tự giác trốn ra sau lưng hắn, mặc dù nàng ra tay tàn nhẫn nhưng nỗi sợ hãi vẫn chưa biến mất, thân thể của nàng vẫn đang run rẩy, tay vô thức nắm lấy ống tay áo của người nam nhân khiến hắn liếc mắt nhìn sang một cái. Nhờ một cái liếc mắt này, hắn nhìn thấy một chỉ liên* trên mu bàn tay của nàng, có lẽ nó chính là ám khí của nàng, được làm rất tinh xảo, trông không khác gì vật trang sức.
 
*chỉ liên: vòng đeo tay có dây xích sắt nối liền với nhẫn đeo tay.
 
“Bảo bọn hắn tránh ra!” Nam nhân cũng không để ý tới thủ hạ của Phùng Hoảng đang vọt tới như hung thần ác sát, chỉ nói một câu với Phùng Hoảng, trong khi nói chuyện, tay hơi dùng thêm sức, lập tức có vết máu trên cổ họng của Phùng Hoảng —— lưỡi dao mỏng này rất sắc, nhìn chất liệu đã biết là sắt mịn không thể nghi ngờ nhưng sắt mịn chỉ dùng trong quân sự, phần lớn dùng làm mạch đao* cho trọng binh, hơn nữa cũng không dễ có được, chắc chắn phải phí rất nhiều công sức mới có thể làm ra lưỡi dao mỏng như vậy, làm sao một tiểu cô nương như nàng có thể mang theo bên người?
 
*mạch đao: một loại trường đao cực kỳ lợi hại lúc đó có hai lưỡi, phía đầu có mũi sắc nhọn, có thể vừa đâm, vừa chém.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn không biết, phụ thân của Tống Tinh Dao chuyên môn nghiên cứu cải tiến binh khí, phụ thân nàng sửa đổi trang sức dành cho nữ nhân được truyền đến từ Tây Vực rồi làm thêm cơ quan tụ tiễn* tạo thành cái chỉ liên kia, mặc dù tầm bắn ngắn nhưng chính là ám khí chết người ở khoảng cách gần, nó cũng giống như lưỡi dao mỏng bằng sắt mịn này, đều là thứ cho con cái trong nhà dùng để phòng thân. Chỉ là từ trước tới nay Tống Tinh Dao chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ gặp phải nguy hiểm, nàng không hề hứng thú đối với mấy thứ này, hơn nữa ngay cả khi chế tạo giống y hệt như chỉ liên thì vũ khí chính là vũ khí, tất nhiên không được xinh đẹp tinh xảo như trang sức của nữ nhân, nàng luôn chê cái này xấu, chưa từng đeo cho đến khi gặp cơn ác mộng kia.
 
*tụ tiễn: loại súng bắn tên được cài trong ống tay áo,…
 
Phùng Hoảng làm việc ác nhiều năm nhưng lại rất sợ chết, hắn cắn răng phất tay bảo mọi người lùi lại, Tống Tinh Dao nắm ống tay áo của nam nhân, cẩn thận đi theo hắn ra khỏi cửa phòng. Không khí mới tràn vào xoang mũi, nàng hít một hơi thật sâu, tinh thần nâng cao, quan sát càng kỹ lưỡng hơn. Đây là một tam tiến đại viện tử*, quả nhiên có một đám trẻ nhỏ đứng ở phía tây của sân, chúng bị dọa sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Nam nhân mang theo nàng nhanh chóng dịch về chỗ mấy đứa nhỏ, khi tới trong sân, nam nhân bỗng nhiên lấy ra một mũi tên kêu được giấu ở đâu đó rồi ném cho Tống Tinh Dao.
 
*tam tiến đại viện tử: là một kiểu nhà thời xưa ở Trung Quốc, gồm ba dãy nhà.
 
“Biết dùng không?” Hắn nói mà không quay đầu lại.
 
“Biết.” Phụ thân của Tống Tinh Dao vốn làm việc trong kho vũ khí của phủ Chiết Xung ở Lạc Dương, nàng cũng biết một vài vũ khí thường dùng trong quân nên lập tức gật đầu, nàng thầm đoán trong lòng chắc nam nhân muốn lấy tên kêu để gọi người của mình tới. Nàng cũng không hỏi nhiều, lập tức bắn thẳng lên trời.
 
Một tiếng vang bén nhọn như xé gió kêu lên, Phùng Hoảng kinh hãi: “Trần Tam, rốt cuộc ngươi là ai?” Hắn lại sợ chỗ ẩn nấp bị lộ ra ngoài, có ý muốn thuyết phục người nam nhân kia, nói: “Huynh đệ, nếu ngươi vì tiền thưởng của quan phủ, không bằng thả ta, ta cho ngươi gấp ba… Không, gấp mười lần tiền thưởng nhé? Có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau thương lượng, ngươi muốn cái gì thì chỉ cần mở miệng.”
 
Nam nhân gọi là “Trần Tam” chỉ cười lạnh, mang theo Tống Tinh Dao và kéo Phùng Hoảng lùi về phía trước bọn nhỏ, nam nhân đang muốn bảo bọn nhỏ đứng dậy, lại nghe thấy Tống Tinh Dao đột nhiên kêu lên một cách kinh hoảng: “Cẩn thận!”
 
Trong đám trẻ nhỏ có một phụ nhân mặc quần áo màu hồng đang ngồi xổm trên mặt đất bỗng nhiên nhảy lên, lao về phía hai người, phụ nhân kia chính là người tình của Phùng Hoảng, phụ trách quản giáo trẻ nhỏ ở đây. Nam nhân đang quan sát tình hình trước mắt, không thể ngờ được là có lần phục kích này nên khi phụ nhân kia va chạm vào, tay hắn lơi lỏng, Phùng Hoảng có cơ hội bỏ chạy. Phùng Hoảng trốn vào bên trong đám đồng lõa, xoay người giận dữ ra lệnh cho bọn chúng: “Giết chết Trần Tam, bắt sống con tiện nhân kia, ta muốn nàng ta sống không bằng chết!”
 
Tình thế lập tức đảo ngược, lấy một địch trăm, cho dù nam nhân có ba đầu sáu tay cũng phải bất lực, hắn đưa tay đoạt lấy bính đao, che chở đám trẻ nhỏ đang hoảng loạn và Tống Tinh Dao tránh về phía phòng ốc ở sau lưng, nói: “Dẫn bọn nó trốn vào đi!”
 
Trong lúc nói chuyện đã có mấy người vây công về phía hắn, khi nam nhân sắp bị thương, bỗng nhiên có một đám bột phấn bay lên từ phía sau, hắn bị người kéo một cái, gian nan tránh thoát đợt sóng công kích này, lại nhìn về phía đám người tới vây công, bột phấn đầy đầu đầy cổ, hai mắt nhắm tịt —— là vôi bột.

 
Hắn vô cùng kinh ngạc mà quay đầu, nhìn Tống Tinh Dao kéo mình lại, không nhịn được nên hỏi nàng: “Trên người của ngươi còn có pháp bảo gì nữa?”
 
Tống Tinh Dao ném xuống túi giấy đựng vôi, lắc đầu: “Hết rồi.”
 
Ký ức chết thảm ở Đại Minh Cung khiến nàng cực kì sợ hãi, hiện giờ nàng luôn muốn cất giấu đồ vật phòng thân ở trên người —— lưỡi dao mỏng dưới đế giày, tụ tiễn trên cổ tay và khâu một túi vôi bột trên đầu váy ở trong váy. 
 
Nam nhân lại treo lên ánh mắt mỉa mai, hình như muốn nói cái gì nhưng tình hình không cho phép, hắn dùng một tay đẩy nàng vào trong phòng, đuổi hết mấy đứa nhỏ cuối cùng đi vào, nói: “Đóng cửa cho kỹ, đừng ra ngoài!”
 
Tống Tinh Dao còn chưa trả lời, cửa đã đóng chặt, chỉ còn lại nàng và mấy đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, trong đó có một đứa nhỏ kêu lên một tiếng: “Lục cô cô!” Sau đó xông tới ôm chặt lấy nàng, đúng là Tiểu Lang bị bắt cóc của Tống gia. Tống Tinh Dao ôm chặt đứa nhỏ, xoay người đè chặt cánh cửa, có đứa nhỏ lớn tuổi một chút nhìn thấy thế thì cũng tiến lên giúp đỡ, cùng nhau tựa người trên cửa.
 
Không ngừng có bóng người hiện lên trên tấm bình phong, tiếng vang giòn giã khi binh khí va chạm đâm mạnh vào lòng người, chỉ có một mình người nam nhân gọi là “Trần Tam” kia đang chiến đấu hăng hái ở bên ngoài, Tống Tinh Dao rất lo lắng, vừa lo lắng hắn bị thương, lại vừa lo lắng nếu hắn đánh không lại thì cánh cửa này sẽ bị thất thủ. Mấy nỗi lo âu nặng nề đốt cháy nàng, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, giống như rất dài, lại giống như rất ngắn, đột nhiên có âm thanh càng lớn hơn nữa truyền đến từ bên ngoài, sau đó dần dần lắng xuống.
 
Người của nam nhân kia đuổi tới.
 
Tấm bình phong bị người đẩy ra, Tống Tinh Dao ôm Tiểu Lang nhìn thấy nam nhân cả người tắm máu được đồng bạn dìu đứng ở ngoài cửa.
 
Trong mắt người nam nhân vẫn mang theo giễu cợt nhưng nhiều thêm vài cảm xúc khó hiểu, lạnh nhạt nói: “Không sao rồi.”
 
Cuối cùng Tống Tinh Dao cũng thả lỏng, suýt chút nữa đã đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.
 

————
 
Tất cả kẻ ác ẩn náu trong hang ổ bí mật này đều bị khống chế mang đi, toàn bộ nữ nhân và trẻ nhỏ bị bắt nhốt trong nhà này cũng được quan phủ phái xe ngựa tới đưa hết về huyện nha. Tống Tinh Dao ôm Tiểu Lang ngồi trên xe ngựa, nhìn xuyên qua cửa sổ xe ngựa ra bên ngoài, nam nhân kia bị thương rất nặng, không kịp nói thêm lời nào với nàng đã bị đồng bạn đỡ lên cán đưa đi chữa thương, nhìn bề ngoài của những người tới đây thì hẳn là phủ binh của phủ Chiết Xung ở Lạc Dương và nha dịch của huyện nha ở Lạc Dương, nàng cảm thấy hơi kỳ quái.
 
Việc bắt giữ những kẻ buôn người này vốn là việc của huyện nha, cần gì phải sử dụng người của phủ Chiết Xung?
 
Tên kêu vừa vang lên không được bao lâu, những người này đã đuổi tới, có thể đoán được là đã mai phục sẵn ở gần đây từ trước, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng mà thôi. Có thể gọi người của phủ Chiết Xung tới, hắn có thân phận gì?
 
Tới tận khi nàng vào huyện nha cũng không thể hiểu rõ mấy vấn đề này, bên cạnh đều là nữ nhân và trẻ nhỏ, không ít người khóc thút thít, thư lại* nha dịch của huyện nha bị làm phiền đến không thể phiền hơn, hiện tại, cảm xúc của Tống Tinh Dao cũng dần dần ổn định lại, chỉ ôm Tiểu Lang nhỏ giọng dỗ dành, không bao lâu sau, có thư lại tới đây dò hỏi thân phận lai lịch của nàng, nàng nhẹ giọng trả lời.
 
*thư lại: viên chức trông coi việc giấy tờ ở công đường thời phong kiến.
 
Vừa nghe là nữ nhi và Tiểu Lang của Tống gia, thư sử kia vội vàng mời nàng tới sảnh phụ trong nội viện để nghỉ ngơi. Mặc dù Tống gia đã xuống dốc nhưng dù sao cũng là nhà đã từng có tước vị công huân, cũng có danh tiếng trong chốn quan trường ở Lạc Dương, thư sử không dám chậm trễ, sai người mang trà và điểm tâm tới cho nàng, sau khi hỏi rõ nguyên do thì cáo tội rời đi, tự mình đi xin chỉ thị của quan trên.
 
Tiểu Lang bị giày vò một ngày nay đã thấm mệt, ăn hai miếng điểm tâm rồi ngủ gục trên bàn, Tống Tinh Dao vừa vỗ nhẹ lưng hắn vừa thở dài.
 
Nàng bị bắt vào giờ Ngọ, mặc dù lần mạo hiểm này mới kéo dài khoảng nửa ngày nhưng sắc trời cũng đã tối, trưởng bối trong nhà không biết tung tích của nàng và Tiểu Lang, có lẽ đã rất lo lắng rồi. Ngoài phòng, dưới hiên đã thắp đèn lồng, thư sử nha dịch ra ra vào vào, không có ai nhàn rỗi. Tống Tinh Dao ngồi một lát rồi đi dạo ra khỏi phòng, sân sau không lớn, liếc mắt một cái là nhìn thấy toàn bộ, tây sương phòng đèn đuốc sáng trưng, cửa lớn rộng mở, đang có bốn năm người chen chúc bên trong. Nàng đi thêm vài bước ra ngoài sân thì đã có thể nhìn thấy tình hình trong phòng.
 
Có nha dịch mang nước bẩn từ trong phòng đi ra, phía trên có mấy nắm vải nhiễm máu. Tống Tinh Dao ngẫm nghĩ, nhẹ giọng gọi nha dịch lại: “Vị đại ca này, làm phiền ngươi cho ta hỏi thăm một chút, người bị thương bên trong kia chính là hiệp sĩ vừa cứu nữ nhân, trẻ nhỏ bị Phùng côn đồ bắt cóc đúng không?”
 
Nha dịch dừng bước, đáp rằng: “Đúng vậy.”
 
“Hắn bị thương có nặng không?” Tống Tinh Dao lại hỏi.
 
“Bị thủ hạ của Phùng côn đồ tra tấn mấy ngày, hôm nay lại bị ngoại thương, có thể không nặng sao? Nhưng hắn chính là một hán tử, lúc đại phu khâu miệng vết thương cho hắn, hắn không hề rên lên một tiếng nào!” Nha dịch lộ ra vẻ mặt kính nể, lại khó hiểu nhìn nàng: “Ngươi là ai? Hỏi cái này làm gì?”

 
“Ta là người được hắn cứu ra, trong lòng rất cảm kích, không biết liệu có thể biết lai lịch tên húy của hắn hay không?” Tống Tinh Dao vừa hỏi vừa nhìn về phía gian phòng kia, chắc chắn “Trần Tam” không phải là tên thật của hắn.
 
Bị thương đến mức phải khâu lại, chắc là rất đau nhỉ?
 
“Hắn đến từ Trường An, là cô nhi không cha không nương nhưng trái lại, có bản lĩnh không nhỏ, được Trung lang tướng của Bắc nha ở Trường An giao việc, hắn trở thành người triệt phá tận gốc đường dây làm việc ác của Phùng Hoảng, tháng trước, hắn trà trộn vào bên trong bọn buôn người để làm nội ứng, một đường đuổi tới Lạc Dương.” Phùng Hoảng đã ngã ngựa, cũng không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm, vì vậy nha dịch trả lời nàng.
 
Tống Tinh Dao đã hiểu sơ qua, hóa ra là được Trung lang tướng của Bắc nha giao việc, khó trách người của phủ Chiết Xung ở Lạc Dương lại tham gia vào việc này nhưng sao nàng lại cảm thấy việc này hơi quen thuộc? Dường như đã từng nghe ở đâu đó rồi nhỉ?
 
Đang mải nghĩ ngợi, người trong phòng tránh ra một chút, Tống Tinh Dao nhìn thấy nam nhân ngồi trên ghế. Dược đồng đang mặc quần áo cho hắn, vì chưa buộc vạt áo nên có thể nhìn thấy lớp vải thật dày được quấn chặt chẽ. Tóc hắn đã được buộc gọn gàng, xé râu quai nón dính vào trên mặt và các vật dụng dùng để dịch dung ra, một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng nhưng hơi lạnh lùng dần dần lộ ra trước mắt Tống Tinh Dao.
 
Tống Tinh Dao càng ngày càng mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào người nọ, cùng lúc đó nha dịch nói ra tên hắn: “Hắn là Bùi Viễn.” Nàng đột nhiên lùi lại ba bước lớn, che miệng lại mới có thể nhịn xuống không kêu ra tiếng, hô hấp cũng dừng lại theo.
 
Lại là Bùi Viễn?
 
Vì sao lại là Bùi Viễn?
 
Nàng nhận ra hắn, cũng nhớ rõ hắn.
 
Mũi tên bắn vào tim nàng ở ngày xảy ra cung biến là nghe theo lệnh của Lâm Yến và lao ra từ tay Bùi Viễn.
 
Nàng nhìn thấy rõ ràng, cực kì rõ ràng!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.